Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 40: Chúng ta có hôn ước từ trước




Người giúp việc mang trà lên cho ba người, ông Tô nói với anh.

- "Con bé hôm qua về mà hóng con suốt, giờ đến thăm con thì bị bệnh, để con chê cười rồi."

Hắc Bạch Lam nói :"Cháu xin lỗi, dạo gần đây bận quá nên giờ mới đến chào hỏi hai bác và gặp cô ấy được."

- "Không sao, không sao." Mẹ Tô mỉm cười nói.

Hắc Bạch Lam gật đầu, lúc này vị bác sĩ đi từ trên làu xuống, ông bà Tô liền nháy mắt với vị bác sĩ, hành động này Hắc Bạch Lam vô tình thu vào trong đáy mắt, anh giả vờ như không thấy rồi hỏi.

- "Cô ấy thế nào rồi?"

Vị bác sĩ đi xuống nhà, ngồi xuống ghế sofa:"Đã không sao nữa rồi, chỉ là bệnh cũ tái phát, mọi người không cần lo lắng nữa đâu."

- "Được, cảm ơn bác sĩ." Mẹ Tô nói.

Người giúp việc tiễn vị bác sĩ ra về, Hắc Bạch Lam nhìn lên lầu:"Cháu lên nói chuyện với cô ấy một lát."

- "Được, cháu lên đi, để ta sai người chuẩn bị cơm, chúng ta ăn cơm trưa nhé!."

Hắc Bạch Lam nói:"Không cần đâu ạ, cháu có việc, lên thăm cô ấy lát rồi phải về công ty, chắc là phải để bữa khác rồi ạ."

Bà Tô tiếc nuối nói:"Vậy sao? Vậy để bữa khác vậy, lúc đó mời bố con đến, chúng ta cùng dùng cơm luôn."

Hắc Bạch Lam đi lên phòng của Tô Duệ, anh nhìn xung quanh quan sát một lượt, mọi thứ đều sắp xếp bình thường cho đến khi nhìn vào bức tranh, nhìn lâu hơn vào những bức tranh trên tường sẽ gây cho người nhìn bị ảo giác, Hắc Bạch Lam anh vốn là một người lí trí cao nhưng vẫn bị những bức tranh này khống chế đi suy nghĩ của mình.

Hàng lông mày anh cau chặt lại, xung quanh như hố sâu vạn trượng, tối om, tại sao lại như vậy?

Bõng một vòng tay ôm lấy hông anh, là tay của Tô Duệ kéo anh về thực tại, anh giật mình rồi quay lại nhìn cô. Trên tường toàn là những bức tranh dùng để khống chế tâm lí, tại sao toàn đồ nguy hiểm như vậy lại treo trong phòng Tô Duệ, hay người nhà của cô không biết?

- "Lam, anh vẫn như ngày trước, lo lắng cho em, em vui lắm." Tô Duệ nhỏ nhẹ nói.

Hắc Bạch Lam đứng lùi ra sau, anh nhìn cô:"Tiểu Duệ, em chỉ là bệnh cũ tái phát thôi sao?"

- "Phải, Lam, anh đợi em chữa xong bệnh chúng ta sẽ kết hôn, được không? Em sẽ không anh lấy để một người đầy ốm yếu bệnh tật về nhà đâu." To Duệ nói, dường như sắp mất đi ý thức.

Hắc Bạch Lam nắm lấy bả vai cô:"Tiểu Duệ, cho dù em có khỏe mạnh bình thường thì anh vẫn mãi xem em là em gái của mình, chưa từng muốn mối quan hệ này đi xa hơn."

- "Không, Lam, chúng ta đã có hôn ước từ trước, không ai thay đôi được."

Hắc Bạch Lam nghiêm mặt nói:"Anh sẽ thay đổi được, Tiểu Duệ, nếu chúng ta cứ như vậy thì anh sẽ mãi xem em là em gái, yêu thường em, nhưng nếu em muốn chúng ta đính hôn thì anh sẽ cắt đứt mối quan hệ này, hiện tại đừng suy nghĩ thêm gì nữa, cứ giữ gìn sức khỏe, mọi chuyện để anh lo là được rồi."

Tô Duệ lắc đầu:"Không, đừng nói nữa, không được nói nữa."

Hắc Bạch Lam im lặng, đợi cô ổn định lại tinh thần rồi nói tiếp:"Thôi được rồi, em cứ nghỉ ngơi đi."

Nói rồi anh đi ra khỏi phòng, Tô Duệ lắc đầu nguầy nguậy.

- "Không được như vậy, không...a.."

"Choang"

"Choang"

Cô ta điên cuồng đập hết đồ đạc trong phòng mình, luôn miệng nói.

- "Hắc Bạch Lam, anh là của em, mãi mãi là của em, anh không được như vậy..không...a.."

Bà Tô cùng chồng mình đi vào, giữ lấy cô:"Tiểu Duệ, con đừng như vậy, đừng như vậy nữa con.."

- "Mẹ, anh ấy nói không cần con, không muốn lấy con..không...không được.."

Ông Tô trấn an cô:"Ngoan, Tiểu Duệ ngoan, cậu ta chắc chắn sẽ lấy con, ta hứa sẽ gả con cho hắn, đời này hắn chỉ được lấy mình con.."

- "Cha, nhưng anh lấy không yêu con..không được..anh ấy phải yêu con, phải lấy con làm vợ..."

Mẹ Tô nước mắt lưng tròng nói:"Tiểu Duệ, cậu ấy rất yêu con mà, con không thấy ngày trước cậu ấy lo lắng cho con thế nào sao?"

- "Phải, ngày trước anh ấy yêu con, giờ cũng vậy, cha mẹ nói đúng, con phải chữa bệnh để còn lấy anh ấy." Tô Duệ nhỏ nhẹ nói.

Lâm Mạn Ninh về nhà mang theo một bụng bực dọc, cô đi thẳng lên lầu, mẹ Lâm thấy cô liền hỏi.

- "Tiểu Lam không đưa con về sao?"

Lâm Mạn Ninh nói:"Hắn chết rồi, mẹ đừng hỏi nữa."

- "Aiza, con nhỏ này, ăn nói linh tinh gì thế, con rể của ta mà con dám nói vậy sao?"

Lâm Mạn Ninh quay lại nhìn bà:"Con rể gì chứ? Con không lấy hắn ta đâu, muốn lấy mẹ đi mà lấy." Nói rồi cô quay người bước đi lên lầu.

Mẹ Lâm nói:"Gì chứ? Nếu lấy được mẹ đã lấy lâu rồi."

- "Bà nói gì vậy hả?" Ông Lâm nghe được bà nói như vậy liền hỏi lại.

Mẹ Lâm ngập ngừng:"À, nói gì ấy nhỉ? Tôi nói là con rể của chúng ta hôm nay không đến đây sao?"

- "Bà có tuổi rồi nhé! Mình tôi chưa đủ sao hả? Còn tư tưởng đến người khác."

Ông Lâm lườm bà, bà Lâm mỉm cười. 

"Bính boong..bính boong.." Lúc này ngoài cửa có người đến, người giúp việc ra mở cửa.

- "Là Hoắc thiếu gia đến ạ."

Hai ông bà nhìn nhau rồi nói:

"Được rồi, vào trong đây nói chuyện đi."

Hoắc Thuyến nhìn họ:"Cháu chào cô chú, Mạn Ninh đâu rồi ạ?"

Mẹ Lam nói:"Con bé đang trên phòng, Tiểu Thuyến có vẻ rảnh rỗi nhỉ? Thời gian này thì đi tìm cho ta một đứa cháu dâu thật tốt biết mấy."

- "Cháu thấy đến đây gặp cô chú và Tiểu Ninh vẫn là tốt nhất."

Ông Lâm nói:"Đã đến rồi thì vào ăn cơm với chúng ta luôn đi."

- "Được, cháu cũng chưa ăn, muốn đến đây ăn ké cơm hà cô chú."

Mẹ Lâm mỉm cười:"Cứ dẫn về đây một cô cháu dâu đi rồi muốn ăn ké cái gì ta cũng đồng ý hết."