Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 41: Không phải chỉ ngồi không mà hưởng




Editor: Dương

Sau khi Tần Yến Quy trở về phủ thì đơn giản thu thập một chút liền đi Tư Quá Lĩnh, lúc xe ngựa ra khỏi phủ thần thái hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, người biết chuyện thì còn biết Tuyên vương bị Kiến đế phạt nên đi Tư Quá Lĩnh hoang vu suy ngẫm mấy tháng, người không biết còn tưởng Tuyên vương bỗng nhiên nhàn hạ thoải mái muốn đi nơi nào đó nghỉ ngơi mà thôi.

Tuyên vương đi lần này, Tần Thương xem như hoàn toàn bận rộn chân không chạm đất, mỗi ngày mong đợi hắn mau mau hồi kinh. Lúc trước có Tần Yến Quy ở thì mọi chuyện hắn còn có thể nhờ cậy Tam ca, chuyện gì đều có thể cùng Tam ca thương lượng thảo luận đối sách. Dù sao thái tử cũng không phải là đèn cạn dầu, Tần Thương nhận quân vụ, áp lực khá lớn, bàn về đấu tâm nhãn hắn làm sao có thể đấu thắng thái tử Tần Xuyên. Hôm nay Tam ca không có ở đây, Tần Thương một khắc cũng không dám nhàn rỗi, mỗi ngày đều chạy tới trong doanh, dù sao Yến Bắc quân cùng Vũ Lâm kỵ đều là tâm huyết của Tam ca, hắn phải nhìn cẩn thận không để đám người thái tử ngồi ngư ông đắc lợi.

Cuối năm, Tần Thương một khắc cũng không được rãnh rỗi, cả người cũng gầy đi trông thấy, lúc xuất hiện lần nữa trước mặt Vô Tà thì dung mạo cũng càng có góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, vầng trán rộng, đường nét càng thêm anh tuấn cương nghị, hai mắt lấp lánh có hồn, ngay cả vóc dáng cũng cao hơn nhiều so với lần gặp trước, da cũng đen hơn.

Lần này gặp lại Vô Tà, Tần Thương cũng phát hiện vóc dáng tiểu quỷ này cũng cao lên, nhếch miệng cười một tiếng, Tần Thương dứt khoát ném trường thương của mình, tiến lên mấy bước, trực tiếp bế Vô Tà lên thật cao, giơ cao về phía trước, trên người hắn còn mang khí lạnh từ bên ngoài lúc đi vào, thậm chí chưa cởi áo khoác ngoài: “Tiểu Vô Tà, ngươi lại cao lên! Ta thật sự ngày nhớ đêm mong, vừa được rãnh đã chạy tới nơi này của người!”

Vô Tà nghe nói Tần Thương tới, nguyên bản sắc mặt cũng tràn ngập vui mừng nhưng Tần Thương vừa vào cửa đã nhiệt tình bế nàng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà tối sầm lại, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười cúi đầu nhìn hắn, hiển nhiên không hài lòng với tình trạng trước mắt.

Tần Thương hậu tri hậu giác, không có phát hiện sắc mặt Vô Tà có cái gì không đúng, lại hăng hái trùng trùng ném Vô Tà lên không trung hai cái, lúc này mới thả nàng xuống đất, giống như ở phủ đệ của mình, không khách khí ôm lấy bình trà vừa pha đổ liên tiếp cho mình vài ly, lau miệng: “Thoải mái!”

Vô Tà nhức đầu nâng trán, Tần Thương nổi danh là thanh niên nhiệt huyết, ở trên chiến trường nhiệt huyết chém bay đầu quân địch như thế nào nàng không biết, nhưng ở trước mặt nàng, quả thực là có nhiệt huyết dùng không hết, tính tình Vô Tà luôn luôn cổ quái, khó làm người ta yêu thích, dĩ nhiên không chịu nổi Tần Thương bày ra nhiệt tình như thế.

Uống no nước, Tần Thương mới nhớ mục đích hôm nay tới chỗ Vô Tà, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Vô Tà cười: “Tiểu Vô Tà, thời gian này bận rộn không để ý đến ngươi, trong lòng ta hổ thẹn, Tam ca không có ở đây, ngươi nhất định buồn hỏng rồi, hôm nay không phải ta vừa nghĩ đến ngươi, cố ý tới tìm ngươi. Lần trước ta nói muốn dẫn ngươi đi vào trong doanh chơi, hôm nay thời tiết tốt, chúng ta bây giờ đi đi?”

Vô Tà suy nghĩ một chút, dù sao cũng không tốt cả hai lần đều không cho Tần Thương mặt mũi, lập tức Vô Tà cong mắt cười: “Tốt, ta cũng không cần thay quần áo, chúng ta đi luôn.”

Tuy nói như vậy nhưng Dung Hề vẫn kéo Vô Tà lại, kiên quyết mặc thêm áo khoác lông cáo cho nàng mới bằng lòng cho đi.

Khoác thêm áo khoác, Vô Tà mới cho người chuẩn bị ngựa, Tần Thương có chút tự đắc, hắng giọng cười to: “Không cần, lúc ta tới đã chuẩn bị ngựa tốt, lập tức có thể đi.”

”Ta cũng muốn đi.”

Ba người có chút kinh ngạc, quay đầu lại, lại thấy thiếu niên có đôi mắt đỏ tính khí cố chấp kia.

Qua hơn một tháng, thương của Vệ Địch cũng đã dưỡng tốt, Tần Thương học bộ dáng của Tam ca, híp híp mắt, chỉ cảm thấy hôm nay tiểu tử kia vẫn như thế nhưng hình như trong đôi mắt màu đỏ yêu dã kia nhiều hơn thứ gì đó mà ngày trước không có, thiếu đi mấy phần táo bạo, nhiều hơn mấy phần lạnh lùng nhưng cổ ngạo khí bên trong vẫn còn.

Vệ Địch xem cũng không xem Tần Thương một cái, trực tiếp đi tới trước mặt Vô Tà, vóc người cao gầy không chút do dự quỳ xuống cao hơn cả đầu nàng, trong đôi mắt đỏ của hắn kiên định, thậm chí có chút bá đạo khiến Vô Tà không thể cự tuyệt hắn: “Thương của thuộc hạ đã tốt, xin cho ta ở lại bên cạnh ngươi.”

Nhưng trên mặt Vô Tà không có kinh ngạc nhiều, khóe miệng vểnh lên, hai mắt lấp lánh: “Thật sự tốt lắm?”

Vệ Địch cúi đầu, không nói nhiều: “Ừ.”

”Dĩ nhiên là tốt rồi, không uổng phí bản thế tử tốn nhiều tinh lực cùng dược liệu thượng hạng trên người ngươi như vậy, cũng may chỉ là nội thương, nếu không mỹ nhân đẹp mắt như ngươi để lại sẹo thì không tốt.”

Tần Thương ở một bên trợn mắt há hốc mồm, trong lòng có chút không sảng khoái, thì ra tiểu Vô Tà thích loại này. Ngược lại Dung Hề, lắc đầu bất đắc dĩ, bình thường thế tử nhà nàng không phải là người nhiệt tình, nhưng nếu muốn lên tiếng thì mở miệng cũng là không tha người, quả nhiên nhìn thấy huyệt thái dương của Vệ Địch mơ hồ có gân xanh đang nhảy nhót, cũng may mấy ngày nay tính tình của hắn được mài mòn bớt táo bạo nhiều, ngược lại càng có thể nhịn được thế tử nói xằng nói bậy.

Tay nhỏ bé Vô Tà giơ lên giúp nâng Vệ Địch lên: “Đi thôi.”

......

Đoàn người đi tới quân doanh luyện binh của Vũ Lâm kỵ, lập tức Vô Tà nhìn thấy những binh lính hăng hái trẻ tuổi giống với Tần Thương đang thao luyện khí thế ngất trời, đội hình chỉnh tề, tiếng kèn lệnh đinh tai nhức óc, quả nhiên thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời chiếu trên người ấm áp.

Tần Thương ôm Vô Tà từ trên lưng ngựa xuống, đứng bên cạnh nàng, vẻ mặt đắc ý: “Như thế nào, Tứ gia ta dẫn binh cũng không phải là hư danh.”

Thỉnh thoảng có binh sĩ đi ngang qua nhìn thấy Tần Thương cũng có chút ngoài ý muốn, có lẽ không nghĩ tới Tứ gia thật vất vả mới được nghỉ ngơi một ngày lại trở về trong doanh, một khắc cũng không chịu nhàn rỗi, xem ra binh lính thoạt nhìn hết sức kính nể Tần Thương, lớn tiếng chào hỏi hắn, ánh mặt trời chói chang sớm mai như tràn trề sức sống làm người ta cũng không nhịn được rung động.

Xác thực Vô Tà có chút nhìn Tần Thương với cặp mắt khác xưa, thiếu niên bình thường ở trước mặt nàng nhiệt tình dương cương dđl/q/đ, đơn thuần ngay thẳng, từ khi bước chân vào trong doanh thì giống như lập tức đổi thành một người khác, ở trước mặt thuộc hạ của hắn, vẻ mặt hắn uy nghiêm trầm ổn không hề cợt nhã, trong nháy mắt cả người khí phách nghiêm nghị, hăng hái, rất có phong phạm của tướng lĩnh.

Mặc dù hắn ở trước mặt binh lính nghiêm túc nhưng mỗi binh lính đi ngang qua hắn cũng không khỏi cảm thấy kính nể, bộ dạng một mực cung kính, trong mắt lộ ra kính nể, cũng có thể nhìn ra uy tín của hắn trong quân đội cao bao nhiêu!

Quả nhiên Tần Thương không phải ngồi không mà hưởng trong quân doanh, khó trách Tần Yến Quy sẽ yên lòng buông tay mặc kệ như thế, coi như Kiến đế miễn quân quyền của hắn, hắn cũng không chút nào gấp gáp, thì ra là bởi vì có Tần Thương ở đây. Nói về hiểu Tần Thương dĩ nhiên không ai sánh bằng Tần Yến Quy.

Từ lúc vào quân doanh, Vệ Địch vẫn không nói gì, hai mắt Vô Tà trầm tĩnh, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn hắn, thiếu niên mắt đỏ kiêu ngạo tự phụ này, chỉ thấy môi mỏng xinh đẹp của hắn mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt nóng rực nhìn những binh sĩ trên sa trường đang đối luyện kia, dường như có chút mất hồn.