Tiêu Diêu Thiên Địa Du

Chương 27: Bẩm báo




Trong phòng hai người gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, hưỡng thụ thời khắc ấm áp này, lại nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ từ giường truyền đến, nguyên lai là Tiểu Ngân bị hai người lãng quên, đang ngủ vù vù ngon lành.

Long Ngự Thiên cười khẻ:" Tiểu thú này khoảng thời gian ngươi bế quan luôn theo ta đợi ngươi, khổng chừng điếu ngươi bế quan xong nên mới an tâm ngủ, ha ha. Thanh nhi, bồi phụ hoàng ngủ một lúc đi, khoảng thời gian này phụ hoàng đều nhớ ngươi nên không có thời gian hảo hảo nghỉ ngơi."

"Tốt, phụ hoàng."

Rất nhanh, lại truyền đến tiếng hít thở nặng nề, thật sự đã làm cho phụ hoàng mệt chết a. Nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mắt, kiềm lòng không đậu mà lấy tay khắc họa khuôn mặt hắn, dừng lại trên môi hắn, thật tinh tế, nghĩ đến cảm giác vừa rồi, có thể cảm nhận sự quý trọng của phụ hoàng cùng với tình yêu lửa nóng của người, tựa như muốn đem chính mình thiêu  đốt, nghĩ đến đây không kiêm chế được mà đỏ mặt.

Đi đến Áo Đặc đại lục cũng được 11 năm, cùng phụ hoàng nhận thức nhau được 5 năm. Phụ tử than tình sao? Y kiếp trước cũng có phụ thân, y rất kính trọng người, phụ than cũng rất trân trọng y, y rất tin tưởng đó mới mà phụ tử thân tình. Y cùng với phụ hoàng lúc trước, hay là từ đầu hắn đã không đem y đặc ở vị trí nhi tử, mà đổi lại là thân phận ngang hàng, tâm hồn trao đổi càng nhiều.

Y đối với phụ hoàng là có tình cảm, là hắn toàn tâm tiếp nhận y, làm cho tâm của y không còn cảm thấy cô đơn, tịch mịch, thời điểm y làm bạn bên người phụ hoàng, phụ hoàng đã sớm nắm giữ vị trí quan trọng trong lòng y.

Không phải chính y cũng muốn phụ hoàng cùng mình tu chân sao? Hy vọng sao này có thể cùng hắn làm bạn. Chính mình đã có thể luyện đan, chỉ cần luyện Trúc Cơ đan, lại để cho phụ hoàng chọn một bộ công pháp là được. Đúng rồi, sư phụ có nói qua, sư bá có để lại một bộ công pháp, muốn mình truyền cho người trọng yếu nhất của mình, người đó không phải phụ hoàng sao? Hoàng Bá Thần quyết nghe tên thoi đã thấy hợp với phụ hoàng.

Một khi đã như vậy, thì đem hết thảy bí mật nói cho phụ hoàng, nhất định sẽ làm cho phụ hoành thật khiếp sợ đi, hơn nữa tuổi kiếp trước của mình còn lớn hơn so với phụ hoàng, nhưng mà không thành thục được như phụ hoàng, kiếp trước hay kiếp này y cũng chưa thoát ra khỏi phạm vi của một tiểu hài tử.

Sư phụ có nói, không cần câu nệ thành kiến của thế tục, hết thảy chỉ cần làm theo tâm mình, tâm một chổ, ta cứ tiêu dao.

Long Nguyệt Thanh hết thảy đã suy nghĩ thông suốt liền ngủ say trong lòng Long Ngự Thiên. Ánh trăng màu bạc xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào hai bóng dáng mỹ nhân tuyệt mỹ đang ôm nhau. Tóc đen cùng tử sắc đang vào nhau dây dưa cùng một chỗ, bên cạnh nằm một tiểu lang đang ngủ say sưa, hết thảy ấm áp như vậy, tuyệt mỹ như vậy.

Long Ngự Thiên mở ra hai mắt, đập vào mắt đương nhiên là gương mặt tuyệt mỹ của thiểu niên, trong lòng hắn có một cảm giác mang tên là hạnh phúc, ấm áp dào dạt, tiến lên hôn đôi moi phấn nộn kia.

Ngay sau đó, thiên hạ trước  mắt mở ra con ngươi đen láy sâu thẩm sáng ngời, nhìn đến ý cười trên mặt y, nghe được âm thanh thanh thuý của y:" Phụ hoàng, sớm." Long Ngự Thiên nhịn không được liền tiến lên hôn thêm mấy cái:" Sớm, bảo bối, nên rời giường."

"Ân"một khắc lúc phụ hoàng vừa đụng y, y liền tỉnh, dù sao y ngủ cũng không sâu, cho nén rất nhanh liền tỉnh.

Hai người đứng dậy mang theo tiểu lang ra ngoài, cùng nhau dùng bửa sáng.

Sao khi ăn bữa sáng, Long Nguyệt Thanh ôm tiểu lang hỏi phụ hoàng y:" Phụ hoàng, không phải người muốn biết bí mật của Thanh nhi sao?"

"Đúng vậy, phụ hoàng đang chờ đợi Thanh nhi chủ động nói cho phụ hoàng." Thanh nhi là muốn nói cho hắn sao? Kia có thể nói hắn trong lòng của Thanh nhi chiếm vị trí không bình thường. Thanh nhi bất đồng so với bọn trẻ cùng lứa tuổi trưởng thành hơn, thông minh, thỉnh thoảng trong mắt lại toát ra sự bi thương, cô đơn, không phải biểu cảm của một đứa nhỏ nên có.

Tiểu Ngân cũng rống rống hai tiếng biểu hiện ý kiến, Long Nguyệt Thanh vỗ vỗ đầu của nó," Tiểu Ngân, ngoan."

Long Nguyệt Thanh ngồi thẳng người, chậm rãi mở miệng nói:" Ta sẽ kể cho phụ hoàng nghe một câu chuyện xưa. Trong thiên địa mù mịch có rất nhiêu không gian vũ trụ, Áo Đặc đại lục là một trong những tinh cầu trong không gian đó. Ta kể là  việc phát sinh trong một không gian vũ trụ khác. nơi đó cũng có rất nhiều người ở tu hành, hơn nữa còn tu luyện thành công, mọi người gọi đó là Tu Chân Giới, đương nhiên cũng còn có thật nhiều người không thể tu hành sinh sống tại thế tục giới. Người Tu Chân Giới tu luyện tới một trình độ nhất định sẽ nhận được khảo nghiệm của thiên địa, người thông qua khảo nghiệm sẽ thăng nhập vào một không gian gọi là Tiên giới, còn có tầng cao nhất là Thần giới.

Một đôi phu thê một đường theo Tu Chân Giới tu hành đến Tiên giới, trải qua mấy mươi vạn năm ở trong tiên giới cũng xem như là người có thực lực rất mạnh. Phu thê hai người sau khi vào Tiên giới lại có một hài tử, một ngày nọ, phu thê hai người tiến nhập. . .

. . . Cứ như vậy, thiếu niên kia được sư phụ trong thời khắc cuối cùng cứu phần hồn phách còn sót lại của đôi phu phụ ấy, cũng giúp đứa nhỏ này đầu thai chuyển sang kiếp khác. Vì thế thiếu niên mang theo trí nhớ của kiếp trước đi tới một thế giới mới, sau khi sinh ra phát hiện nơi mình sống được mọi người xưng là Áo đại lục, cho nên hắn hiểu được rất nhiều thứ không tồn tại trên phiến đại lục này."

Long Nguyệt Thanh tựa như lại trở về kiếp trước, đã có thể bình tĩnh kể lại đoạn cố sự này, không hề tuyệt vọng, chỉ có tưởng niệm phụ mẫu kiếp trước, y sẽ có thực lực khi tìm tới tứ đại phái giải quyết đoạn thù hận này. Buông xuống rất nhiều chuyện, cảm thấy tâm tình càng thêm vững chắc.

Long Ngự Thiên chấn động, nguyên lai thế giới lại rộng lớn như thế, nguyên lai hiểu biết của mình thật hạn hẹp,trong nháy mắt lại tràn ngập ý chí chiến đấu, tựa hồ thấy được thiên địa mới, cùng Thanh nhi tham tác (tìm tòi) vũ trụ mờ mịt này chẳng phải rất vui sướng hay sao?

Nháy mắt lại bị phẫn nộ vây quanh, nguyên lai mặc kệ ở nơi nào, mặc kệ tu vi cao bao nhiêu, nhân tính đều giống nhau, vì phu phụ hai người mà bi thương, vì thiếu niên kia mà đau lòng, lại vì y được cứu mà cao hứng. Tâm tình theo câu chuyện của Long Nguyệt Thanh mà nhất khởi nhất phục (lúc lên lúc xuống), gắt gao đem y ôm vào trong ngực, không ngừng vuốt ve mái tóc đen của y, lưng y, đau lòng mở miệng nói: “Thanh nhi, hài tử của đôi phu thê đó hẳng tên là Liễu Thanh, hiện tại xưng là Long Nguyệt Thanh đi. Phụ hoàng không nghĩ tới Thanh nhi lại có thân thế như vậy. Yên tâm, mặc kệ Thanh nhi trước kia như thế nào, phụ hoàng cũng luôn luôn bồi Thanh nhi.”

Long Nguyệt Thanh cảm giác được Long Ngự Thiên đau lòng vì mình, ngẩng đầu nói : “Phụ hoàng, chuyện đã qua rồi, phụ mẫu ta được sư phụ trợ giúp sẽ mau chóng phục hồi, chỉ cần ta hảo hảo tu luyện chắc chắn sẽ có ngày gặp lại. Huống chi ta gặp họa được phúc, được sư phụ nhận làm đồ đệ. Sư phụ nói ta khuyết thiếu phàm gian lịch lãm cùng thể nghiệm, căn cơ không ổn, bởi vậy mới để ta bắt đầu lại từ đầu, ở trong trần thế lịch lãm trưởng thành. Cho nên phụ hoàng không cần đau lòng vì ta, ta không phải cũng chính vì vậy trở thành hài tử của phụ hoàng, mới có thể cùng phụ hoàng tương ngộ sao?”

Long Ngự Thiên nhìn thấy ánh mắt trong suốt kiên định của Long Nguyệt Thanh, biết bảo bối đã để chuyện cũ ra đi, yên lòng: “Đúng a, cảm tạ thượng thiên đã mang ngươi tới thế giới này, để cho ta có thể gặp được Thanh nhi.”

“Phụ hoàng, ta cho người biết chuyện này chủ yếu là muốn phụ hoàng và ta cùng nhau tu luyện, được không? Năm tháng sau này của ta sẽ rất dài, ta hi vọng phụ hoàng có thể cùng ta trải qua, nhưng tu hành sẽ có rất nhiều kiếp nạn, sẽ có rất nhiều nguy hiểm, rất nhiều người đã bị hồn phi phách tán rồi đấy.”

Long Ngự Thiên rất vui vẻ: “Đương nhiên, Thanh nhi không đề cập tới phụ hoàng cũng sẽ yêu cầu, phụ hoàng luyến tiếc Thanh nhi một mình cô đơn, có kiếp nạn chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”

“Ân.” Long Nguyệt Thanh cao hứng được nở nụ cười, vui vẻ cọ xát trong lòng Long Ngự Thiên, “Thanh nhi thật cao hứng.”

Tiểu Ngân bị hai người kẹp ở giữa bất mãn gầm gừ, nó sắp bị đè bẹp dí rồi. Long Nguyệt Thanh vội vàng rời khỏi lòng Long Ngự Thiên, an ủi Tiểu Ngân, chọc đến Long Ngự Thiên hung hăng nhìn chằm chằm nó liếc mắt một cái, xem nó thoải mái mà nằm trong lòng bảo bối như vậy thật là bất mãn a.

Long Nguyệt Thanh ha ha cười vui, tay tùy tiện phất, trên tay liền xuất hiện một quyển trục: “Phụ hoàng, đây là công pháp một vị sư bá đã lưu lại, sư phụ nói muốn ta truyền cho người trọng yếu nhất của mình, ha hả, người nói sư phụ có phải đã đoán trước chuyện gì sẽ phát sinh hay không. Bộ công pháp này gọi là ‘Hoàng Bá thần quyết’, hẳn là đã đặc biệt chuẩn bị vì người a.”

Long Ngự Thiên nhận lấy cẩn thận nghiên cứu, thật sự nhìn không ra cái gì. Long Nguyệt Thanh ha ha cười nói: “Đây là cách Thần giới chứa đựng tin tức gì đó, lúc trước sư phụ lưu lại thần niệm trong Nạp thiên giới, ta nghĩ nơi này cũng có, sư phụ nói cần phải nhận khảo nghiệm. Phụ hoàng, ngươi nhất định phải thông qua khảo nghiệm của sư bá a. Ngồi xuống, sau đó tập trung tinh thần thăm dò vào trong quyển trục, đến lúc đó từ sẽ minh bạch. Ta sẽ ở bên cạnh hộ pháp phụ hoàng.” Lại bổ sung tiếp: “Phụ hoàng, người mà thông qua khảo nghiệm thì sẽ trở thành sư đệ của ta, ha hả. . . Tuổi thọ kiếp trước của ta vốn lớn hơn phụ hoàng rất nhiều nha.”

“Bướng bỉnh.” Long Ngự Thiên gõ đầu y một cái. Sau đó trong lòng thận trọng lên, sau này có thể làm bạn cùng Thanh nhi hay không thì xem hiện tại. Ổn định tâm tình, tập trung tinh thần tham khứ quyển trục, đột nhiên trong đầu vang lên một tiếng ‘oanh’, cảm giác mình tiến nhập vào một không gian kì quái, đây là bên trong quyển trục sao?