Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 57-2: Có chút thích (phần sau)




Chưa đến cung Trường An, Vô Tà thấy được hình ảnh cây mai ở bên trong, tay áo bay tán loạn bởi vì gió đêm mạnh. Dường như là đã sớm biết nàng sẽ đến, Tần Yến Quy cười như không cười, đôi mắt thâm thúy mê người như đầm sâu yên tĩnh lẳng lặng nhìn nàng, ưu nhã tựa như một con sư tử, ánh mắt như vậy chợt khiến Vô Tà nhớ lại lần đầu tiên bản thân nhìn thấy ánh mắt của hắn trong hoàng cung vào năm đó, cho dù là đang mỉm cười, cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng khó lường, nàng giống như là con mồi đã sớm bị hắn nhìn thấu.

Dưới chân Vô Tà hơi chậm lại, trong lòng giống như chợt nhảy lỡ một nhịp, nhưng nàng rất nhanh liền trấn định lại, trầm tĩnh và ung dung trước sau như một mà đi tới gần hắn.

Tần Yến Quy cúi đầu xuống nhìn nàng, thấy nàng chỉ mới rời đi có mấy ngày đã gầy đi trông thấy, đầu nhiều thêm một chút thịt cũng không phải là chuyện gì tốt, ngẩn người, hắn chợt cười nhạt: “Như vậy cũng tốt, xem ra ngươi cũng có tiến bộ không ít.”

Lợi kiếm nắm giữ ở trong tay mình vẫn là tốt nhất, đứa nhỏ này thật là không có cảm giác an toàn rồi. Thay vì nhờ cậy hắn che chở, chẳng bằng khiến bản thân mình mạnh mẽ lên, nàng ngược lại đã nghĩ thông suốt.

”Tại sao?” Vô Tà không nhịn được cúi đầu hỏi một tiếng, ánh mắt nghi hoặc: “Vân Nhiễm công chúa chợt xin chỉ muốn gả cho Thái tử.”

Quả nhiên, Tần Yến Quy giống như đã sớm biết, lời nói của Vô Tà không hề khiến cảm xúc trên mặt hắn thay đổi quá nhiều. Đáy mắt hắn bình tĩnh, là xem thường, không thể làm gì khác hơn là tựa như nghe được một tin tức chính mình không quan tâm, không chút để ý đáp lại: “Vậy sao.”

Vô Tà nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Yến Quý: “Không phải là ngươi thích nàng sao?”

Tần Yến Quy tựa như nửa giễu cợt nửa không, cười khẽ một tiếng, nhắc nhở nàng: “Vô Tà, không phải là ta xin chỉ.”

Hiên Viên Vân Nhiễm muốn xin chỉ gả cho người nào đều là chuyện của nàng, hắn có thích nàng hay không làm gì có chút quan hệ nào?

Vô Tà cũng không phải ngốc, Tần Yến Quy cho nàng là một đứa bé qua loa bình thường, nhưng nàng dù sao... Cũng không phải một đứa bé...

”Nếu không phải ngươi không thích nàng, sao nàng có thể đột nhiên xin chỉ gả cho thái tử. Lúc trước nàng rõ ràng là muốn gả cho ngươi.” Người kiêu ngạo giống như Hiên Viên Vân Nhiễm, nếu không phải là do Tần Yến Quy chặt đứt ý nghĩ của nàng, sao nàng có thể buông tha nhẹ nhàng như vậy, đột nhiên thay đổi chủ ý phải gả Tần Xuyên, nơi này chắc hẳn phần lớn là trả thù thôi.

Nhưng suy cho cùng thì Hiên Viên Vân Nhiễm vẫn chỉ là một cô gái đơn thuần, nàng đây là muốn trả thù ai? Tần Yến Quy chỉ là không chấp nhận chuyện lần này, nàng sao lại để ở trong lòng chứ.

Đại khái cũng có chút ngoài ý muốn, Vô Tà có lúc lại thông minh ngay lập tức. Tần Yến Quy nhàn nhạt mà nói ra: “Vậy liền xem như thế đi.”

”Vì sao ngươi... Không có tham dự bữa tiệc?”

Tần Yến Quy bật cười một tiếng, giống như là đang cười nhạo Vô Tà thỉnh thoảng thông minh, thỉnh thoảng lại đần đến ngốc: “Nếu như ta đi, Vân Nhiễm thấy ta, tâm tình chẳng phải là sẽ càng không tốt?”

Hắn ngược lại còn có tự biết rõ...

Vô Tà bị nghẹn một chút, nhưng cũng không cảm thấy sự giễu cợt của Tần Yến Quy lúc này có thể làm cho mình khó hiểu thêm một chút nữa.

”Vì sao ngươi... Chợt thay đổi chủ ý...... Công chúa Vân Nhiễm rất thích ngươi, một lòng muốn gả cho ngươi, nếu nàng cin chỉ của hoàng huynh muốn gả cho ngươi, hoàng huynh nhất định sẽ không có bất kỳ ý kiến nào. Tuy rằng công chúa Vân Nhiễm là một nữ nhân, nhưng nàng cũng là trưởng nữ Hiên Viên hoàng đế của Bắc Tề, nghe nói cũng là nữ nhi mà hắn thương yêu nhất. Lúc này Hiên Viên Giác đưa công chúa Vân Nhiễm tới, thứ nhất là muốn dùng để bày tỏ thành ý, bỏ đi mối nghi ngờ của hoàng huynh, nhưng cũng có lẽ, hắn nghĩ là muốn tìm vị vị vua mới khác? So với hoàng huynh mà nói, nâng đỡ một người cần dựa vào sự ủng hộ của hắn mà đi lên ngôi vị hoàng đế, không phải phù hợp hơn lợi ích của Bắc Tề sao?” Trong giọng nói của Vô Tà hồ có một tia chờ đợi khác thường, thật giống như đang mong đợi Tần Yến Quy có thể lấy lý do gì đó để phủ nhận cách nói của mình, sau đó nàng có thể từ trong câu trả lời của Tần Yến Quy mà lấy được đáp án mình muốn. Hắn chợt thay đổi chủ ý, trong đó có một chút nguyên nhân là bởi vì nàng hay không...

Vô Tà cúi đầu khá thấp. Những lời này, so với lời chế nhạo của Tần Yến Quy còn có thể chậm hơn một chút, giống như một đứa bé rõ ràng muốn có được một vật, mà đối phương thật sự đã cho mình được như nguyện, nhưng nàng còn phải hỏi đối phương rằng vật này tốt như vậy, tại sao ngươi lại không cần…

Đã được như nguyện?

Vô Tà sửng sốt một chút, đã được như nguyện...... Sao nàng lại dùng tới cái từ này, chẳng lẽ đây cũng là kết quả nàng muốn? Nhưng... Nàng chỉ là quan tâm đến kết quả thiệt hơn khi cưới một một người thôi mà. Bởi vì nàng còn cần phải dựa vào sự che chở của Tần Yến Quy, lúc phụ vương nàng lâm chung đã nói cho nàng rằng chỉ có thể dựa vào Tần Yến Quy. Hôm nay nàng cũng không phải cũng đã ở trên cùng một thuyền với Tần Yến Quy hay sao? Cũng là bởi vì như vậy, hoàn cảnh của Tần Yến Quy càng chiếm ưu thế, nàng mới càng an toàn, nếu không nàng cần gì phải quan tâm những thứ này đây?

Nàng rút lại quan tâm, tựa như giống một dạng với Tần Yến Quy. Cưới hoặc là không cưới, việc này không phải là vấn đề có thích hay không, chỉ là có lợi đối với hắn hay không thôi...

”Cưới nàng không có lợi, ta muốn kết hôn làm gì.”

Nhẹ nhàng một câu nói, cũng không phải là đáp án Vô Tà muốn. Vô Tà ngẩng đầu lên, đáy mắt hơi động, có chút kinh ngạc: “Nhưng ngươi rõ ràng nói...”

”Rõ ràng nói, cưới Vân Nhiễm cũng không sao?” Tần Yến Quy cười cười, nghe được lời nói của Vô Tà. Nụ cười dưới mũ áo trắng hơn tuyết này sâu không lường được.

Cưới Hiên Viên Vân Nhiễm cũng không phải là chuyện gì chỗ xấu, hắn cũng không sợ Kiến đế nghi ngờ, cũng không sợ triều đình biến hóa. Coi như cưới Hiên Viên Vân Nhiễm khiến Kiến đế kiêng kỵ, nhưng hắn lại có thể thắng được cỗ thế lực Bắc Tề này, mặc dù Kiến đế muốn nghi hắn, nhưng từ đầu tới cuối đều không phải là chính bản thân hắn mở miệng, nếu là thứ duy nhất có thể lợi dụng, chỉ sợ cũng chỉ có tiểu nha đầu kia đơn phương thôi.

Nhưng hôm nay, hắn thế nhưng lại đưa con cờ hết sức quan trong như Hiên Viên Vân Nhiễm cho thái tử Tần Xuyên.

”Tại sao?” Vô Tà không nghĩ ra. Nếu Tần Yến Quy rõ ràng cũng nói như vậy rồi, không lý nào sẽ chấp tay đem tặng Hiên Viên Vân Nhiễm cho Tần Xuyên.

”Đúng vậy, tại sao vậy chứ?” Giọng điệu hắn nhàn nhạt, lặp lại lời của nàng..., nhưng thật giống như dùng giọng giễu cợt nói với nàng”Ngươi không phải là biết đáp án sao?”

Gò má Vô Tà chợt ửng đỏ, Tần Yến Quy lại thật giống như không nhìn thấy, càng thêm đi tới gần nàng thêm một bước. Vô Tà ngẩn người, nghĩ tới nghĩ lui, tay Tần Yến Quy cũng đã đụng vào gò má nàng: “Vô Tà, vì sao ngươi lại quan tâm đến chuyện của ta như vậy?”

Cả người Vô Tà run lên, chỉ cảm thấy bàn tay kia giống như mang theo dòng điện, khiến cho cả người nàng không thể tự chủ, trong nháy mắt đại não cũng trống rỗng.

Đầu ngón tay phiếm lạnh này nhưng lại vẫn ấm áp hơn so với khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió lạnh thổi vào của Vô Tà. Nàng bị hắn hỏi liền ngẩn ra. Đúng vậy, đây là vì cái gì chứ?

Nàng cũng rất muốn giống như Tần Yến Quy, ném vấn đề này đo, nhưng khí thế của nàng không bằng hắn, ngược lại có vẻ bắt chước bừa, liền cũng chỉ có thể bỏ qua.

Tần Yến về bỗng nhiên thu tay về, khóe miệng đã chậm rãi hiện lên một đường cong như có như không. Áo trắng hơn tuyết, mặt mày trong nháy mắt giống như chợt nhu hòa xuống, ngay cả khóe miệng vẫn quen cười nhạo kia cũng đột nhiên làm cho người ta cảm thấy có nhiều hơn một tầng hàm nghĩa không có trong ngày thường, tạo nên sự mập mờ...

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của đứa nhỏ này, trái tim Tần Yến Quy chợt cũng có chút đập mạnh và loạn nhịp rồi. Vô Tà thật giống như bị điểm huyệt, ngơ ngác ngước đầu nhìn hắn chằm chằm. Tần Yến Quy cúi đầu xuống, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, tại mi gian tựa như hàm chứa vẻ trầm tư, có chút ngoài ý muốn xuất hiện vẻ mờ mịt cùng chần chờ.

Người vẫn luôn quả cảm tỉnh táo, thậm chí được cho là lãnh khốc quyết tuyệt như Tần Yến Quy đều ít khi có vẻ mặt như vậy.

Một hồi lâu, Tần Yến Quy mới tựa như đang ý kiến của nàng, dò xét: “Xem ra, ngươi có lẽ có một chút yêu thích ta rồi hả?”

Vô Tà kinh ngạc trợn to hai mắt, mất khống chế: “Ta là nam hài!”

Lớn tiếng như vậy... Có chút giống như có tật giật mình......

Tần Yến Quy vuốt vuốt lỗ tai của mình, chợt nhỏ giọng cười, nụ cười kia sâu không lường được, có chút miệt thị nàng thẳng thắn phản bác, hắn phất phất tay: “Ta và ngươi cùng biến mất sẽ làm cho phụ hoàng có cơ hội sinh ra nghi kỵ.”

Vô Tà dừng một chút, trong nháy mắt bị một chậu nước lạnh đổ xuống, khôi phục chút lý trí. Lời này của Tần Yến Quy thoạt nhìn là tốt bụng nhắc nhở nàng, hắn đương nhiên không sợ Kiến đế nghi kỵ, lúc này, hoài nghi duy nhất của Kiến đế chính là Tần Vô Tà nàng có phải là đang giả vờ lừa hắn an tâm hay không, kì thực trong lòng có tâm tư, mỗi ngày giả ngây giả dại cố làm ra vẻ non dại?

”Trở về đi.” Tần Yến Quy lại không mặn không nhạt nhắc nhở một câu.

Vô Tà giờ phút này tự nhiên sẽ không tự tìm khổ não, tiếp tục lưu lại này cho hắn cười nhạo, nàng một tiếng cũng không nói cùng Tần Yến Quy, nhanh chóng quay đầu, đôi chân bước đi thật nhanh, thật giống như không muốn dừng lại dù chỉ một khắc, cũng giống như chạy trốn.

Cho đến khi Vô Tà đã đi khá xa, ý trêu cợt như có như không trên mặt Tần Yến Quy mới dần dần phai nhạt, cặp mắt tĩnh mịch tựa như biển kia làm cho người ta nhìn vào sẽ không tự chủ được mà run sợ. Khí thế cao ngạo lạnh lùng tỏa ra từ bên trong này khiến cho người khác nửa điểm cũng không dám bắt chuyện, nửa điểm cũng không dám đến gần.

Giống như thật sự rơi vào trầm tư, hắn duy trì cái tư thế kia, thật lâu vẫn chưa từng cử động, chỉ lẳng lặng, lành lạnh, thật sâu, trầm trầm, nhìn về phía bong dáng nhỏ ngày càng xa.

Cây mai rung lên, tuyết trắng đọng lại trên cây mai rơi xuống, không nghi ngờ tiếng cười nhẹ không có ý tốt tựa như đang cố tình tương phản cùng Tần Yến Quy: “Nhìn tiểu oa nhi này sợ hãi rồi.”

Tần Yến Quy chậm rãi khiêu môi, thu hồi ánh mắt đã sớm trở nên cực kỳ sâu thẳm.

Người thần bí ra vào hoàng cung như chỗ không người này chính là người ngày đó suýt nữa bị Vô Tà bắt gặp, lão giả râu rậm từng đánh cờ cùng với Tần Yến Quy. Tính tình hắn cổ quái, đến vô ảnh đi vô tung, thân phận không rõ, không thể có việc gì khác ngoài chuyện thích quản chuyện của người khác, vừa tựa như chỉ sợ thiên hạ không loạn, không tính là bằng hữu của Tần Yến Quy, lại thường tìm tới cửa gây phiền toái cho hắn, hoặc động thủ, hoặc đánh cờ, hoặc chỉ là nói mát vài câu râu ria.

Tần Yến Quy không đáp, ánh mắt dần dần thu lại, vẫn làm cho người ta nhìn không thấu như cũ: “Đây là hoàng cung.”

Lão giả bật cười một tiếng, rất là khinh thường: “Hoàng cung tính là gì, mộ phần tổ của lão Tần gia các ngươi ta đều đào qua, còn sợ những tiểu oa nhi như các ngươi?”

Tần Yến Quy xoay người rời đi, lão giả kia thấy hắn không để ý tới mình, lại vội vàng đuổi theo, chỉ là không chịu rơi xuống đất, chỉ giống như cơn gió lướt trên cành mai, rảnh rỗi nói:“Tần Yến Quy a Tần Yến Quy, một ác quỷ vô tình vô nghĩ, âm hiểm xảo trá như ngươi, chẳng lẽ lại thật sự coi trọng một đứa con nít chưa dứt?”

Tần Yến Quy bật cười: “‘Nàng’ vẫn còn con nít.”

......

Sau cung yến hôm đó, chính là đám cưới của thái tử.

Đây vừa là chuyện kết thân giữa hai nước Biện quốc cùng Bắc Tề, vừa là chuyện lớn như thái tử sắc lập chính phi. Vị trí thái tử phi không phải là chuyện đùa, ngày sau nàng chính là hoàng hậu Biện quốc. Đám cưới thái tử dĩ nhiên là việc vô cùng náo nhiệt, Hiên Viên Giác ở Bắc Tề xa xôi cũng lấy ba tòa thành trì làm đồ cưới, có thể thấy được hắn ra tay rất hào phóng.

Đám cưới thái tử gia, các nô tài tự nhiên không dám qua loa. Bọn họ cực kỳ tỉ mỉ, chỉ sợ làm ra nửa điểm không may, từng người đều loay hoay bận rộn bưng bê đồ đi tới hướng Đông cung. Phóng tầm mắt nhìn ra, tất cả các cung điện lớn nhỏ trong cả hoàng cung đều được treo khăn gấm cưới đỏ rực, quan viên nhốn nha nhốn nháo mang lễ vật tới chúc mừng. Mặc dù hoàng đế Hiên Viên Giác của Bắc Tề chưa thể tự mình đưa nữ nhi xuất giá, nhưng cũng chuẩn bị hậu lễ, phái sứ thần, làm đủ việc thể hiện sự coi trọng của hắn đối với Hiên Viên Vân Nhiễm.

So sánh với việc giao con cờ tốt như Hiên Viên Vân Nhiễm cho đứa con trai mà hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi như Tần Yến Quy, Kiến đế tự nhiên càng thêm vui lòng cho nàng làm thái tử phi của thái tử. Dưới gầm trời này ai cũng có thể soán vị, nhưng chỉ có duy nhất Tần Xuyên là sẽ không. So sánh với mấy nhi tử khác, Kiến đế không thể không tin tưởng Tần Xuyên hơn một chút.

Vô Tà nhưng có chút không hứng thú. Thứ nhất, hoàng cung Biện quốc những ngày gần đây cũng tổ chức quá nhiều cung yến, đầu tiên là buổi tiệc đón năm mới, tiếp theo là mở tiệc đón gió cho công chúa Bắc Tề Hiên Viên Vân Nhiễm, hôm nay cả nước lại chúc mừng ngày cưới của thái tử, nàng là người của hoàng thất, muốn chạy trốn cũng hơi khó. Thứ hai, nếu là đám cưới của Tần Yến Quy, có lẽ nàng sẽ hăng hái hơn một chút, nhìn một chút người giống như Tần Yến Quy khi mặc hỉ bào đắm đuối đưa tình sẽ là dáng vẻ gì, ngược lại là đám cưới Tần Xuyên, Vô Tà liền cũng không cảm thấy có gì vui mừng. Người phong độ nhẹ nhàng như Tần Xuyên khi mặc hỉ bào tự nhiên cũng là phong thái hiên nhiên, hắn vừa biết đùa giỡn người ta, biểu hiện được tình sâu như biển một chút cũng không phải là không thể.

Huống chi là đám cưới của hoàng chất, người làm hoàng thúc là nàng dĩ nhiên là cần phải tặng quà.

Cũng may thanh danh của nàng luôn luôn không được tốt, thiếu đi phần lễ của nàng cũng là chuyện bình thường. Nếu nàng làm một đứa nhỏ hiểu lễ nghĩa thì mới là điều kỳ quái, huống chi quan hệ giữa Tần Dung cùng Tần Xuyên thân thiết nhất, đám cưới của Tần Xuyên, Đông cung này khó tránh khỏi sẽ phải gặp mặt Tần Dung. Hôm nay Vô Tà thật sự là không có hứng thú để diễn kịch cho kẻ khác xem, thấy Tần Dung, không khỏi lại muốn bỏ tâm đánh nhau một trận.

Thêm với lời nói của Tần Xuyên vào hôm đó...

Trong nội tâm Vô Tà khẽ động, ngoài miệng cười khổ, càng thêm không muốn đi Đông cung này tham gia náo nhiệt.

Hôm nay Tần Xuyên bị các đại thần liên tiếp vây lấy chúc rượu, nhưng mà tửu lượng của hắn cực tốt, từ đầu đến cuối cũng không có mất đi nửa điểm phong độ của thái tử hiền đức. Xem ra là nếu muốn quản lão hồ ly, còn phải có tửu lượng tốt mới được.

Tần Yến Quy lần này lại rất nể mặt Tần Xuyên, không chỉ dâng lên một phần hậu lễ, thậm chí cũng uống không ít rượu. Mấy vị hoàng tử như Tần Thương, Tần Dung đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi. Ngày đại hỉ của Đông cung này không thể không ngăn cản chút rượu thay Tần Xuyên.

Tuổi của Vô Tà không lớn không nhỏ, có trêu chọc cũng không thú vị, lại không thể uống rượu, rất là tẻ nhạt, huống chi bọn họ đều là người có địa vị cao, những đứa trẻ đồng lứa cũng không dám tùy ý đùa giỡn cùng với nàng, ngay cả Tần Dung cũng không có tìm đến nàng phiền toái chứ nói gì đến Tần Thương. Hiện tại hắn có muốn đến tìm Vô Tà cũng không thể phân thân.

Như vậy rất tốt. Vô Tà đối với chuyện vui như vậy vốn là không có hứng thú, xem một chút là được, liền dẫn Dung Hề bâng quơ đi dạo chung quanh, không thể ngờ được là, ngược lại đi tới trước mặt của một trong những nhân vật chính của tối nay, thái tử phi Hiên Viên Vân Nhiễm...

”Thế tử.” Dung Hề nhắc nhở Vô Tà một tiếng.

Không cần Dung Hề nhắc nhở, nàng cũng đã sớm nhìn thấy chiếc hồ tịch mịch tỏa ra khí lạnh ở phía trước. Hiên Viên Vân Nhiễm đội mũ phượng, quàng khăn trên vai, mặc dù không khác một thân màu đỏ thường ngày của nàng không khác nhau là D%ĐfLQĐ mấy, nhưng tóc dài vén lên, cũng có vẻ ít đi mấy phần ngang ngược của thiếu nữ, nhiều hơn khí thế đoan trang cùng điềm đạm nho nhã của thái tử phi.

Nàng đi một mình dọc theo bờ hồ, gió đêm lay động, thổi tới một chút mùi rượu, cũng khiến áo bào màu đỏ của nàng bay phất phơ, vô cùng mê người, nhưng cảnh tượng này ngược lại quá mức tịch mịch, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng màu đỏ thẫm vui mừng của cả đông cung, càng làm tôn lên sự lạnh lẽo.

”Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Vân Nhiễm có tình nhưng hắn không có ý.” Hiên Viên Vân Nhiễm tức giận lấy trâm phượng đang cài trên đầu xuống, phịch một tiếng ném vào trong nước, búi tóc dịu dàng trên đầu chợt xõa xuống toàn bộ, giống như trong nháy mắt, nàng lại trở về là công chúa Hiên Viên Vân Nhiễm dám yêu dám hận của Bắc Tề.

Vô Tà nghĩ trở lại đường cũ đã không còn kịp rồi, ngược lại có vẻ đột ngột. Nghe có người, Hiên Viên Vân Nhiễm xoay đầu lại, thấy người tới là Vô Tà, nàng cũng còn nhớ rõ Vô Tà, không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ: “Tiểu Hoàng thúc!”

Vô Tà bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể nghênh đón. Sắc mặt nàng trầm tĩnh, cũng coi là bày ra dáng vẻ rất xứng chức trưởng bối, quan tâm nói: “Hôm nay là đám cưới của công chúa cùng thái tử, sao ngươi lại ở chỗ này ném trâm phượng? Trâm phượng này, rất đắt.”

Hiên Viên Vân Nhiễm sửng sốt một chút, chợt bật cười: “Ngươi thật là có ý tứ.” Sắc mặt nàng lại biến đổi thật nhanh: “Nhưng ta mất hứng.”

Vô Tà nhìn nàng, không nói gì một hồi lâu, Dung Hề ở sau lưng đã sớm lui xuống, đi ra xa một chút. Vô Tà chỉ mím môi, tựa như đang do dự, một hồi lâu, mới nói nhỏ: “Ngươi xin chỉ của hoàng huynh ta, muốn gả cho Tần Xuyên, hoàng huynh cũng cho các ngươi cưới, tại sao ngươi mất hứng?”

Giọng nói ngây thơ này có thể nói là hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến Hiên Viên Vân Nhiễm chợt an lòng. Nàng có chút kinh ngạc nhìn Vô Tà một cái, sau đó nhép nhép miệng, cũng không biết là khóc là cười: “Ngươi không phải muốn biết, vì sao ta vốn là muốn gả cho Tam ca lại đột nhiên thay đổi chủ ý sao?”

Ánh mắt Vô Tà giật giật, hiển nhiên là bị lời nói của Hiên Viên Vân Nhiễm tạo nên hứng thú: “Tại sao?”