Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 71: Vô tà phong vương




Nghe được một trận trận động tĩnh bên ngoài sân, Tần Thương cả kinh, chỉ sợ Tam ca vì chuyện lần trước mà trách phạt Vô Tà, gấp đến độ cái gì cũng không kịp, lo lắng đẩy cửa vọt vào: “Tam ca, tam ca, xảy ra chuyện...”

Tần Thương còn chưa kịp nói xong, Vô Tà như một trận gió lướt qua bên người hắn, Tần Thương liền kêu tên của Vô Tà nhưng nàng cũng không kịp nghe thấy. Lần này Tần Thương buồn bực, vừa nhìn vào trong phòng của Tam ca hắn, lập d!!!!!đ????l###q||||đ tức trợn tròn hai mắt, giống như người vừa mới bị cướp qua... Càng làm Tần Thương không thể tin nổi là, Tam ca hắn hiển nhiên là mới từ trên mặt đất đứng dây, sắc mặt nhìn không được tốt cho lắm, lại thêm việc Vô Tà vừa mới chạy ra từ bên trong, Tần Thương sững sờ hồi lâu, mới ấp a ấp úng mà dò hỏi: “Tam ca, huynh cùng tiểu Vô Tà....”

Ánh mắt Tần Yến Quy bình tĩnh trở lại, thản nhiên nhìn về phía Tần Thương một cái: “Không có chuyện gì, đứa trẻ vào độ tuổi này phần lớn khó dạy dỗ.”

Đối với lời nói của Tần Yến Quy, Tần Thương luôn luôn không nghi ngờ, trải qua những gì Tần Yến Quy vừa nói, Tần Thương cũng tin tưởng, ở độ tuổi d!!!!!đ????l###q||||đ này của Tiểu Vô Tà, chính xác chính là thời điểm phản nghịch, thời điểm hắn bằng tuổi nàng, cũng gây không ít rắc rối mà, đại khái đang nghĩ tới những chuyện ác mình thường ngày hay làm, Tần Thương cũng có chút ngượng ngùng, cười gãi gãi đầu: “Tính khí của tiểu Vô Tà cũng thật ghê gớm, Tam ca, huynh đừng tức giận với hắn, Tiểu Vô Tà còn nhỏ, không hiểu việc Tam ca phạt hắn là vì muốn tốt cho hắn, trở về ta nhất định hảo hảo nói chuyện với hắn một chút, để cho hắn đến nhận lỗi với Tam ca.”

Nhận lỗi?

Tần Yến Quy đứng dậy, xem như không có chuyện gì xảy ra chỉnh sửa lại quần áo của mình, cũng không biết có phải Tần Thương nhìn lầm hay không, hắn lại cảm thấy, thời điểm khi hắn muốn Vô Tà hướng Tam ca nhận lỗi, trên mặt Tam ca tựa hồ dâng lên một chút ý cười nhạo.

”Tam ca....” Tần Thương đang muốn hỏi Tam ca có muốn hắn gọi quân y vào băng bó lại vết thương cho hắn hay không, vết thương kia, rõ ràng lại đang chảy máu, đợi đến ngày mai tân thành chủ mới đến nhậm chức, ngay lập tức bọn họ có thể hồi kinh phục lệnh, lại là một đường mệt nhọc đây.

”Lão tứ.” Tần Yến Quy giống như không có nghe qua lời nói của Tần Thương, dưới ánh nến, ánh mắt hắn trở nên sâu xa thâm thẳm cùng bất đắc dĩ, giọng nói trầm khàn vang lên: “Hắn không còn nhỏ.”

Tần Thương sửng sốt một chút, sao đó mới phản ứng kịp Tam ca nói đến Vô Tà, Tần Thương cho rằng hắn mượn cớ việc Vô Tà còn nhỏ mà bao che nàng, khuôn mặt trở nên chột dạ cũng khó xử, phụ họa cùng với Tần Yến Quy:“Dạ, Tiểu Vô Tà đúng là không còn nhỏ nữa, nay cũng mười bốn tuổi rồi, nam tử hán đại trượng phu, năm ta bằng tuổi với hắn, ta cũng đang đi theo Tam ca lên đường giết giặc rồi.”

”Ta chẳng thà.....nàng không lớn lên.” Đột nhiên khóe môi Tần Yến Quy nâng lên, hiện lên trong trẻo lạnh lùng cùng giễu cợt đến cực điểm.

”Tam ca?” Tần Thương cảm thấy hơi buồn bực, tối nay Tam ca cứ là lạ làm sao?

Tần Yến Quy không nhìn Tần Thương một cái, hắn hình như có chút mệt mỏi, khẽ thở dài, xoay người đi vào trong: “Ngươi đi ra ngoài đi, cũng không cần gọi quân y tới đây, đóng cửa lại.”

”Nga...” Tần Thương gật đầu một cái, không hiểu ra sao, chậm chạp đi ra ngoài, khép cửa lại, trong đầu đầy những suy nghĩ, tiểu Vô Tà cùng với Tam ca, tối nay như thế nào lại khác thường như vậy? Sẽ không phải là do tiểu Vô Tà mắc lỗi mà Tam ca tức giận đi?

Hắn có chút bận tâm với Vô Tà, dọc theo đường đi hỏi thăm mấy binh lính gác đêm, biết được Vô Tà đang đi nơi nào, liền vội vàng chạy đến, quả nhiên, Vô Tà đang ngồi trên đống cỏ khô, bốn bề yên lặng, thỉnh thoảng là tiếng bước chân của binh lính canh gác xa xa truyền đến, cẩn thận quan sát một phen, phát hiện Vô Tà cũng không có gì đáng ngại, xem ra Tam ca cũng không có trách phạt nàng, lúc này mới yên lòng, nhưng lại nghĩ tới chuyện vừa rồi trong lòng lại đầy một bụng nghi vấn, Tần Thương liền hỏi: “Tiểu Vô Tà, ngươi với Tam ca làm sao vậy?”

Vô Tà ngồi trên đống cỏ khô, dĩ nhiên là cao hơn so với Tần Thương, thời điểm Tần Thương nói chuyện với nàng, hiển nhiên là phải ngước đầu lên.

Nàng cúi đầu theo hướng Tần Thương, mím môi, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hắn còn ổn không?”

Tần Thương liền nghĩ do Vô Tà chọc Tam ca tức giận sau đó lại sợ, lập tức cười hì hì nhảy lên trên đống cỏ khô, ở ngay bên cạnh Vô Tà mà ngồi xuống, tùy tiện giơ cánh tay lên ôm vai Vô Tà, khinh thường nói: “Ngươi sợ cái gì chứ! Đừng nghĩ ngày d!!!!!đ????l###q||||đ thường Tam ca đối với ngươi nghiêm khắc, thật ra Tam ca rất là thương ngươi. Nếu không ngươi xem, trên đời này, người có thể đả thương Tam ca, ngoại trừ hắn ra, người nào cũng không thể, ngươi xem ra cũng có chút bản lãnh đi, đẩy ngã Tam ca trên mặt đất, ngươi nói Tam ca không thương ngươi, làm sao để cho ngươi hành hạ một cách dễ dàng như vậy sao?”

Lời này của Tần Thương cũng không phải lần đầu tiên nói với Vô Tà, nói nhiều đến nỗi, ngay cả Vô Tà suýt chút nữa cũng tin rằng, trong lòng hắn thật sự thương nàng sao?

Khóe miệng Vô Tà cười cười: “Ta nơi nào sợ chứ? Chẳng qua hôm nay, ta thấy hắn có cái gì đó không đúng, chuyện lần trước ngươi và ta vẫn chưa nói xong, thân thể hắn như thế nào? Phát bệnh gì?”

Tần Thương ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới Vô Tà vẫn bám lấy chuyện này không buông, nụ cười nơi khóe miệng hắn cứng đờ, ánh mắt có chút tránh né, dường như đang nghĩ kể lại như thế nào cho Vô Tà, nhưng khi chóng lại ánh mắt trong sáng như lại nhìn thấu hết mọi việc kia làm cho người ta nhất thời xấu hổ vô cùng, Tần Thương có chút vô lực, không thể làm gì khác hơn là thở dài: “Tiểu Vô Tà, ta biết ngươi từ nhỏ vốn đã thông minh, không thể lừa ngươi được.”

”Ngươi cũng đừng xem ta là đứa trẻ được rồi.” Vô Tà không có từ chối lời khen ngợi của Tần Thương.

Lúc này Tần Thương liên tục cười khổ: “Thật ra đó cũng là bệnh cũ của Tam ca, ngươi cũng không cần quá lo lắng.”

”Bệnh cũ?” Vô Tà cau mày, nhiều năm như vậy, nàng cũng không biết được trên người Tần Thương lại có bệnh cũ nha.

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Vô Tà, Tần Thương cũng không lấy làm kì quái, nàng dĩ nhiên không biết, bệnh của tam ca rồi, thật sự cũng nhiều năm rồi nó chưa phát tán, lần này cũng không biết tại sao lại như vậy, nghĩ tới đây, vẻ mặt Tần Thương có chút ngưng trọng: “Ngươi có biết làm sao Tam ca được phong vương không?”

Vô Tà lắc đầu một cái, nàng chỉ biết Tần Yến Quy mười bốn tuổi phong vương, nhưng hắn làm thế nào được phong vương, nàng thật sự không biết, theo thông thường, xuất thân mẫu thân của Tần Yến Quy thấp kém, trong cung lại là nơi ngươi lừa ta gạt, hắn là là hoàng tử, không có thế lực nhà ngoại hiển hách bảo hộ, có thể sống đến bây giờ đã là không dễ dàng, nếu không mấy chục năm Kiến đế làm hoàng đế, cũng sẽ không chỉ còn lại bảy hoàng tử thôi đâu. Hoàn cảnh Tần Yến Quy thật sự không tốt, muốn Kiến đế đối với một nhi tử thấp hèn mà có vài phần coi trọng, có thể thấy thủ đoạn cùng lòng dạ của hắn, xác thực từ nhỏ không ai bằng.

Ánh mắt Tần Thương trở nên sâu thẳm, có lẽ đang nhớ lại không ít chuyện xưa đi, trên mặt biểu hiện sự kính phục hết sức rõ ràng đối với Tam ca của hắn: "Ngươi không biết đâu, Tam ca cùng chúng ta có chút không giống nhau, từ bé tính tình của Tam ca yếu ớt, còn thấp hơn ta một cái đầu, khi bé ta thấy Tam ca ăn mặc mộc mạc, còn tưởng hắn là thân thích nghèo của phi tần trong cung mang đến. Bất quá khi tam ca còn bé, đích thực là không tranh cũng không giành, mấy tên cẩu nô tài còn ăn bớt tiền sinh hoạt của Tam ca, tam ca cũng thờ ơ, khi còn bé hắn cũng không quan tâm bất kì ai,, mặc dù ăn mặc mộc mạc, sắc mặt cũng kém, giống như một thư sinh nhu nhược, nhưng khí chất kia, đúng thật là làm cho người ta không dám khinh thường, ta liền buồn bực, đứa trẻ nhà ai, như thế nào gặp ta không hành lễ cùng xu nịnh?"

Trong lòng Vô Tà cũng có chút kinh ngạc, tuy nàng biết thân thế của Tần Yến Quy, nhưng lại không biết từ bé khi còn ở trong cung Kiến đế đối với mẹ con hắn không chút quan tâm, ngay cả Tần Thương cũng không biết hắn là hoàng tử giống mình nha?

Tần Thương biết Vô Tà đang đăm chiêu ở trong lòng, có chút xấu hổ: "Thời điểm ta lần đầu tiên nhìn thấy Tam ca, đúng là cũng không biết hắn giống như mình, đều là con của hoàng thượng, còn coi hắn thành thân thích nghèo với người trong cung, còn buồn bực trong lòng có người không chịu nịnh bợ ta đây, nói không chừng lúc ta vui mừng, cho hắn làm đại quan đấy? Khi còn bé ta cái gì cũng không hiểu, còn tìm đến tam ca chơi đùa, nhưng tam ca cũng không có để ý đến ta, cho đến...."

Tần Thương dừng một chút, liếc nhìn Vô Tà, giờ phút này vẻ mặt hắn khi nói chuyện, rõ ràng không còn bình thản như trước nữa: "Cho đến khi tam ca bằng tuổi ngươi khi này, mẫu phi của Tam ca rốt cuộc cũng qua đời, Tam ca đứng trước mặt phụ hoàng, ta mới biết, thì ra người trước mặt này, cũng là nhi tử của phụ hoàng, bàn về thứ tự, ta còn d!!!!!đ????l###q||||đ phải kêu hắn một tiếng hoàng huynh. Hôm đó, sắc mặt của tam ca so với lúc trước càng kém hơn rất nhiều, ta biết khi mẫu phi Tam ca mất nhất định trong lòng huynh ấy rất khổ sở. Phụ hoàng thấy Tam ca, cũng có chút kinh ngạc, trừ tam ca ra, ta chưa từng thấy ai có thể đứng trước mặt phụ hoàng nhưng vẻ mặt vẫn như cũ lạnh nhạt, không chút sợ hãi, hay sùng bái, không có hận ý hay tôn kính như vậy. Lúc đó phía bắc đang bị nước Nhu Nhiên ồ ạt tấn công nước ta, Tam ca hướng phụ hoàng nói, ban binh mã cho hắn, hắn nên vì phụ hoàng tranh giành thiên hạ, nếu như không chết, mong muốn phụ hoàng lập mẫu thân huynh ấy làm quý phi, đưa linh cửu của nàng vào trong mộ phần của hoàng gia, phong vương tước cùng vương phủ cho huynh ấy..."

Tần Thương khi hồi tưởng lại, cũng vẫn cảm thấy không thể tin được, phải biết, lúc hắn nhìn thấy Tần Yến Quy vàng vọt xanh xao, thậm chí ngay cả một cây đao cũng khó có thể nhất lên được, duy chỉ có cặp mắt kia, sâu thẩm nghiêm nghị, nghiêm túc không thể xâm phạm: "Phụ hoàng đồng ý, sau đó Tam ca quả nhiên thay phụ hoàng đánh bại được người Nhu Nhiên giành lại được thành trì, Tam ca cũng còn sống trở về, nhưng Tam ca còn sống cũng giống như người chết, lúc trở lại, toàn thân đầy máu, thậm chí còn nằm trong quan tài trở về, ngay cả phụ hoàng khi nhìn thấy cũng giật mình. Cảnh tượng như vậy thật sự rất đáng sợ, đến nay khi ta nhớ tới, cũng cảm thấy Tam ca thật sự điên rồi, phụ hoàng gọi thái y tới cứu Tam ca nhưng họ đều nói, Tam ca tổn thương tâm mạch, hết cách cứu chữa, trừ khi gặp gỡ thần tiên, nếu không ngay cả thân thể cũng lạnh đi, cũng không ai có thể cứu sống được hắn? Phụ hoàng không có biện pháp, liền thực hiện cam kết của người cùng với Tam ca, ra thánh chỉ phong phi cho mẫu phi của huynh ấy, còn ban vương tước cho tam ca, phong hào Tuyên Vương, bất quá vương phủ cũng không cần thiết, phụ hoàng sai người chuẩn bị âm trạch cho Tam ca, chuẩn bị an táng Tam ca trong hoàng lăng. Nhưng sau đó, cũng không biết làm sao, Tam ca tự mình tỉnh lại, sau đó là giống như bây giờ...."

Một lát sau khi nói xong chuyện này, vẻ mặt Tần Thương mới dễ coi lại một chút, giống như cuối cùng cũng trải qua chuyện đáng sợ một phen, cười nói: "Cũng may Tam ca sống lại, chỉ tiếc tâm mạch tổn thương quá nặng, mấy năm sau đó, có lúc thân d!!!!!đ????l###q||||đ thể sẽ phát bệnh, trải qua vô số danh y, vẫn như cũ không có cách, bất quá năm đó tam ca không chết mà sống lại, đã là chuyện khó có thể tin được rồi, mấy năm gần đây, thân thể Tam ca cũng không có phát bệnh trở lại. Hiện nay mọi người khi nói đến Tuyên Vương đều có chút kinh sợ, Tam ca thật sự quá tàn nhẫn, nhất là đối với bản thân mình."

Sau khi Vô Tà nghe xong, thần sắc đã cứng lại, chỉ cảm thấy mấy đời giống nhau như vậy, rất khó có thể liên hệ Tần Yến Quy bây giờ cùng người kia trong miệng Tần Thương lại với nhau, người vân đạm phong kinh, thanh cao người ta không thể với tới, quả thật từng toàn thân đầy máu, nằm trong quan tài mà trở về ư?

"Thật hết cách đối với Tuyên Vương?"

Sắc mặt Vô Tà nhìn qua không được tốt cho lắm, đôi môi hơi tái đi, Tần Thương giật mình, vội vàng an ủi: "Tiểu Vô Tà, ngươi cũng đường lo lắng, thân thể Tam ca rất tốt, tổn thương tâm mạch kia, cũng không phải không có thuốc chữa trị, từ từ, rồi cũng sẽ tốt thôi mà."

Tần Thương lại an ủi Vô Tà mấy câu, liền khuyên nhủ nàng mau đi nghỉ ngơi, ngày kế tiếp bọn họ không biết lúc nào phải hồi kinh trở về, nghĩ đến việc Kiến đế cũng nhận được tin tức, nên cũng biết chuyện Vô Tà không ở trong kinh thành, bất quá mấy ngày nay Tần Yến Quy cũng không nhắc đến chuyện này, dù sao có Tần Yến Quy ở đây, Tần Thương ngược lại cũng không lo lắng mấy về chuyện hồi kinh.

....

Thái tử theo như lời Tân Thành chủ mới đến nhậm chức đều tạm binh mã đến, quả nhiên sau hai ngày liền đến, trên đường hồi kinh, Tần Yến Quy hầu như không nói chuyện cùng với Vô Tà một câu nào, Tần Thương buồn bực mà quấn lấy Vô Tà hỏi nguyên nhân, Vô Tà cũng chỉ cười đến kỳ dị, cái gì cũng không chịu nói.

Đại khái nàng đã thật sự chọc giận Tần Yến Quy đi?

Trở về kinh thành, Vô Tà còn chưa kịp nghỉ ngơi hồi phục, Kiến đế liền truyền chỉ đến, truyền Vô Tà tắm rửa chuẩn bị y phục sạch sẽ vào cung gặp vua, chỉ là d!!!!!đ????l###q||||đ Tĩnh vương phủ cũng như bình thường, công công đến truyền chỉ đối với Vô Tà vẫn khách khí lễ độ, nghĩ đến Kiến đế chưa già mà đã hồ đồ rồi, lấy Vô Tà ra khai đao.

Tần Thương hướng Vô Tà trừng lớn hai mắt, nói với Vô Tà một câu: "Đừng lo lắng, tất cả đã có Tam ca.", lúc này mới rời khỏi Tĩnh Vương phủ mà hồi cung.

Tần Thương cùng với đám người truyền chỉ rời đi, Vô Tà mới được rảnh rang, Dung Hề hầu hạ nàng thay quần áo cùng tắm rửa, thấy trên người Vô Tà trên dưới đều là vết thương lớn nhỏ, Dung Hề đau lòng mắt đỏ lên: "Thế tử, ngài cứ như vậy, sau này khi xuống hoàng tuyền Dung Hề như thế nào hướng lão Vương gia giao phó?"

Dung Hề cho tới bây giờ vẫn trầm mặc ít nói, trừ nàng ra, ít cùng với người khác thân cận, nàng cũng chưa bao giờ thấy qua hốc mắt của Dung Hề hồng như bây giờ, trong lòng Vô Tà hơi chậm lại, chỉ cảm thấy trong ngực có một dòng nước ấm xẹt qua, nàng không khỏi cười cười, vỗ vỗ tay Dung Hề: "Dung Hề tỷ tỷ, lần này là ta kích động."

Dung Hề sửng sốt, sau đó cuối đầu, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc những vết thương đã sớm kết vảy kia: "Cuối cùng ta vẫn không bảo hộ được thế tử, những vết thương này tuy nhỏ, nhưng thế tử....ngài phải cẩn thận bôi thuốc cho tốt, như vậy sẽ không lưu lại sẹo rồi."

Dung Hề vẫn nuốt câu nói "Ngài rốt cuộc vẫn là con gái." vào trong lòng, hết sức chuyên chú mà bôi thuốc cho Vô Tà, một chỗ cũng không tha, trong lòng nàng đau lòng cho Vô Tà, mặc dù tất cả mọi người đều xem thế tử là nam nhân, nhưng trong lòng nàng, Vô Tà cho tới cùng vẫn là con gái, có cô gái nào có thể dễ dàng để cho khắp người của mình đều là vết thương lớn nhỏ đây?

Vốn Vô Tà thật sự cũng không thèm để ý, thậm chí cảm thấy tỉ mỉ xử lý vết thương từng chỗ như vậy cũng có chút hạn chế, nhưng trước vẻ mặt chăm chú của Dung Hề như vậy, Vô Tà cũng chỉ bất đắc dĩ, cũng chỉ biết nghe theo nàng.

Hoàng đế tuyên chỉ gặp mặt, dĩ nhiên không thể chậm trễ, thời điểm Vô Tà vào cung, sớm đã qua mấy canh giờ, từ buổi sáng đến buổi chiều, lúc nàng đến, đám người văn võ bá quan cùng Kiến đế, đã sớm nghiêm chỉnh đứng đợi cả ngày, ngay cả thái tử cùng Tuyên Vương đã đứng trên điện sớm hơn một chút.

Cũng may danh tiếng Vô Tà quần áo cao quý tùy hứng cùng với việc bị Kiến đế chiều hư mọi người sớm đã biết, mọi người mặc dù thấy nhưng cũng không thể trách được.

Lần này Vô Tà vào cung, sớm đã bị phơi đen một vòng, Kiến đế suýt chút nữa cũng nhận không ra, Vô Tà quy cũ làm lễ với Kiến đế, Kiến đế cũng không có trách tội Vô Tà bắt mọi người đợi lâu, ngược lại tựa như thường ngày thân thiết gọi Vô Tà đi đến bên người, sau đó cười ha ha: "Hôm nay vừa nhìn, da thịt trắng nõn mềm mịn của Tà nhi cũng bị phơi đen nữa à, chỉ là như vậy cũng tốt, như vậy mới xứng đáng nam tử hán đại trượng phu."

Vô Tà nhếch miệng cười cười, vẻ mặt lại có chút ủy khuất: "Ta coi không được, đen kịt, thật khó coi, các nữ nhi hiện tại đều thích những nam tử nhỏ nhắn xinh d!!!!!đ????l###q||||đ đẹp hay sao? Giống một dạng như năm hoàng chất ây, thường ngày bộ dáng giống hệt nữ nhi, chúng mỹ nhân liền một dạng thích bọn hắn. Hoàng huynh, ta nghe nói những nữ nhân trong hậu cung của ngài, có rất nhiều đồ tốt để mình trở nên trắng lại cùng đẹp mắt, có thể hay không mang tới cho ta một ít?"

Hai tròng mắt Vô Tà trong trẻo, nói xong còn nhìn một cách cực kì nghiêm túc, thấy bộ dáng Vô Tà nói quá lên, Kiến đế có chút dở khóc dở cười: "Được được được, ngươi cao hứng là được. Chỉ là Tà nhi, tại sao đang yên đang lành không ở kinh thành mà lại chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy?"

Gò má Vô Tà ửng đỏ: "Đám quân phản loạn kia, không phải làm cho hoàng huynh đau đầu sao? Ta liền xem bọn họ như thế nào làm ta trở nên thảm hại đây, vạn nhất hoàng huynh nghĩ là ta cùng với bọn họ là một phe thì như thế nào bây giờ? Hoàng huynh phái bọn Tuyên Vương đi dẹp loạn, Tà nhi mất hứng, ngài như thế nào lại không cho ta đi nha, chẳng lẽ ta lại đánh không lại bọn hắn hay sao?"

Kiến đế cười rực rỡ: "Tốt, nói thật hay, xem ra Tà nhi của chúng ta thật sự có chí khí, ngược lại trẫm lại coi thường ngươi, còn tưởng từ trước đến nay vẫn còn là một đứa bé không hiểu chuyện đây mà, Tà nhi có lòng như vậy, Trẫm tất nhiên rất vui mừng. Chẳng qua chuyện này thật sự rất nguy hiểm, cũng không phải trò đùa, thế nào lại để cho ngươi đi, ngươi là con trai độc nhất của Tĩnh vương, chính là phụ vương ngươi không chịu, ngay cả trẫm là người nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, cũng không chịu nổi đây! Cũng may, hôm nay ngươi nhắc nhở với trẫm, Tà nhi cũng đã trưởng thành, trong lòng lại có ý muốn muốn bảo vệ đất nước, lần này mặc kệ nguy hiểm đến giúp Tuyên vương bình định, trẫm nên hảo hảo ban phần thưởng cho ngươi."

Vô Tà nghe xong, đầu tiên là mừng rỡ, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lại suy sụp, ủ rũ nói: "Hoàng huynh ngài đừng ban cho ta phần thưởng, ta vốn là muốn đi làm đại sự, nhưng chưa kịp động đến đám người kia, lại bị cho bọn tặc nhân bắt đi, còn dùng ta để uy hiếp bọn Tuyên vương, tức chết ta rồi."

Kiến đến cũng đã nghe qua chuyện này, cũng nghe được Vô Tà mạng lớn, mới nhặc trở về được cái mạng này, nhưng  tình thế của bọn Tuyên vương cùng Tần Thương vốn cũng nghiêm trọng, nhưng cũng không thể không phân tâm để cứu nàng, nghe nói bởi vì cứu nàng, còn làm Tuyên vương bị thương.

Thấy biểu hiện Vô Tà thật sự áy náy, Kiến đế vỗ bả vai Vô Tà: "Tà nhi, chủ yếu là tấm lòng, cái khác cũng không quan trọng. Dựa vào việc ngươi dám đứng ra bảo vệ tổ quốc, ngươi cũng đã lập được công lớn, lần bình định này, ngươi cũng có công, ngày xưa trẫm từng hứa hẹn với ngươi, nếu khi ngươi lớn lên, lập được công trẫm liền ngay lập tức phong vương cho ngươi, hôm nay trẫm liền hạ chỉ, chiêu cáo thiên hạ, phong ngươi làm vua, ngươi thấy thế nào?"