Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 43: Kỳ hạn ba tháng




Editor: Ôp

Thương Lung Tình nhìn Thương Doanh Nhi, có cảm giác bất đắc dĩ. Nguyên chủ quả thật đối xử không tệ với nàng ấy, nhưng mình là người xuyên không, không có tình cảm gì đối với nàng ấy, muốn nàng ngay lập tức đối xử với nàng ấy như trước kia, là chuyện không thể nào. Nhưng mà như vậy lại thấy ủy khuất cho Thương Doanh Nhi, tự nhiên trong lòng cũng cảm giác thân thiện hơn với nàng. . .

"Tỷ cũng không chuẩn bị cái gì, chẳng qua là chút ít tâm ý." Nói đến đây Thương Lung Tình còn có chút xấu hổ, lễ này đặc biệt này không phải do chính nàng chọn, mà là Mộng Vũ an bài. Cụ thể là cái gì, nàng vẫn chưa hỏi.

"Ồ, như vậy à, chỉ là muội không biết cha thích gì. Không biết nên tặng cái gì đây." Thương Doanh Nhi trưng ra khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu, đỏ bừng, dị thường khả ái, chau mày ủ dột nói.

"Tỷ tỷ, hôm đó tỷ phu sẽ đến đây sao?" Thương Doanh Nhi tò mò hỏi, con ngươi quay một vòng, thần thái sáng láng nhìn Thương Lung Tình nói.

"Có phải vậy không, phải ngày đó mới biết." Thật ra thì Thương Lung Tình cũng không biết nam tử yêu nghiệt kia có đến hay không. Tuy nói ngày đó nói có thọ yến ngày đó đến, ai có thể cũng không biết rốt cuộc là thật hay giả, mà nàng cũng không quan tâm những thứ này.

"A, muội còn chưa từng thấy qua đấy? Tỷ tỷ, đến lúc đó tỷ phải giới thiệu tỷ phu cho muội biết nha." Bộ dáng Thương Doanh nhi tràn ngập tò mò, có chút mong đợi nói.

"Ừ, đến lúc đó rồi hãy nói." Thương Lung Tình nhàn nhạt đáp lại.

"Tốt lắm, tỷ tỷ, muội đi về trước, hôm nào tán gẫu tiếp." Thương Doanh Nhi nhìn phản ứng lạnh nhạt của Thương Lung Tình, đầu óc có chút kàm hồ, nhưng lại không nói ra được là tại sao. Chung quy cảm thấy giống như thay đổi cái gì. . . Vì vậy, chỉ có thể đi về trước.

"Tốt, lúc nào có thời gian tiếp tục." Ngược lại lúc này Thương Lung Tình khẽ cười đáp lại. Nhìn Thương Doanh Nhi đi ra, trong lòng cũng có so đo. Doanh Nhi này thật đúng là ngây thơ, có lẽ được mẫu thân của nàng bảo hộ quá tốt đi?

"Tiểu thư, Nam Cung công tử muốn gặp người." Mộng Vũ vừa vào cửa, nhìn thấy Thương Lung Tình đang trầm tư, nhẹ nhàng nói.

"Ừ, để cho hắn vào đi." Thương Lung Tình liếc mắt nhìn ngoài cửa, nhàn nhạt nói.

"Có chuyện gì sao?" Thương lung chuyện híp mắt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi.

"A, không có chuyện thì không thể đi tìm ngươi sao? Mạng của ta bây giờ đang nằm trong tay ngươi đấy. " Khuôn mặt tuấn nhã của Nam Cung Hành Vân lộ ra nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói. Giọng nói tràn đầy ý vị không đứng đắn. . .

"Trong khoảng thời gian này ta còn có việc cần xử lý, nếu ngươi muốn thì rời đi trước, không thì ở lại chỗ này." Thương Lung Tình nhàn nhạt liếc hắn một cái, vẻ mặt nghiêm túc vừa nói chuyện.

"Không phải mới vừa nói sao? Mạng của ta còn nằm trong tay ngươi đấy? Ta thế nào mà chịu rời đi đây." Thần sắc Nam Cung Hành Vân thoáng qua một luồng tinh quang và sắc bén cơ trí, ngay sau đó khôi phục lại vẻ mặt đùa giỡn hi ha, mở miệng cười.

"Nếu như ngươi muốn sống ở chỗ này, thì phải đổi tên đổi họ, ta cũng không muốn chọc phải phiền toái gì." Thương Lung Tình lạnh lùng nói. Còn không biết, ngay từ thời điểm một khắc lúc cứu hắn, phiền toái đã chọc tới rồi. . .

"Có thể, sau này liền kêu ta là Nam Cung đi? Trở thành hộ vệ của ngươi, như thế nào?" Lúc này Nam Cung Hành Vân cũng nghiêm túc đáp trả. Hắn sở dĩ làm như vậy, chuyện thứ nhất đúng là bởi vì độc của hắn còn chưa giải, còn chuyện khác sao, chính là cảm thấy Thương Lung Tình bất đồng với những cô nương khác, trong lòng không khỏi mong đợi những ngày sau này sống chung cùng nàng. Dĩ nhiên, đây là ý nghĩ của hắn, người khác tất nhiên là không biết.

"Đồng ý, trong khoảng thời gian này, ngươi không được tự mình rời đi, không được khiến người khác nhận ra bất kỳ chuyện gì, trong thời hạn ba tháng." Thương Lung Tình bình tĩnh nói, trong lòng lại có chút kỳ quái, thân phận người này cũng không đơn giản, lúc này muốn lưu ở đây, chỉ đơn thuần là tị nạn hay còn có mục đích khác? Nhưng mà, bất kể hắn muốn như thế nào, chỉ cần không chọc phải nàng là được, cái khác nàng cũng có thể một mắt mở một mắt nhắm cho qua. . .

"Được, trong thời gian này tùy thời chờ sai khiến." Nam Cung Hành Vân ngoài ý muốn vòng vo. Không nghĩ tới Thương Lung Tình dễ dàng lưu lại hắn như vậy, hắn còn tưởng rằng phải phí một phen tâm tư mới được! Xem ra Thương Lung Tình này thật sự không đơn giản, một bộ dáng giống như lạnh nhạt, từ trên người nàng tản mát ra một loại hơi thở tự tin và cuồng vọng, cứ như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

"Ừ, tạm thời độc của ngươi không có gì nguy hiểm, chờ sau khi qua thọ yến này, ta liền bắt đầu điều chế giải dược cho ngươi. " Thương Lung Tình cũng làm như bảo đảm. Nàng làm việc luôn luôn là ân oán rõ ràng, đã đáp ứng chuyện của người khác, dĩ nhiên cũng sẽ nhanh chóng hoàn thành.

Dù sao hiện tại độc tố cũng không uy hiếp được sinh mạng của ta, ngươi xem làm đi" Nam Cung Hành Vân lại khôi phục cái loại dáng vẻ bất cần đời kia, không để ý lời nói vừa rồi một chút nào. Thật ra thì trong lòng cũng là vô cùng tò mò, vì sao Thương Lung Tình luôn có cảm giác khiến người khác đoán không ra.