Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 449: Thấy chết không sờn




Lần này Nhân tộc đánh vào mặt cấm chế, bị Yêu tộc đoạt tiên cơ, tổn thất thảm trọng. Sau đó, bọn họ đứng ở bên ngoài Cô Thụ Thần giới, không ít người mang thương tích nhìn ba gã tu sĩ Nguyên Anh giải trận, trong mắt có ý trách cứ.

Ba người này cũng cảm thấy mình thật sự bị oan, rõ ràng chỉ là mười ba tầng Song Phòng Linh Áp trận, nếu không tin thì mọi người tự đi nhìn xem. Trận này ai cũng từng được học, chỉ cần liếc mắt một cái là nhớ ra, thế nhưng vì sao ngọc giản lại không nhạy, đây không phải là trách nhiệm của bọn họ.

“Có phải ba vị đạo hữu nhìn nhầm rồi không? Kỳ thực đây không phải là Song Phòng Linh Áp trận? Nếu thực sự là pháp trận mà chỉ có tu sĩ Luyện Khí kỳ mới sử dụng kia thì không nói tới chuyện chúng ta mang theo ngọc giản, chỉ riêng bằng tu vi của chúng ta thôi thì muốn tiến vào pháp trận đê giai này cũng chỉ cần dùng sức là xong. Vậy mà lúc này chúng ta cầm ngọc giản, đối diện pháp trận đơn giản như vậy lại còn đụng phải, quả thực quá buồn cười.” vì đây là đội nhân mã do ba phái tạo thành cho nên môn phái không có người phá trận liền bắt đầu châm chọc khiêu khích.

Kỳ thực chuyện này thật phi thường dọa người, cả người đánh vào mặt cấm chế, bộ dáng buồn cười lúc đó mà bị đám người lắm mồm truyền ra thì đủ để làm chuyện cười vài năm. Hơn nữa, pháp trận lại là loại siêu cấp thấp, đúng là mất mặt muốn chết.

Lời này nói không sai, người của cả ba môn phái đều không chịu được cảnh đó. “Các ngươi có ý gì? Đã không đưa được người ra lại còn nói mát. Các ngươi nói nó đơn giản thì các ngươi cho người ra thử nghiệm đi, mở cái pháp trận đơn giản này ra đi.”

“Hừ, ta không tinh thông pháp trận, nếu đi làm còn không phải là đoạt bát cơm của bọn họ sao!” người này đương nhiên không chịu, ai biết được pháp trận này có cái gì, nếu một hồi vẫn không giải được thì bản thân cũng mất hết mặt mũi.

“Bây giờ chúng ta phải đồng tâm hợp lực, một lòng đối phó với Yêu tộc, pháp trận này chắc chắn có gì đó ẩn giấu, ba vị thử lại lần nữa xem.” Cũng có người nói được lời phải, không muốn làm to chuyện, đi ra khuyên giải.

Vị già nhất trong ba gã tu sĩ giải trận vuốt chòm râu nói: “Tuy pháp trận thoạt nhìn đơn giản nhưng một trận cũng có thiên biến vạn hóa, chỉ là ngươi có để tâm nghiên cứu hay không thôi. Theo lão phu thấy thì trận này hẳn là đã bị động tay động chân vào tài liệu mở trận.”

“Lời này có ý gì?” có tu sĩ nghi hoặc hỏi, bày trận cần sử dụng tài liệu, chẳng lẽ mở trận cũng có hạn chế?

“Đương nhiên là có.” Lão tu sĩ không thể để ba người bọn họ mất mặt như vậy, tự nhiên phải lên tiếng, “Phương pháp bày trận khác nhau thì phương pháp mở trận cũng khác nhau, kể cả đã biết pháp chú giải trận thì cũng phải dùng tài liệu tương ứng mới được. Giống như khi mọi người tiến vào pháp trận cấm chế thường dùng trận kỳ, bùa chú hoặc ngọc giản, đương nhiên cũng có loại pháp trận không cần những thứ đó cũng vào được nhưng hoạt động lại bị pháp trận hạn chế.”

Giới thiệu xong, lão tu sĩ lại nói: “Mấy thứ này đều có thể gia nhập lúc vẽ pháp trận, lần này chúng ta không thể vào trong hẳn là do tài liệu bị sai. Vì ngày thường chúng ta vẫn dùng ngọc giản mở trận cho nên chúng ta liền cho đó là ngọc giản, hiện tại xem ra không đúng rồi, chúng ta thử thứ khác xem sao, ví như trận kỳ hoặc bùa chú, ta không tin không phá được Song Phòng Linh Áp trận này.”

“Chúng ta vẫn nên chỉnh đốn một chút đã, lần này bị Yêu tộc giăng bẫy, mọi người bị thương không nhẹ. Chúng ta cứ vây khốn Cô Thụ Thần giới, làm cho bọn họ không thể chạy đi báo tin cho Yêu tộc, sau đó từ từ phá cấm chế này, giết bọn hắn không còn mảnh giáp.” Đầu lĩnh là một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, hắn nghĩ một chút rồi quyết định chỉnh đốn đội ngũ trước.

Vì chung quanh Cô Thụ Thần giới không có bất cứ thứ gì, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có cho nên mọi người đều ngự bảo phi hành trong không trung, như vậy sẽ không có cách nào tu chỉnh đội ngũ. Vốn nghĩ rằng chỉ cần đến là có thể tiến vào Cô Thụ Thần giới lại không ngờ còn tổn thất tính mạng của vài tu sĩ.

Có người lấy Phi Thiên Thuyền ra cho mọi người mượn, dùng linh thạch khởi động, tạm thời cung cấp chỗ đứng cho các tu sĩ.

Yêu tộc chiếm tiên cơ, tuy có chút tổn thất nhưng đây lại là trận chiến đầu tiên, sĩ khí được đề cao. Chúng Yêu tộc đều rất hưng phấn, chỉ ngóng trông tiến hành công kích lớn hơn nữa với Nhân tộc.

Kim Phi Dao lại nói với Phi Thiên vương: “Nếu không có chuyện gì thì phải tận lực không để yêu thú và Yêu tộc bay ra ngoài trận.”

“Vì sao? Không đi ra thì làm sao giết được Nhân tộc? Bọn họ cũng không định rời khỏi nơi này mà.” Phi Thiên vương khó hiểu hỏi.

“Ta không phải có ý không cho các ngươi ra ngoài giết địch mà là ngươi có thấy lúc trước bọn họ có người chuyên giải trận không? Nếu để cho bọn họ nhìn thêm vài lần thì chắc chắn sẽ biết chúng ta vào trận như thế nào, đến lúc đó bọn họ xông vào thì phiền toái.” Kim Phi Dao giải thích, chính nàng là người rõ ràng nhất Song Phòng Linh Áp trận này không phải pháp trận cao siêu gì, nếu có thể đợi đến lúc Yêu tộc phái người tới là tốt nhất.

Phi Thiên vương không thèm để ý: “Sợ gì bọn họ, giải trận cái gì chứ, không phải cuối cùng đều đâm hết lên cấm chế đó sao. Nếu có thể giải trận thì bọn họ đã sớm giải được rồi.”

Kim Phi Dao lắc đầu nói: “Chuyện này cũng khó mà nói trước được, nếu bọn họ cường công thì trận này sẽ không duy trì được bao lâu. Hơn nữa, các người vừa mới vượt qua lôi kiếp, ngay thời gian để củng cố tu vi còn chưa có, lần này là vì bọn họ chưa kịp phản ứng cho nên mới có cơ hội cho chúng ta. Đến khi bọn họ có sự chuẩn bị rồi thì với số lượng pháp bảo của bọn họ, chúng ta sẽ không dễ dàng đối phó như trước nữa.”

“Sợ gì chứ, cùng lắm thì lao ra liều mạng với bọn họ.” có Yêu tộc lớn tiếng nói, nhất thời khiến mọi người đều lên tiếng ủng hộ.

Nhưng Kim Phi Dao lại hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi vất vả lắm mới từ hình thú độ lôi kiếp thành hình người, về sau sinh hậu đại đều có thể trở thành Yêu tộc trời sinh, lại vì mấy tên Nhân tộc này mà muốn giao mệnh ở đây. Các ngươi tu luyện bao nhiêu năm như vậy là để lãng phí sinh mệnh quý giá trên người Nhân tộc hay sao? Các người cảm thấy đáng sao?”

Lời này của nàng làm cho chúng yêu á khẩu không trả lời được, làm gì có ai không muốn sống lâu chứ, mãi mới có thể từ hình thú tiến giai đến hình người, đồ ngu mới muốn chết, nhưng chẳng lẽ cứ chui lủi trốn tránh như vậy?

Vì thế, có Yêu tộc không phục hỏi: “Nhưng chúng ta cũng không thể cứ trốn mãi như vậy được, vậy thì tu luyện thành hình người còn sợ chết hơn cả lúc làm thú, thế thì chúng ta đây tu luyện có ích lợi gì?”

“Ai nói phải trốn tránh, chúng ta phải biết phân nặng nhẹ, không thể cậy mạnh. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất, không có mạng thì nói gì đến những chuyện khác? Chúng ta phải sống, còn phải sống tốt hơn Nhân tộc, đó mới là mục đích của chúng ta.” Kim Phi Dao bình tĩnh nói.

Chúng yêu trầm mặc, lời nàng nói quả thật có chút đạo lý, nhưng trong hoàn cảnh Nhân tộc đang rình rập bên ngoài thì dù sao cũng phải tìm biện pháp giải quyết chứ.

Phi Thiên vương nghĩ nghĩ, hỏi: “Kim tộc hữu có chủ ý gì có thể đánh lui bọn người bên ngoài không? Kể cả chúng ta không đi ra thì theo lời ngươi nói, pháp trận này cũng không thể duy trì tới cuối. Hơn nữa, Nhân tộc bên ngoài lại không thể bởi vì chúng ta không ra mà buông tha nơi này, như vậy thì nguy cơ của chúng ta hoàn toàn không được giải quyết.”

Cái Kim Phi Dao đợi chính là câu nói này, nàng nghiêm túc nói: “Ta nghĩ ra một cách, chỉ là rất nguy hiểm. Ta quyết định đi ra ngoài tìm viện binh, gọi người của Yêu tộc tới, đám Nhân tộc kia thấy cứu binh đến thì chắc chắn sẽ tự động thối lui, mà kể cả bọn họ không lui binh thì thực lực của chúng ta cũng tăng nhiều, có thể ra ngoài giết sạch bọn họ.”

Ngừng một chút, Kim Phi Dao đảo mắt qua hai mươi mấy Yêu tộc Thần Thú kỳ, thấy chết không sờn nói: “Nhưng các ngươi vừa mới vượt qua lôi kiếp, không quen thuộc Yêu tộc, ngay cả Yêu tộc ở đâu cũng không biết, cho nên ta cảm thấy ta đi ra ngoài tìm viện binh, các ngươi cố đợi vài ngày, ta nhất định sẽ đưa Yêu tộc về.”

Chúng yêu trầm mặc, tất cả đều nhìn nàng, cau mày cân nhắc chủ ý của nàng.

Thấy mọi người không hé răng, Kim Phi Dao khẽ chớp mắt, đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Các ngươi lo lắng cái gì? Chẳng lẽ bây giờ còn cách nào tốt hơn sao?”

Rốt cục, Phi Thiên vương mở miệng: “Ngươi là quý nhân của chúng ta, sao có thể để ngươi ra ngoài làm chuyện nguy hiểm được, vạn vạn không thể! Kể cả có hy sinh người của chúng ta cũng không thể để ngươi mạo hiểm như vậy. Kim tộc hữu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ toàn lực trụ vững, việc ra ngoài truyền tin chúng ta sẽ phái tử sĩ đi. Ngươi giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta nào còn có thể để ngươi rơi vào nguy hiểm, ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ Cô Thụ Thần giới.”

Sau đó, không đợi Kim Phi Dao đáp lời, Phi Thiên vương liền ra lệnh: “Mọi người hãy quay về suy nghĩ, lấy ra năm tử sĩ đi ra ngoài truyền tin.” Nói xong lại quay sang Kim Phi Dao: “Kim tộc hữu bày trận vất vả, thỉnh tạm thời đi nghỉ ngơi một chút, đây sẽ là một cuộc chiến tàn khốc, còn phải mời ngươi ngẫm biện pháp xem có cái gì có thể gia cố phòng ngự không.”

Thấy thái độ kiên quyết của hắn, Kim Phi Dao đành phải gật đầu đồng ý.

Phi Thiên vương mang theo chúng yêu rời đi, trên cành cây rộng rãi chỉ còn lại hai người Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti, Hải Lam Âm vì là địch nhân cho nên bị giữ ở nơi khác, không cho nàng nghe được kế hoạch của bọn họ. Mập Mạp thì không cần nói tới, đã không biết chạy đi đâu chơi rồi, kể cả là có đánh nhau thì nó vẫn đi chơi khắp nơi không thèm quan tâm.

Thấy mọi người đã đi hết, Hoa Uyển Ti nói: “Xem ra bọn họ không muốn ngươi đi, chiêu này của ngươi mất linh rồi.”

Kim Phi Dao thở dài ngồi xổm xuống: “Thật là, người ta rất vất vả mới nghĩ ra cái cớ này, nhân lúc ra ngoài tìm viện binh mà đào tẩu, thế nhưng bọn người kia lại không cảm kích, cứ để ta đi mạo hiểm thì sao chứ, thật là… Thật lãng phí bao nhiêu lời đại nghĩa của ta, bọn họ lại không hề để ý.”

“Chắc chắn bọn họ sợ ngươi chạy mất cho nên mới không đồng ý.” Lúc đó Hoa Uyển Ti nghe thấy nàng đề xuất ra ngoài tìm viện binh là biết người này định đào tẩu.

“Không thể nào! Ta nhìn thế nào cũng không thể là loại người như vậy, bọn họ sẽ không có lý do để nghĩ thế.” Kim Phi Dao cau mày, vẻ mặt khó hiểu.

Hoa Uyển Ti chẳng muốn nói nàng nữa, rõ ràng là muốn mượn cớ đào tẩu còn nói là không phải người như thế. Ngay cả Yêu tộc cũng hoài nghi nàng sợ chết định chạy, nếu không sẽ không thể tỏ thái độ kiên quyết, không cho nàng đi như thế, lại còn nói là vì tốt cho nàng.