Tiểu Bạch, Ở Bên Anh

Chương 3: Lộ rõ




Vương Anh từ nhỏ chí lớn, chưa bao giờ phải đóng vai một ông chồng đảm đang thế này. Qua mấy ngày, cuối cùng cũng tỏ được nỗi thống khổ của mấy bà nội trợ.

Thế nhưng, đến tròn một tuần sau, tất cả đều đột nhiên thay đổi.

-“Anh Vương Anh, em muốn ăn gà.”

-“Anh Vương Anh, em muốn ăn bánh.”

-“Anh Vương Anh, em buồn ngủ rồi.”

-“Anh Vương Anh, tìm cách cho em về chưa?”

Vương Anh làm trâu làm ngựa suốt mấy ngày, cốt là để cho người đẹp không rơi lệ, thế nhưng thế này quá lắm nha. Hắn cả đời, chỉ có người khác hầu hạ hắn, chưa bao giờ có chuyện hắn hầu hạ người khác. Vậy mà tự nhiên xuất hiện một tiểu công chúa, bắt hắn hầu hạ ngay trong biệt thự của hắn. Cái này là lí làm sao chứ? Còn nữa. Hắn không thể làm nội trợ cả đời được. Mấy ngày nay hắn nhờ bạn điểm danh, bản thân thì ở nhà làm trâu ngựa.

Càng nghĩ càng quyết tâm. Hắn cuối cùng cũng là không dằn được nữa. Hắn nhấc máy, gọi hết tất cả những người giúp việc trong nhà nghỉ phép mấy hôm trước. Cả quản gia đang chăm mẹ ốm cái gì gì đó cũng gọi nốt.

Từ nay, Tiểu Bạch dù không muốn cũng phải thay đổi.

Vương Anh nhẹ nhàng đi vào phòng Tiểu Bạch, Cô lúc này đang còn nằm gặm nhấm đĩa snack hắn làm cho. Nhìn thấy hắn, Tiểu Bạch cười toe, nhào vào lòng hắn, đưa tay ôm chầm lấy cổ hắn.

Thiên a. Cái tay còn đang ăn dở, bây giờ bấu chặt lấy cổ hắn. Cái này không nói làm gì. Thế nhưng, tiểu công chúa này hoàn toàn không có một chút khái niệm nam nữ nào. Cô cư nhiên cho rằng Vương Anh cũng giống như nhũ mẫu của mình, cũng chăm sóc mình hết mực. Vậy nên cô, tức công chúa Kim Sa, bây giờ có thêm một nhũ mẫu nữa.

Vương Anh qua mấy ngày tìm hiểu, biết rõ cô nương này không biết tới cái gì là ái tình, cái gì là tình dục, tự nhiên lại có chút hứng thú. Ánh mắt thoáng một tia gian tà. Được, đã thế…

-“Tiểu Bạch, từ nay không được xem anh là nhũ mẫu nữa.”

Tiểu Bạch nghe Vương Anh tuyên bố một câu xanh rờn như thế, khuôn mặt bỗng chốc ngỡ ngàng. Cô run run nói.

-“Sao lại thế?”

-“Bởi vì anh không phải nhũ mẫu của em.”

Tiểu Bạch bắt đầu mếu máo.

-“Anh Vương Anh muốn đuổi em sao? Còn chưa chỉ cách cho em về nhà mà.”

-“Không có.” Vương Anh thở dài. Cô nương này, thực sự là rất rất ngốc.Còn rất hay khóc. “Em cứ như thế, anh sẽ ăn em sạch sẽ đấy.”

Câu nói này lập tức có hiệu quả. Tiểu Bạch, buông cổ Vương Anh ra, lùi lùi, lại mếu, chuẩn bị khóc

-“Cái… cái này… thịt của em không ngon a. Rất rất gầy. Không bõ để anh dắt răng đâu.”

-“KHÔNG KHÓC”

Vương Anh hét lên. Hắn vẫn là chịu không nổi nước mắt. Đàn bà, đúng là được làm từ nước. Tiểu Bạch nín thin thít, tuy vậy, mắt vẫn rưng rưng. Vương Anh tiếp lời.

-“Từ nay, anh là chủ của em. Nói cách khác, em từ nay, nhất cử nhất động, đều phải nghe lời anh.”

-“Tại…. Tại sao?”

-“Vì anh muốn như thế. Ngày mai anh đi học. Ở nhà cho ngoan ngoãn.”

Nói xong, Vương Anh lập tức bước ra khỏi phòng, về phòng mình ở đối diện, nằm lên giường, khẽ thưởng thức cảm giác thắng trận. Môi hắn cong lên, tạo hình một nụ cười. Bắt đầu từ ngày mai, mọi chuyện bắt buộc phải khác. Tiểu công chúa này, lần đầu tiên sẽ phải là của hắn.