Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 520: Bán manh




“Cho ngươi, phẩm chất không cao nhưng thắng ở chỗ số lượng nhiều.” Kim Phi Dao ôm hơn mười bình đan dược ngồi xuống trước mặt Chu Tước, đổ đan dược ra, nhét từng nắm lớn vào miệng hắn.

Chu Tước dùng sức giãy dụa, đan dược rơi ra khắp màn hào quang, Kim Phi Dao đành phải ngừng tay, khó hiểu hỏi: “Ngươi làm gì vậy, sao lại không ăn?”

“Miệng không đủ lớn a!” Chu Tước ra sức hô, Thao Thiết đáng chết, ngươi cho rằng ai cũng có cái miệng lớn như ngươi, ngay cả người cũng có thể chứa đựng sao?

Kim Phi Dao đành phải bất đắc dĩ nhún vai, những người này thật là, cùng là thần thú, sao lại chênh lệch lớn như thế chứ.

Ném đan dược cho hắn, Kim Phi Dao rời khỏi màn hào quang của Chu Tước, đây là bụng nàng, nàng chỉ dùng thần thức là sẽ không bị tiêu hóa cho nên không cần màn hào quang.

Nhìn Chu Tước chọn nửa ngày trong số đan dược, chọn ra viên đan dược tứ phẩm duy nhất, ăn nhỏn nhẻn như gà, lại thấy hắn giống như đã ăn no, Kim Phi Dao lầu bầu: “Khẩu vị nhỏ như vậy, ta đây an tâm.”

Thanh âm tuy nhỏ nhưng Chu Tước vẫn nghe thấy, hắn ngẩng đầu mờ mịt nhìn nàng, nghe thì nghe được nhưng ý tứ thì không hiểu lắm.

“Đan dược ngươi cũng đã ăn rồi, hiện tại ta có việc muốn hỏi ngươi.” Thấy tinh thần hắn khá lên, Kim Phi Dao liền khoanh tay nói.

Chu Tước mang vẻ mặt lạnh nhạt chờ nàng ra câu hỏi, trong lòng vẫn tính toán xem nàng định hỏi gì.

“Ngươi dựa vào cái gì mà nói ngươi có thể trị giá hai mươi vạn linh thạch? Ta đây mới có giá năm vạn.” Kim Phi Dao tức giận bất bình mở miệng.

“Ngươi cút sang một bên!” tiếng nói vừa dứt, Hoa Uyển Ti đã mang theo màn hào quang vọt tới, hất văng Kim Phi Dao ra, hung thần ác sát chiếm vị trí đặt câu hỏi.

Kim Phi Dao ủy khuất nhìn nàng: “Chẳng phải ta đang hỏi chính sự sao?”

Hoa Uyển Ti phi thường ghét bỏ khoát tay với nàng, sau đó nói với Chu Tước: “Sao ngươi lại rơi vào tay người Vạn Thú sơn trang?”

Rốt cục cũng có được một người coi như là đứng đắn, Chu Tước thở ra nhẹ nhõm một hơi, so với Thao Thiết thì người này thoạt nhìn đáng tin hơn. Vì thế hắn liền nói đã xui xẻo bị bắt như thế nào.

Hóa ra lần trước, sau khi bị đả thương ở Du Vân Linh giới, Chu Tước chạy thoát, định tìm một chỗ dưỡng thương lại gặp phải chiến sự của hai tộc Nhân, Ma. Lúc trước hắn trốn khỏi Yêu tộc cho nên không được ai hỗ trợ, chỉ chạy chung quanh, cuối cùng vì thấy quá phiền mà đi lên Thần cấp giới. Nhưng Chu Tước lại thích ăn người, mặc kệ là tu sĩ hay phàm nhân, chỉ cần là thịt người thì hắn đều thích. Đến Thần cấp giới hắn cũng không nhàn rỗi, ngoài lúc tu luyện lại chạy đi bắt người để ăn, cuộc sống coi như tiêu dao.

Lần đó hắn đang vây sát một đội tu sĩ nhỏ trong phi thiên thuyền, tên tu sĩ kia mới Kết Đan kỳ lại mang theo một tấm bảo giáp thần quy. Bảo giáp kia bao vây cả đội trong đó, mặc kệ hắn công kích thế nào bọn họ cũng chỉ rúc ở trong đó, hắn không làm gì được. Để tốc chiến tốc thắng, hắn mới hóa thân thành Chu Tước, còn chưa kịp công kích đã gặp phải Hoàng Vũ Lương đang đi ngang qua.

Đối với loại chuyện tốt tự đưa lên cửa này đương nhiên Hoàng Vũ Lương sẽ không từ chối, liền công kích mạnh mẽ bắt lấy Chu Tước. Không chỉ bắt được Chu Tước mà còn cứu được đội tu sĩ kia, chiếm được thanh danh tốt.

Nghe xong lời hắn, Mập Mạp bên cạnh không có chút đồng tình, chỉ lạnh lùng nói: “Thật không biết xấu hổ, lại đi ăn thịt người. Không ngờ đôi ta bề ngoài không khác nhau lắm mà tính tính lại một trời một vực, ngươi cũng đừng làm ảnh hưởng tới ấn tượng của người khác đối với ta chứ.”

“Người ta ăn thịt người thì liên quan gì đến ngươi. Kể cả ngoại hình bằng nhau thì trông chúng ta vẫn khác xa. Ngươi nhìn cho rõ đi, so với tên gia hỏa không phân rõ nam nữ, chỉ biết coi trọng nữ nhân nhà ngươi thì ta vừa trí tuệ lại vừa cao quý. Nhìn dáng vẻ của ngươi là biết, cả ngày chắc chắn chỉ biết đi chiếm tiện nghi của đám nữ nhân xấu xí.” Chu Tước xem thường liếc Mập Mạp, trắng nuột như ngọc, môi đỏ răng trắng, trên cổ có hạng quyển mang hạt châu, thân mặc y phục rực rỡ, không hề có chút ý thức Yêu tộc Thần Thú kỳ gì cả.

Mập Mạp nghe vậy thì gào lên: “Ngươi có biết cái gì gọi là lạc thú lớn nhất đời người không hả? Tên phế vật tham ăn, ta nói cho ngươi biết, lạc thú lớn cuộc đời chính là lăn lộn trong lòng của vô số nữ tu sĩ xinh đẹp dịu dàng, ngửi mùi hương ngọt ngào trên người các nàng. Cảm giác mềm mại trước ngực còn hơn Ái Tâm vân gì gì đó mấy trăm lần, đám thần thú các ngươi chỉ biết ăn, không ăn rác thì ăn người, thật sự là quá tục.”

Sau khi nói xong hắn còn đắc ý buông tay, bày ra nụ cười khiêu khích khinh thị với Chu Tước. Điều này làm cho Chu Tước tức giận đến chết khiếp, rõ ràng là đồ sắc lang còn dám nói người khác tục, loại Yêu tộc này rốt cục có biết mất mặt là gì không vậy?

Đúng lúc này, Kim Phi Dao đột nhiên vọt vào linh quang che phủ của Mập Mạp, đá cho nó mấy đá, vừa đá vừa mắng: “Ngươi nói ai cả ngày ăn rác? Đồ sắc lang nhà ngươi còn có mặt mũi nói người khác hả, ngươi mới là đồ không biết xấu hổ.”

Chu Tước cảm thấy bản thân đã lên nhầm thuyền giặc, nơi này ngoài bản thân ra thì hình như không có người bình thường.

“Vì sao ngươi lại đào tẩu khỏi Yêu tộc?” Hoa Uyển Ti không để ý hai kẻ bên cạnh, thái độ thấy nhưng không thể trách, khí định thần nhàn hỏi.

Chu Tước do dự một chút, suy nghĩ xem nên trả lời vấn đề này thế nào thì lại nghe Hoa Uyển Ti tiếp tục nói: “Chúng ta định đem ngươi về Yêu tộc, nói vậy có thể đổi được không ít của cải, ngươi có nguyện ý trở về hay không?”

“…” Chu Tước không nói gì nhìn nàng, đều đã quyết định rồi còn hỏi hắn làm gì. Tính hắn vốn nóng, lúc này lại nhịn không được mà hét lên; “Các ngươi đã quyết định rồi còn hỏi ta làm gì?”

“Bình tĩnh!” Hoa Uyển Ti lạnh nhạt nhìn hắn, trên mặt không có biểu cảm gì. Nàng vốn là con rối, bộ mặt chết lặng chính là biểu cảm mà nàng dùng thường xuyên nhất, lúc này dùng trên người Chu Tước quả nhiên rất có hiệu quả. Chu Tước đang xúc động lúc này cũng không thể nổi nóng được nữa, rống lên với nàng cũng vô dụng, tự dưng hắn sinh ra loại cảm giác thất bại.

Thấy hắn tỉnh táo lại, Hoa Uyển Ti tiếp tục nói: “Nếu ngươi không muốn trở về thì có thể mua lại bản thân từ tay chúng ta. Chỉ cần đưa ra thứ gì đó đủ đáng giá thì chúng ta hoàn toàn có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi.”

Duy lợi là cầu, đây là cảm thụ duy nhất của Chu Tước lúc này, hắn không muốn trở về Yêu tộc, lần trước cãi nhau nảy lửa xong đã quyết định phải tự sinh tồn ở ngoài. Lần này cũng không thể trở về, trở về sẽ bị quản thúc, rất phiền. Nhưng phải mua lại bản thân… Hắn theo bản năng nhìn lại mình, thân vô của cải, túi càn khôn đã sớm bị tu sĩ Luyện Hư kỳ kia cầm đi, hiện tại không có bất cứ thứ gì.

Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn Hoa Uyển Ti, đau đớn hạ quyết tâm: “Ta dùng lông Chu Tước trên người để đổi lấy tự do, ta không muốn quay lại Yêu tộc.”

“Lông Chu Tước…” Hoa Uyển Ti hơi sửng sốt, bất giác nhíu mày. Xem ra trên người Chu Tước không có gì, không ngờ lại không giấu túi càn khôn trong bụng, thật sự làm người ta quá thất vọng.

Hoa Uyển Ti và Kim Phi Dao ở chung quá lâu, luôn cho rằng thần thú đều có thể đựng đồ trong bụng, hóa ra ngoài Kim Phi Dao ra thì căn bản không có ai có ý định giữ túi càn khôn trong bụng cả.

“Lông Chu Tước thì chúng ta có rất nhiều, ngươi có thể đưa ra thứ khác không, như vậy thì quá không có thành ý.” Hoa Uyển Ti tiếc hận lắc đầu.

Chu Tước cố kìm nén sát ý trong lòng, “Có rất nhiều? Đó đều là của ta, là các ngươi cướp từ chỗ ta. Dù sao ta cũng không có cái gì, các ngươi thích thả thì thả, không thả thì ta sẽ hóa thân thành lớn ở đây, ai cũng đừng mong tốt đẹp.”

“Tức giận cái gì chứ, không bằng ngươi cứ để Yêu tộc ra phí dụng là được, dù sao ngươi cũng phải dưỡng thương, cũng không vội đi mà.” Kim Phi Dao rốt cục đánh đủ, rảnh rỗi trở về mặc cả.

“Vậy ngươi cứ lấy lông Chu Tước đi, cũng chỉ có các ngươi mới loạn dùng như vậy, nếu không chỉ một cọng lông của ta cũng đã đủ để vào phòng đấu giá rồi. Ai lại mang một đống lông Chu Tước đi luyện một pháp bảo chứ, các ngươi đúng là quá lãng phí, cho ba, bốn cọng vào đã là xa xỉ rồi.” Chu Tước quyết định, nói hắn xấu cũng được, kiểu gì hắn cũng không muốn trở về Yêu tộc.

“Đáng giá vậy sao?” Kim Phi Dao sửng sốt, thứ này quý như vậy? Nhiều năm không đi phòng đấu giá, nàng đã sớm không biết giá hàng thế nào. Không thể tưởng tượng được nàng lại có tới hai bộ quần áo luyện chế từ lông Chu Tước, nói vậy thì nàng cũng là kẻ có tiền.

Chu Tước gật đầu: “Đúng vậy, không tin thì ngươi có thể đi tìm một phòng đấu giá hỏi thử xem, dù sao ta cũng ở đây dưỡng thương, không chạy trốn được.”

“Thành giao. Hiện tại ngươi liền giao lông cho ta đi, ta lập tức thả ngươi ra.” Kim Phi Dao không nói hai lời, vỗ tay một cái liền quyết định.

Chu Tước không những không cảm kích mà còn quát nàng: “Lập tức đi cái gì. Ngươi cũng nói nơi này vẫn ở trong Vạn Thú sơn trang, ta lại bị thương nặng như vậy, ngươi bảo ta đi như thế nào!”

Còn ở thêm mấy ngày sao…

Kim Phi Dao vuốt cằm, do dự một chút rồi đáp: “Được rồi, nể mặt ngươi cho ta lông toàn thân, ta sẽ cố gắng lưu ngươi lại. Đan dược này không cần ngươi trả tiền, cứ an tâm dưỡng thương đi, đợi đến nơi an toàn thì ngươi đưa lông chim cho ta, sau đó ta sẽ để ngươi rời đi.”

“Ta nói cho ngươi toàn bộ lúc nào? Ngươi đã lấy đi một phần tư rồi mà còn muốn lấy toàn bộ!” Chu Tước vẫn không thể thay đổi tính tình nóng nảy, trợn mắt lên rống.

“Quay về Yêu tộc?” Kim Phi Dao chỉ cười cười với hắn.

Chu Tước cắn môi, “Được, tất cả. Nhưng phải cung cấp đan dược cho ta, ta muốn dưỡng thân thể.” Nhân cùng chí đoản, lúc này Chu Tước vô cùng hiểu đạo lý này, quyết định sau này cũng phải đặt các thứ đáng giá trong túi càn khôn, sau đó dùng linh khí bao vây lại rồi nuốt vào trong bụng.

“Không thành vấn đề, dù sao dạ dày ngươi cũng bé, có thể ăn được bao nhiêu chứ.” Kim Phi Dao ha ha cười nói, nuôi một con chim thật sự là quá đơn giản.

Xử lý xong việc bên trong, nàng liền lui thần thức ra ngoài, chạy ra khỏi bụi cây, tính toán làm sao có thể được bán đi nhanh nhất. Muốn bán được thì phải làm cho tu sĩ ngoài cấm chế coi trọng mình. Vì thế, nàng bày ra các loại tạo hình đáng yêu, muốn khoe khoang bản thân, lại phát hiện bên ngoài cấm chế trời đã tối rồi.

Vạn Thú sơn trang không tiếp khách buổi tối cho nên Kim Phi Dao đã khoe khoang phí công, chỉ có thể chờ ngày mai nghĩ cách bán mình đi.

Ngày thứ hai, tu sĩ của Vạn Thú sơn trang đến Linh Sơ viên phát hiện trong vườn hắc thú có một ấu tử kỳ quái, nói là kỳ quái còn không bằng nói là làm người ta rối rắm.

Đó là một ấu tử lông đen có hai sừng, nghe nói là mới vào, sinh ra ở chỗ sâu trong Thiên Vân, tên là Hắc Ô thú. Hơn nữa, phải năm vạn linh thạch trung phẩm mới mua được.

Bề ngoài thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chỉ riêng con Hắc Bạch Vô Song thú ngồi bên cạnh nó kia cũng đã bắt mắt hơn nó rất nhiều. Tuy nhiên, nó lại khác với các ấu tử khác, lúc này nó đang ngồi trên cỏ, dùng chân nhặt trái cây dưới đất lên cho vào miệng.

Hai chân giữ một trái cây, thỉnh thoảng lại bị rơi xuống đất, bộ dáng ngây thơ khả cúc kia thật sự làm người ta cảm thấy rất thú vị. Có đôi lúc không nhặt được trái cây, nó còn vươn chân cào cào đầu, thật là đã cướp hết trái tim các nữ tu sĩ.

Theo từng tràng tiếng cười của nhóm tu sĩ trên thuyền, Vạn Thú sơn trang đã tăng giá từ năm vạn linh thạch trung phẩm lên sáu, vạn, tám vạn, mười hai vạn, hai mươi vạn.

Bình thường đều là các tu sĩ hỏi giá xong, nhìn con Hắc Ô thú kia ngáp vài cái, duỗi người, bắt đầu lăn lộn dưới đất, cuối cùng lười biếng quỳ xuống ngủ đều cảm thấy đáng yêu muốn chết. Quay đầu lại định nói mua thì giá lại tăng lên một vạn.

Kim Phi Dao đang lắc mông trong vườn, cảm thấy thật sự quá kỳ quái, bản thân đã làm nhiều việc đáng yêu như vậy mà sao còn chưa có ai mua? Nàng còn không biết bản thân đã từ năm vạn linh thạch trung phẩm tăng lên hai mươi sáu vạn, còn đang suy nghĩ giả vờ đáng yêu hơn hẳn là có thể bán nhanh hơn. Lại không biết rằng nàng cứ tiếp tục như vậy, Vạn Thú sơn trang sẽ tiếp tục tăng giá, còn lâu mới được bán đi.

Nàng đợi đã nửa tháng, Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn cấm chế, bên ngoài rốt cục có tu sĩ hay không thì nàng không biết nhưng nàng có thể khẳng định việc buôn bán ở đây vô cùng tốt. Ngay cả Vô Song thú cũng được bán đi, nhìn con Vô Song thú mập mạp bị ôm ra ngoài, nàng nghĩ mãi không thông.

Sao lại không có ai mua nàng? Ngay cả Vô Song thú vô dụng kia, chẳng qua chỉ béo hơn nàng một chút mà còn bán được. Không được, chẳng lẽ còn chưa đủ đáng yêu, phải nghĩ cách khác để hấp dẫn nữ tu sĩ.

Kim Phi Dao đang cân nhắc xem làm thế nào mới tỏ ra đáng yêu thì thấy cửa vườn mở ra, nghi trượng ngày đó mang nàng vào vui mừng nhìn nàng: “Mau mang đi tắm rửa, có người muốn mua nó.”

Hai gã nữ tu sĩ ôn nhu xinh đẹp phía sau hắn cầm thịt viên ra, đưa về hướng Kim Phi Dao, muốn nàng không chạy loạn để bế đi. Kim Phi Dao đợi cơ hội này từ lâu, thịt viên cái gì, thứ đó là để dụ Vô Song thú. Nàng phe phẩy đuôi, khoan khoái chạy qua, chớp chớp đôi mắt to ra vẻ đáng yêu.

“Thật sự rất đáng yêu, bảo sao lại bán được một trăm bảy mươi ba vạn linh thạch trung phẩm, ta còn tưởng rằng không có ai chịu ra giá này.” Ôm Kim Phi Dao dịu ngoan trong tay, tên nữ tu sĩ kia nói.

Nghi trượng thì lạnh nhạt gật đầu, trong mắt vẫn đầy vẻ vui mừng: “Nó rất được yêu thích, rất nhiều người tranh nhau mua, giá cơ hồ cứ chưa tới nửa canh giờ lại tăng một lần. Lần này ra giá một trăm bảy mươi ba vạn khối đã năm ngày, đuổi hết một đám người đi rồi, ta còn tưởng rằng không có người mua, đang suy nghĩ xem có nên tặng theo thứ gì không, không ngờ hôm nay có người không nói hai lời liền mua.”

Kim Phi Dao nhất thời hóa đá trong lòng nữ tu sĩ, không ngờ đợi cả nửa tháng không có ai mua lại là vì ra vẻ đáng yêu quá mức. Người tranh cướp thì nhiều cho nên giá mới tăng lên hơn một trăm vạn, đây là tốt quá hóa tệ nha.