Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 8: Đêm động phòng ngủ một mình




"Không tốt, không tốt rồi, Vương gia đều đem hỉ bào cởi hết rồi!"

"Không tốt, không tốt rồi, Vương gia đạp gã sai vặt chặn đường một cước, đi khỏi cửa lớn rồi!"

"Không tốt, không tốt rồi, Vương gia không để ý khuyên can, mà chạy thẳng về hướng cửa nam!"

...

Tin tức mới nhất liên tục bay tới, không đến một khắc, một phòng đầy nha hoàn và gã sai vặt lại bị hóa đá, sắc mặt một đám đều trắng như vôi.

"Không tốt, không tốt, người đi ra ngoài trở về báo, nói Vương gia tìm được Lí tướng gia, hai người cùng đến Trích Tinh lâu uống rượu!"

Thời gian một khắc trôi qua, một tin tức cuối cùng truyền đến.

Mười giây trầm mặc.

Sau đó, nha hoàn, người săn sóc dâu trong tân phòng đều suy sụp xụ mặt: "Đêm tân hôn, lại không thấy chú rể, nên làm thế nào đây!"

"Cứ như vậy, thuận theo tự nhiên đi!"

Tức thì, một tiếng ôn nhu yếu ớt đáp lại.

Mọi người ngẩn ra, ánh mắt xoay theo hướng âm thanh phát ra —— trên người tân nương tử vẫn im ắng ngồi ở mép giường.

Cảm nhận được ánh mắt nhiều người như vậy, Bộ Nhu Nhi cúi đầu, nhẹ giọng nhỏ nhẹ: "Nếu Vương gia cảm thấy ở cùng một chỗ với Lí tướng gia rất thoải mái, vậy để bọn họ cùng nhau uống rượu đi thôi!"

"Nhưng mà, Vương phi, ngài..."

"Ta không sao! Lấy nhu cầu của Vương gia làm trọng. Chỉ cần chàng thích, ta không sao cả." Vội vàng ngẩng đầu cười cười, Bộ Nhu Nhi nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ.

Ụa!

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng cũng phải vì mình giả vờ hiểu chuyện mà mắc ói.

Nhưng mà, hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành. Những người khác đều bị những lời này làm cho rung động.

"Vương phi, ngài..."

Aizzz! Nhịn không được mà trong lòng nổi lên trách cứ chú rể: đêm động phòng hoa chúc, thiếu nữ xinh đẹp gần ngay trước mắt, ngài lại có thể bỏ nàng mà đi, tìm huynh đệ tốt của ngài mà uống rượu? Minh vương gia ơi Minh vương gia, ngài không khỏi cũng quá mức không trăng hoa rồi!

Bộ Nhu Nhi lắc đầu. "Quên đi, nếu Vương gia cũng đã xuất hiện, cũng đã cùng ta bái đường, hôn sự này coi như đã xong."

Trên mặt ngoại trừ một nụ cười, khéo léo cầm ly rượu trong tay giơ lên, ngửa đầu uống xong rượu mừng bên trong, lại đem ly rượu để lại trong khay, khoát tay với mọi người: "Được rồi, buổi lễ kết thúc, các ngươi có thể đi rồi."

Một đám người trợn mắt há hốc mồm.

"Vương phi..."

"Được rồi, Vương gia bái đường thành thân với ta, cũng đã uống rượu giao bôi, đây là chuyện thực. Các ngươi nhanh trở về bẩm báo Hoàng Thượng đi! Đừng để ngài sốt ruột đợi chờ." Ngẩng đầu, Bộ Nhu Nhi nhẹ giọng nhỏ nhẹ.

Mọi người vẫn không nhúc nhích, vẫn ngơ ngác nhìn nàng.

Nhìn chung quanh một vòng, nhìn bộ dáng bọn họ, Bộ Nhu Nhi đột nhiên nhịn không được bật cười: "Các ngươi còn ở đây làm gì? Thời gian không còn sớm. Hôm nay các ngươi lo việc trong việc ngoài cũng mệt mỏi lắm rồi, nhanh trở về nghỉ ngơi đi!"

Vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Vẫn là nha hoàn đi theo bên người nàng hiểu rõ ràng mọi chuyện, liền tiến lên, âm thanh phụng phịu, lạnh lùng nói: "Các ngươi đều lui ra đi! Đêm nay Vương gia chắc sẽ không trở lại. Một khi đã như vậy, ‘náo động phòng’ cũng miễn đi, mọi người cũng nên trở về nghỉ ngơi."

"Dạ."

Lúc này mới có phản ứng, mọi người trong phòng lại chằm chằm liếc mắt nhìn Bộ Nhu Nhi một lần nữa, mới xoay người rời đi, chỉ để lại vài nha hoàn hồi môn vội tới giúp nàng tháo trang sức, rửa mặt chải đầu.

Vù vù!

Thật vất vả lại khôi phục một thân nhẹ nhàng, vặn thắt lưng một cái, lập tức bò lên giường, ôm cái chăn có thêu một trăm đứa trẻ béo tròn lăn tới lăn lui vài vòng, mới ngẩng đầu nói với bọn nha hoàn: "Các em cũng mệt mỏi cả ngày, mau trở về nghỉ ngơi đi! Ta không cần hầu hạ."

"Tiểu thư..." Vài nha hoàn nhìn nàng muốn nói lại thôi, trong mắt tựa hồ còn ngấn lệ.

Bộ Nhu Nhi lại cười rất sáng lạn: "Ta thực không có việc gì, các em đi nhanh đi!"

"... Dạ." Lại dừng một hồi lâu, bọn nha hoàn mới buông màn, thổi tắt ngọn nến, đóng cửa lại rời đi.

Nha!

Không nghĩ tới, không cần nàng có ngôn ngữ động tác gì, đối phương lại ra tay trước mà chạy mất!

Đêm tân hôn này, chơi thật vui nha! Trong bóng tối, tân nương tử ôm chăn, lòng tràn đầy vui mừng mà nghĩ.