Tiểu Bạch Dương

Chương 24




Xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, cho dù Bạch Tân Vũ có ngốc nghếch đến đâu cũng phải trăn trở cả đêm, đến khi mãi mới thiếp đi được thì tiếng kèn báo thức lại vang lên, cậu tức thì tỉnh giấc, thế là phải lồm ngồm bò dậy.

Đồng thời, cậu có cảm giác có ánh mắt hừng hực nào đó đang chòng chọc vào mình, cậu run rẩy quay đầu nhìn sang thì bắt gặp Du Phong Thành cười mà không cười đang nhìn mình, cực kì quan tâm mà hỏi han: “Tối qua anh ngủ không ngon à, mắt sưng như con cóc rồi kìa.” Nói xong còn lắc lắc cái tay, nhìn mấy ngón tay thon dài lắc qua lắc lại, mặt Bạch Tân Vũ tức thì nóng ran, nhớ tới bàn tay đó tối qua đã làm gì với mình, cậu chỉ muốn đâm đầu vào tường ngay cho xong.

Du Phong Thành nhìn vẻ biến đổi thất thường trên mặt Bạch Tân Vũ, nhịn cười muốn bể bụng.

Bạch Tân Vũ xoay mặt đi, vội vã mặc quần áo.

Phùng Đông Nguyên từ trên giường nhảy xuống, cúi đầu quan sát cậu một chút, “Phải rồi đó Tân Vũ, hôm qua anh ngủ không ngon hay uống nước nhiều quá vậy, mắt sưng to một cục này.”

“Nước, uống nước nhiều quá.”

“Thấy chưa, đã bảo anh đừng uống nhiều nước quá mà, buổi tối mà đi WC thì lạnh lắm.”

Bạch Tân Vũ đánh một cái ngáp to đùng, mỗi ngày tập luyện với cường độ cao đã vắt kiệt sức cậu, huống hồ bây giờ cả đêm còn không ngủ, chẳng biết hôm nay có chịu được không đây, cũng tại tên Du sát tinh này gây ra hết! Nhưng mà… cảm giác mất hồn lúc tối qua, đến giờ cậu vẫn nhớ rõ như in…

Buổi sáng luyện tập, Bạch Tân Vũ cứ như người mất hồn, còn Du Phong Thành cứ nhìn cậu chằm chằm, kết quả làm sai đến mấy lần, bị Trần Tĩnh phạt rõ nặng.

Lúc ăn cơm, Bạch Tân Vũ muốn ngồi xa Du Phong Thành một chút, nhưng Du Phong Thành cố tình muốn ngồi đối diện cậu, Bạch Tân Vũ chỉ còn cách một mực vùi đầu vào bát cơm.

Tiền Lượng bưng cơm tới, hí hửng nói: “Oa, hôm nay có sữa chua nè, hai tháng nay chưa được uống sữa chua lần nào hết.”

Phùng Đông Nguyên cười nói: “Cậu nhớ rõ ghê nhỉ.”

“Đương nhiên.”

Du Phong Thành đá bạch Tân Vũ một cước, “Ăn mà cứ vùi đầu vào bát cơm là sao, ngẩng đầu lên.”

Tiền Lượng liếc nhìn bạch Tân Vũ, bật cười, “Đúng đấy, anh giống con mèo nhà em ghê.”

Bạch Tân Vũ ho nhẹ một tiếng, thẳng lưng lên, ngẩng đầu, liếc nhìn du Phong Thành một cái, rồi rũ mắt bới cơm.

Phùng Đông Nguyên nói: “Tân Vũ, hôm nay anh không thoải mái à, người cứ như mất hồn mất vía.”

Bạch Tân Vũ nhét cơm đầy miệng, vội vã lắc đầu.

Phùng Đông Nguyên suy nghĩ, “Chẳng lẽ anh có tâm sự?”

Tiền Lượng hả họng cười, “Cái này còn phải hỏi? Cái gì cũng ghi trên mặt ảnh rồi kìa, chẳng biết lại nhớ nhung người đẹp nào đây.”

Bạch Tân Vũ nuốt cơm rồi nói, “Nghĩ tới mẹ anh.”

Phùng Đông Nguyên cười nói: “Thảo nào, thì ra tối qua anh khóc.”

Bạch Tân Vũ trừng mắt, “Nhảm nhí, làm gì có.”

Phùng Đông Nguyên khẽ cười không nói.

Du Phong Thành mở nắp sữa chua ra, uống một ngụm, “Ừm, ngon.”

Tiền Lượng cũng nếm một ngụm, khen ngợi nói: “Sữa chua này nguyên chất thật, mấy loại sữa chua lên men “hàng thật giá thật” trên thị trường cũng không bằng một góc.” Hắn vừa nói vừa ăn, rõ ràng mạch lạc.

Du Phong Thành đang cầm bình sữa chua, không hiểu sao nghiêng tay một cái, đổ một bãi lên tay, chất lỏng trắng sữa sền sệt chảy qua khe hở rơi tí tách xuống đất.

Tiền Lượng đau lòng nói: “Anh lãng phí quá.”

Bạch Tân Vũ còn cơm trong miệng chưa nuốt, vừa nhìn thấy sữa chua chảy giữa ngón tay Du Phong Thành thì  suýt nữa phun hết cơm ra, cậu vội bịt miệng lại, kết quả bị sặc, ho dữ dội, cơm trong miệng bay tứ tung, người chung quanh nháo nhào tìm chỗ tránh.

Du Phong Thành ngồi trước mặt Bạch Tân Vũ, thè lưỡi thong thả liếm sữa chua trên tay, đôi mắt lóe lên ánh quỷ quyệt, khóe miệng vẽ ra một nụ cười giễu cợt, Bạch Tân Vũ trợn mắt nhìn, sặc đến đỏ mặt tía tai, không tài nào thở nổi, suýt nữa đã thành án mạng rồi.

Phùng Đông Nguyên vừa vỗ lưng vừa đưa nước cho cậu, vẫn không quên mở miệng cằn nhằn trách cậu không ăn uống đàng hoàng.

Du Phong Thành mỉm cười, ưu nhã cầm khăn ăn lau tay, miệng còn nói, “Uầy, tiếc quá, sữa chua ngon vậy mà bị tôi làm đổ hết nửa bình rồi.”

Tiền Lượng hùa theo: “Đúng đấy, cái này hình như không rẻ đâu, với tiêu chuẩn ăn uống của chúng ta, một tháng cũng chỉ được ăn một lần.”

Du Phong Thành cầm bình sữa chua của Bạch Tân Vũ, cười tủm tỉm nói: “Tân Vũ, thấy anh im lìm cả buổi, chắc là không muốn ăn đâu, cho tôi ha.”

Bạch Tân Vũ khua tay lia lịa, đỏ mặt tía tai nói: “Cầm lấy đi, cầm lấy đi.” Bấy giờ cậu chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt Du Phong Thành, chỉ cần Du sát tinh đừng có đùa giỡn cậu nữa là được rồi.

Du Phong Thành vui vẻ nốc hết bình sữa chua của Bạch Tân Vũ, lau miệng, nghênh ngang đi ra ngoài.

Cả ngày hôm nay Bạch Tân Vũ cực kì khó chịu. Cậu không dám nhìn vào mắt Du Phong Thành, cũng sợ bị Du Phong Thành bắt được lúc hai người ở cùng một chỗ, bất kì lúc nào Du Phong Thành cũng có thể tìm đủ mọi cách để quấy rối tình dục cậu, tối hôm qua cậu cũng đã bắn trong tay người ta rồi, tội thông dâm này cậu có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng  rửa không sạch.

Buổi tối lúc giặt áo trong phòng tắm, Du Phong Thành ở ngay bên cạnh, thỉnh thoảng khuỷu tay lại đụng phải cậu, Bạch Tân Vũ cảm thấy là hắn cố ý, nhưng ánh mắt lại không cách nào dời khỏi tay Du Phong Thành, cậu không thể kiềm chế được ham muốn bàn tay ấy vuốt ve bảo bối của cậu, muốn ngón tay nhẹ nhàng khiêu khích, qua lại vỗ về, sau đó cậu sẽ…

Du Phong Thành đột nhiên xoay đầu lại, đối diện ánh mắt ngẩn ngơ của cậu, suýt bật cười, hắn rút đôi tay ướt rượt trong chậu nước ra, vỗ tay cái “bốp” trước mặt Bạch Tân Vũ, cười nhẹ nói: “Tôi biết anh đang nghĩ gì.”

Bạch Tân Vũ cực kỳ lúng túng, xanh mặt phản bác nói: “Cậu, cậu không biết đâu.”

Du Phong Thành bật cười, “Hửm? Anh chắc chứ?”

Phùng Đông Nguyên tò mò nói: “Hai người đang đố vui với nhau đó hả?”

Bạch Tân Vũ đổ nước đi, vắt vài cái rồi nói, “Tôi giặt xong rồi.” Nói xong bưng quần áo đã giặt xong chạy đi.

“Nè.” Phùng Đông Nguyên gọi cậu, “Anh thiệt là, cái này rõ ràng chưa giặt sạch mà, anh lại lười nữa rồi.”

Bạch Tân Vũ không để ý đến hắn, đem quần áo đi phơi, rồi vội vã chạy về, Du Phong Thành cũng theo cậu về ký túc xá.

Bạch Tân Vũ đang chuẩn bị đi tắm, Du Phong Thành ngồi ở bên giường, mắt cứ dán vào cậu, Bạch Tân Vũ bị hắn nhìn mà nổi da gà, thấp giọng nói: “Cậu muốn gì?”

Du Phong Thành mỉm cười, cố ý nâng giọng, “Tối qua anh chơi điện thoại trong chăn phải không?”

Bạch Tân Vũ giật mình, nghĩ thầm con mẹ nó cậu biết rõ còn cố hỏi.

Trần Tĩnh nghiêng đầu sang, “Tối qua anh không ngủ được nên chơi điện thoại à?”

Bạch Tân Vũ khẩn trương nói: “Không, không có.”

“Ở doanh trại chỉ chặn tín hiệu, không có tịch thu điện thoại của các anh, sợ các anh nhớ nhà, có thể xem ảnh chụp hay gì đó, nhưng nếu anh chơi điện thoại mà trễ giờ nghỉ ngơi, khiến mình không theo kịp việc tập luyện ban ngày thì đây là việc hoàn toàn không cho phép.”

“Không có đâu đội trưởng, tôi không có chơi điện thoại, thật mà.” Bạch Tân Vũ dùng ánh mắt cực kì vô tội nhìn Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh không hề bị lừa, mặt lạnh đi tới, vươn tay, “Đưa điện thoại cho tôi.”

Bạch Tân Vũ buồn rười rượi đưa di động cho hắn, Trần Tĩnh nhìn mức pin, hừ lạnh nói: “Hèn gì cả ngày nay anh không có tinh thần, lại còn phạm nhiều lỗi, điện thoại tôi tịch thu, khi nào hành vi của anh khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ trả lại cho anh.”

“Đừng mà đội trưởng, tôi không dám nữa đâu, thật đó!” Cái điện thoại kia chẳng có khóa mật mã gì hết, nhỡ bị người ta nhìn thấy mấy thứ bậy bạ bên trong thì làm sao bây giờ.

Trần Tĩnh không trả lời, toan cất điện thoại thì Du Phong Thành lên tiếng, vẻ mặt chính trực nói: “Đội trưởng, để tôi đảm bảo cho, vừa khéo tôi đang giúp anh ta tập luyện 400 mét chướng ngại vật, cái này có thể có tác dụng khích lệ anh ta.”

Bạch Tân Vũ trừng mắt, nếu nạn nhân xúi quẩy không phải là cậu đây, cậu thật muốn giơ ngón tay cái lên với Du Phong Thành, khen ngợi trình độ xấu xa độc địa của hắn.

Du Phong Thành đạt thành tích ưu tú ở mọi mặt, làm người lại không hay viện cớ nên cũng không ngoại lệ là một lãnh đạo tốt trong lòng mọi người, Trần Tĩnh đương nhiên cũng thích Du Phong Thành, hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy Du Phong Thành nói rất có lý, bèn ném điện thoại cho Du Phong Thành, “Vậy cậu giữ thay tôi, chừng nào anh ta đạt yêu cầu ở 400 mét chướng ngại vật thì trả lại cho anh ta.”

Du Phong Thành cười lộ ra hàm răng trắng ngần, “Rõ.”

Bạch Tân Vũ hung dữ trừng mắt nhìn Du Phong Thành, Du Phong Thành quơ quơ cái điện thoại trong tay, bỏ nó vào trong tủ đầu giường mình, rồi cười nói: “Thật ra bình thường không phải anh không được giải trí, nhưng phải phân bố thời gian hợp lý mới được, đội trưởng, tôi nói có đúng không?”

Trần Tĩnh nói: “Phải, rất đúng.”

“Cho nên đợi đến lúc nghỉ ngơi, chúng ta nghiên cứu “trò chơi” kia một chút đi.” Du Phong Thành mỉm cười nói.

Bạch Tân Vũ sắp phát khóc.