Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương

Chương 18




Tân Cửu cả người cuộn tròn được ôm vào lồng ngực, có chút buồn ngủ, ngày thường khi vận dụng kỹ năng của hệ thống cũng không có cảm giác gì, nhưng không biết vì sao lần này sau khi sử dụng Bách Thảo Thần Châm lại vô cùng mệt mỏi, giống như cảm giác hư thoát sau khi phát động chiêu thức tiến đánh từng người trong game online, Tân Cửu làm tổ trong lồng ngực ấm áp, thoải mái mà thở một tiếng, nếu Vĩnh Hi Đế có thể ngốc một chút, ít lôi kéo phiền phức, lại bớt trêu chọc mấy em gái nguy hiểm thích múa đao lộng thương, vậy thì nàng có thể yên tâm...

Mang theo nguyện vọng và giấc mơ tốt đẹp, thiếu nữ ngọt ngào đã ngủ.

Người ở trong ngực nửa ngày không có động tĩnh, Vĩnh Hi Đế cúi đầu xuống, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết cọ trên hõm vai hắn, trên trán còn có vài vệt mồ hôi, có lẽ là vì quá chuyên tâm châm cứu, hôm nay bản thân được thư thái nàng ngược lại chảy mồ hôi lạnh cả người. Vĩnh Hi Đế có chút chần chờ mất bình tĩnh, giơ tay áo lên lau đi mồ hôi trên khuôn mặt ngọc của nàng, cúi người hôn nhẹ lên trán nàng, chóp mũi, rồi đến đôi môi mềm mại.

Không ngờ...khá là ngon miệng đấy.

Hoàng Đế bệ hạ bệnh nặng vừa khỏi đã nghĩ như thế.

[Đinh! Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +10]

"❀❀❀❀❀❀

Khoảng thời gian dịch bệnh bùng phát, đàn ông trong quân doanh đều trốn vào doanh trướng, khiến diện tích nhỏ bé của Kính Lam trấn càng lộ vẻ trống trải. Vĩnh Hi Đế khẽ vỗ về lưng của Tân Cửu, đột nhiên đưa tay kéo ra một vòng ánh sáng bạc, thanh nhuyễn kiếm lúc trước treo ở bên hông không hiểu sao đã ở trong tay hắn, hai thanh trường kiếm chạm vào nhau vang thành tiếng, hắc y nhân ở trong lều đã bị dồn ép mà ngã ngồi xuống đất. Lúc này, Vĩnh Hi Đế từ trên giường đứng dậy, năm ngón tay nắm chặt nhuyễn kiếm chỉ mũi kiếm vào cổ của hắc y nhân, trên mặt còn để lộ vài vết cắt rỉ máu.

Dựa vào ánh trăng, hắn quan sát hồi lâu, mày rậm nhíu chặt: "Lại là ngươi?"

"Là ta." Nữ nhân do thám chủ trướng trong đêm cũng không để ý đến sự uy hiếp trên cổ, vừa thẳng thắn đối mắt với Vĩnh Hi Đế, vừa tháo xuống khăn che mặt để lộ ra khuôn mặt tinh xảo, lạnh lùng nói: "Ngươi hất rơi khăn che mặt của ta."

Khóe môi Vĩnh Hi Đế khẽ động, mày hơi nhướn, vẻ mặt không biểu tình. Thanh kiếm hắn vẫn cầm trên tay, máu nhiễm mũi kiếm, cũng chưa từng lay động.

"Ta tên là Tiêu Họa Tình." Giọng nói khàn khàn tràn đầy mị hoặc, cho dù không nhìn thấy dung mạo ra sao nhưng vẫn có thể nhận ra đây chính là nữ thích khách từ Nam Cương từng đến khách điếm để ám sát. Nàng ta mặc cho máu tươi nhỏ xuống thanh kiếm, tựa như không quá xem trọng tính mạng của mình: "Người từng thấy được dung mạo của ta, nếu không lấy ta, ta sẽ giết hắn."

Lần trước thật vất vả mới thoát được, lúc này lại muốn đưa mình vào miệng cọp? Vĩnh Hi Đế hừ lạnh một tiếng, nàng ta là quá tự tin vào dung mạo của chính mình hay là cảm thấy thực lực của bản thân còn mạnh hơn hắn? Hoặc là cảm thấy hắn là một người dễ mềm lòng? Lòng của hắn, dù lạnh cũng chỉ cho phép độ ấm của một người tồn tại mà thôi.

"Vậy thì sao?" Bên môi Vĩnh Hi Đế vẽ ra một nụ cười lạnh: "Lúc trước ngươi ám sát bổn tướng, sau đó lại dùng ám tiễn khiến phu nhân bổn tướng bị thương, một nữ nhân ác độc như ngươi, không lẽ còn muốn bổn tướng phải cưới ngươi hay sao?"

Sắc mặt Tiêu Họa Tình tái đi, nàng ta dù là một sát thủ chỉ biết giết người như thế nào, nhưng thời gian khác cũng chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với người khác. Hôm nay là lần đầu tiên nàng ta chủ động nhưng lại bị Vĩnh Hi Đế đánh mất thể diện, trong tâm tất nhiên xấu hổ. Tiêu Họa Tình khẽ cắn môi, giữa đôi mày hiện vẻ hung ác: "Ngươi đã không muốn, ta đây sẽ giết ngươi."

"Hiện giờ ngươi đã nằm trong tay bổn tướng, có thể giết bổn tướng sao?"

Tiêu Họa Tình ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi và thuộc hạ của ngươi đã trúng mưu kế của người Nam Cương chúng ta, mỗi người đều nhiễm phải bệnh dịch, nếu không có phương pháp châm cứu, thực lực tất nhiên hao tổn, mà ngay cả ngươi...chỉ e cũng đã nhiễm dịch bệnh, tướng quân đại nhân, có phải lúc này ngươi cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào? Ngươi nhìn dung mạo của ta đi, nếu ngươi bỏ nữ nhân này để lấy ta, ta sẽ cứu ngươi."

Đối với từ "phu nhân" trong miệng Vĩnh Hi Đế, Tiêu Họa Tình cảm giác bản thân không thể tiếp nhận được, nàng ta vẫn chưa rộng lượng đến mức có thể chia sẻ phu quân cùng với một nữ nhân khác, dù cho nàng ta rất có hảo cảm đối với người có thể đánh bại mình.

Gương mặt Vĩnh Hi Đế lạnh lùng, trong mắt hiện tia ngoan lệ: "Thuốc giải ở đâu?"

"Không có thuốc giải." Ánh mắt của Tiêu Họa Tình không chút né tránh.

"A, không có thuốc giải? Không có thuốc giải thì ngươi cứu ta thế nào?" Vĩnh Hi Đế cũng không phủ nhận chuyện bản thân nhiễm bệnh dịch, hắn di chuyển trường kiếm trong tay, mũi kiếm lập tức cứa sâu hơn vào cổ nàng ta, vệt máu xuất hiện trên làn da trắng nõn từ mũi kiếm chảy xuống mặt đất. Vĩnh Hi Đế tất nhiên là dùng bảo kiếm, bởi vì trên mặt kiếm không có một vết máu đọng, nó vẫn sạch sẽ bóng loáng như trước, thậm chí có thể phản chiếu bóng người.

"Chính xác là không có thuốc giải, ở Nam Cương chúng ta, đối với loại bệnh dịch này chỉ có một phương thuốc để giảm nhẹ. Phương thuốc này cũng không thể điều trị tận gốc, vậy nên dù có dùng phương thuốc này cũng không nhất định có thể khỏi hẳn." Lời Tiêu Họa Tình nói đều là thật, nàng ta cũng không có gì cần phải che dấu, bởi vì nàng ta không có phản bội quốc gia của mình, ở thời điểm liên quan đến chuyện cơ mật của Nam Cương, nàng ta nguyện ý vì người mình nhìn trúng mà giải đáp nghi vấn.

Lúc này ánh mắt của nàng ta rất sáng: "Nguồn nước là ta làm bẩn, bệnh dịch cũng là do ta phát tán, nhưng ngươi có thể yên tâm, nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ theo ngươi."

Vĩnh Hi Đế xanh mặt, không ngờ rằng trong quân doanh nhiều người như vậy lại bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, toàn bộ nguồn nước uống trong quân doanh cũng không sai người bảo vệ cho tốt, rốt cuộc là Vương phó tướng đã làm thế nào lại để xảy ra sai sót ở nơi đóng quân như thế?!

Hàn quang lóe lên trong mắt hắn: "Đã như thế, ngươi cũng không còn tác dụng gì nữa."

Hắn nhớ tới miệng vết thương trên vai Tân Cửu. Bởi vì trúng tên quá sâu khiến cho gân mạch tổn thương, tuy hiện tại đã thoa bí dược trong cung nhưng vẫn khó có thể khỏi hẳn, mà toàn bộ những chuyện này đều là từ nữ nhân quỳ trên mặt đất ban tặng.

Nam Cương đưa tới thích khách cũng thôi, nhưng ngàn vạn không nên tổn thương người của hắn.

"Ngươi không muốn thuốc giải sao?" Khuôn mặt băng lãnh của Tiêu Họa Tình rốt cuộc cũng hiện vẻ kinh ngạc, thân là một tướng quân, chẳng lẽ không nên vì trọng binh sĩ trước mà cầu xin thuốc giải từ nàng ta sao? Mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng vẫn có thể giảm nhẹ, nếu may mắn còn có thể loại trừ bệnh dịch, nhưng mà người này...làm sao chỉ trong một khắc mà đã nói như vậy?

Trăng sáng vằng vặc, thiếu nữ nằm trên giường ở sau lưng Vĩnh Hi Đế cử động, một đôi bàn tay trắng như ngọc vòng quanh eo Vĩnh Hi Đế, mò mẫm lên trên nắm lấy cổ áo của tiết y, sau đó một đầu tóc mềm mượt đặt lên bả vai nơi giao nhau với xương quai xanh của hắn, đôi má phấn hồng khẽ cọ, mũi phả ra luồng nhiệt khí. Vĩnh Hi Đế đình chỉ hô hấp, kiếm trong tay cũng không kiềm được khẽ run. Bị nữ nhân mình yêu thích dụ dỗ ái muội như vậy, cơ thể của hắn nếu không phản ứng mới kỳ quái.

Tân Cửu đối với cơ thể căng cứng của Vĩnh Hi Đế không để ý tới, dù sao những ngày tháng ở trong nội cung diễn kịch đã thành thói quen...nên cũng không ý thức được Vĩnh Hi Đế dù có lạnh nhạt và cấm dục thì hắn sau cùng vẫn là một nam nhân.

Hai tay của Tân Cửu duỗi ra từ hõm vai rồi choàng trước ngực hắn, sau đó nàng khẽ cười, dường như thẹn thùng mà để lộ gương mặt thanh lệ của mình: "Tiêu cô nương, bệnh dịch trong quân doanh sẽ do ta ngăn ngừa, may thay biện pháp của ta so với giải dược của Tiêu cô nương có hiệu quả tốt hơn, chi tiết việc điều trị xin hãy gặp tướng quân đại nhân."

"Còn nữa...về phần thiếp thân, phu quân có muốn bỏ vợ hay không, cũng không phiền cô nương phải phí tâm. Phu quân thương tiếc, không muốn tìm thêm tỷ muội cho ta, nếu Tiêu cô nương vẫn kiên quyết tiếp cận, chỉ e không tốt. Dù sao chuyện nam nữ, xem trọng nhất là người tình ta nguyện, tuyệt đối không chỉ vì một chút nhân tố bên ngoài là có thể uy hiếp được."

EQ thấp không có nghĩa là chỉ số thông minh (IQ) cũng thấp, Tân Cửu nói thẳng ra như vậy, ý tứ trong lời nói theo tai trái đi vào đại não được sàng lọc, lúc đi ra cũng đã khá rõ ràng.

Sắc mặt Tiêu Họa Tình càng trở nên lạnh lẽo.

[Ồ, hình như Kí Chủ bị thứ gì kỳ quái nhập vào rồi...]

"...Đây là đang thu hồi và bảo vệ chủ quyền vốn có mà thôi! Đầu tiên, chưa nói tới cô em này là hoa đào cần phải tiêu diệt, mà nàng ta còn làm hại quá nhiều người đi! Nếu như muốn bảo vệ Nam Cương thì cứ giết chết tướng lĩnh là được, cớ gì phải dùng dịch bệnh truyền nhiễm? Loại dịch bệnh này có tốc độ truyền nhiễm cao nếu không chữa trị thì thực sự làm hại không ít người. Đương nhiên, quan trọng nhất là trước đó nàng ta còn dùng ám tiễn đả thương người khác, aiz aiz aiz đau quá, có thù không báo thì không phải quân tử, quyết không tha cho nàng ta!" Tân Cửu ở trong lòng cáu kỉnh.

[Bình tĩnh đi, thân! La hét cũng không giải quyết được vấn đề...nhiều nhất chỉ có thể chứng mình trong nội tâm của ngươi có một đàn thảo nê mã* béo mập thật thà đang chạy như điên.]

"*thảo nê mã (肏你妈 – cào nǐ mā): là từ chửi thề trong tiếng Quan Thoại (Mandarin), và cũng là một trong mười sinh vật huyền thoại trên Internet ở Trung Quốc. Thảo nê mã vốn là tên của loài Lạc Đà Alpaca (草泥马 – Cǎonímǎ), vì có cách phát âm gần giống nhau nên tên của loài Lạc Đà này thường bị nói lái đi như từ chửi thề.

"..."

Đoán chừng khi rời giường có chút bực bội cộng thêm bị tuột huyết áp. Đương nhiên, mặc kệ là ai khi đang ngủ mà bị đánh thức, sau đó phát hiện có một nữ thích khách ở bên cạnh nói khoác không biết ngượng, lại thuyết phục lão công của mình bỏ mình, cũng sẽ không tốt tính gì mấy.

Tuy Tân Cửu không cảm thấy giữa mình và Vĩnh Hi Đế ngoại trừ lợi dụng thì có cái gian – tình gì, nhưng nàng tốt xấu gì cũng đã từng làm một Vinh Phi nương nương ngang ngược càng rỡ, nên không thể để cho một nữ thích khách tâm ngoan thủ lạt thừa cơ xen vào.

[thực ra thì nàng ta ngấp nghé Hoàng Đế của nhà ngươi, nên ngươi ghen tị a →.→233333]

"Cái gì là của nhà ngươi của nhà ta hả, rõ ràng là của nhà ngươi mà không phải là của nhà ta, ah ah thực rõ ràng là suy nghĩ nhiều!" Nội tâm của Kí Chủ lại tiếp tục gào thét.

[→.→ ngữ vô luân thứ, khẩu thị tâm phi [cắt].]

Cảm nhân được tiểu nhân nhi ở sau lưng ra sức đánh lui tình địch, nội tâm Vĩnh Hi Đế chậm rãi tràn đầy vui vẻ, hắn dùng tay trái không cầm kiếm nắm lấy tay phải của Tân Cửu, dùng đầu ngón tay gãi lên lòng bàn tay nàng một cái: "Lời phu nhân nói ngược lại rất hợp tâm ý của bổn tướng."

Hắn cầm kiếm điểm huyệt đạo trên lưng của Tiêu Họa Tình, tiện tay ném ra chủ trướng.

Bên ngoài "bịch" một tiếng.

"Chủ tử."

"Xử lý cho sạch."

"Vâng."

Tiêu Họa Tình bị ném đi rồi? Nhanh như vậy đã tiêu diệt được cái hoa đào này rồi sao? Vẻ mặt Tân Cửu cứng đờ, cố gắng muốn rút tay về, có điều sức lực của Vĩnh Hi Đế rất lớn, nàng làm sao cũng không thể rút tay lại...Mắt Tân Cửu đầy lệ, sao lại đột nhiên có cảm giác tự lấy đá đập lên chân mình chứ?

"Kia, xử lý cho sạch là có ý gì...có phải ngươi muốn giết nàng hay không?" Tân Cửu cố gắng tìm kiếm đề tài, phút chốc liền hóa thân thành một Bảo Bảo hiếu kỳ.

Đôi mắt đen nhánh của Vĩnh Hi Đế không chớp nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên mở miệng nói: "Chỉ là thấm vấn..." Về chuyện sau khi thẩm vấn...hắn nhéo nhéo cằm Tân Cửu, vui vẻ cười: "Những chuyện này ngươi không cần biết nhiều."

[Đinh! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 100%, thành công tiêu diệt Lan Hồ Điệp. Ban thưởng kim tệ: 100, ban thưởng điểm mị lực +10, ban thưởng kỹ năng: thiện xạ (không có nội lực võ công, phối hợp với thêu công của Qùy Hoa Bảo Điển sẽ có hiệu quả không tưởng được ah).]