Tiểu Hỗn Đản Vs Đại Tổng Giám Đốc

Chương 37




Hắc hắc hắc hắc, vậy Đường là bát giới.” Ngôn Nặc cười.

“Không phải.” Thiệu Đường hết chỗ nói.

“Đúng rồi, nhảy cho em xem đi.”

“Được thôi. Em muốn tôi nhảy liền bây giờ sao?”

“Cũng không vội, vậy lần sau nhất định phải nhảy cho em xem.”

“Ân, cũng trễ rồi tôi  đưa em về.” Thiệu Đường thấy đã gần mười giờ.

“Cũng được.” Ngôn Nặc vẫn nắm tay Thiệu Đường.

“Ngày mai tôi mời em ăn cơm trưa được chứ?"

“Ngày mai? Không được, em có cuộc họp giữa trưa nên chắc là không có thời gian." Ngôn Nặc nhìn lịch trình của mình trong di động trả lời cho Thiệu Đường.

“Nga! Em cũng thật bận.” Thiệu Đường thất vọng.

“Ha ha…Nhưng buổi tối Đường có thể tới đón em." Ngôn Nặc an ủi "nhóc con" trước mặt mình.

“Được nha, đi thẳng sao?” Tới ngã ba Thiệu Đường hỏi Ngôn Nặc, bởi vì chưa bao giờ đi nhà cô nên không rõ phương hướng.

“Không phải là bên này.” Ngôn Nặc chỉ vào đường bên trái.

“Vậy vào nhà đi, tôi về trước." Thiệu Đường đưa Ngôn Nặc tới tận cửa.

“Được, chào Đường.”

“Ngủ ngon nha Nặc.” Thiệu Đường hôn trán Ngôn Nặc.

Thiệu Đường thấy Ngôn Nặc vào nhà rồi liền quay người đi, không chú ý xa xa có một chiếc xe đang nhìn hai người.

“Trương Ngọc nói em thích người khác tôi không tin, thì ra là sự thật, còn cười thực vui vẻ! Còn dám cho người kia hôn em nữa, Ngôn Nặc em dám bắt cá hai tay. Thì ra từ trước đã có người khác.” Người bên trong xe nổi điên.

Trương Ba tức giận lấy di động ra gọi cho một người “Khách sạn Đức Thành, cô tới thì lấy chỗ trước.” Nói xong Trương Ba không chờ bên kia phản ứng liền cúp máy rồi quẳng luôn chiếc điện thoại sang một bên. Lái xe vòng vòng mới đến khách sạn.

“Chị Đường, còn nhớ em không?” Thiệu Đường bị vỗ vai.

"Ân?” Thiệu Đường xoay người thì thấy Lương Phàm.

“Hắc hắc, còn nhớ em chứ?”

“Lương Phàm, nhưng có thể gọi tôi là Đường hoặc Thiệu Đường là được rồi.” Thiệu Đường không quen bị người khác gọi là chị.

“Đúng rồi! Chị ở trong này làm cái gì?”

“Tôi đi ngắm vài thứ"

“Nơi đây thì làm gì có cái gì để ngắm???” Lương Phàm tò mò.

“Tuy là không có gì xem nhưng có thể giết thời gian mà, phải không?”

“Chị thực nhàm chán.”

“Em khoẻ không?” Kỳ thật mỗi lần ngồi ở đây lại suy nghĩ “Nhiều người như vậy có hay không trong những người đó là cha mẹ của tôi? Hoặc là người thân của tôi."

“Đừng vậy nữa chúng ta cùng nhau đi dạo được chứ." Lương Phàm thử hỏi Thiệu Đường.

“Hả? Sao? Đi dạo?”

“Không biết đi đâu nhưng chị có thể giúp em.”

“Đi dạo phố.” Đùa sao! Chính mình cho tới bây giờ chưa cùng bạn gái cùng đi dạo trên đường, hơn nữa cũng không thích.

“Đúng vậy, mấy ngày nữa là ngày bình an, em muốn mua vài thứ. Chị theo giúp xách đồ cũng được." Lương Phàm làm nũng.

“Đừng như vậy! Tôi đáp ứng là được.” Thiệu Đường chịu không nỗi cô nắm tay mình liền rút tay, lấy mũ lưỡi trai đội lên.

“Nhìn chị thực phong độ.” Lương Phàm thấy Thiệu Đường như vậy liền so sánh với mấy bạn nam ở trường thì không bao giờ bằng Đường! Nhìn chị ấy thật tuấn tú.

“Không phải đâu.” Thiệu Đường giải thích.

“Rất tuấn tú nữa.” Lương Phàm mê mẫn nói.

“Tốt lắm, vậy giờ em có đi hay không?” Thiệu Đường đi rồi thấy Lương Phàm vẫn còn ngẫn người.

“Đi đây.” Lương Phàm kéo Thiệu Đường một cách thân thiết.

“Đường, chị xem cái kia thế nào?” Lương Phàm chỉ vào búp bê vải nói.

“Ách, cũng được.” Thiệu Đường nói cho có lệ.

“Em tặng cho chị được không?” Lương Phàm hỏi làm Thiệu Đường đứng hình.

“Không, không cần đâu.” Thiệu Đường vội vàng từ chối.

“Nếu chị không cần vậy chị tặng em được không?” Lương Phàm đáng thương nhìn Thiệu Đường.

“Sao??? Cũng được.”

“Thật sao? Tốt quá.” Lương Phàm nghe vậy liền kéo Thiệu Đường vào trong cửa hàng.

“Ách.”

Thiệu Đường trả tiền xong nhìn Lương Phàm đang ôm ôm búp bê vải liền lắc đầu!

“Thật đẹp, em sẽ ôm nó ngủ."

“Không cần phải như vậy đâu.” Thiệu Đường lắc đầu.

“hắc hắc” Lương Phàm cười ngây ngô.

“Đúng rồi gần đây không thấy chị tới trượt tuyết?”

“Gần đây tôi không có thời gian." Dạo gần đây Thiệu Đường chỉ mãi lo nghĩ cách làm cho Ngôn Nặc vui nên không tới trượt tuyết.

“Ách, vậy sao vừa rồi chị lại đến nơi đó ngồi."

“Hắc Hắc”

“Đi dạo lâu như vậy. Chị chắc cũng mệt! Cám ơn chị mua búp bê cho em, mời chị ăn cơm được chứ?”

“Không cần a! Tôi có việc rồi, chào." Vỗ vai Lương Phàm xong Thiệu Đường cũng nhanh chân rời đi.

Thiệu Đường nhìn hướng toà nhà, bây giờ chắc là đã tan sở.

“Alo, em đang làm sao? Tan ca chưa?” Thiệu Đường hạnh phúc nói.

“Ân, nhưng chút nữa em vẫn còn phải họp, không thể cùng Đường ăn cơm." Ngôn Nặc nhẹ giọng.

“Vậy được rồi! Nhưng nhớ ăn cơm nha.” Thiệu Đường cũng hạ giọng.

“Em biết rồi! Đường cũng vậy! Đừng bỏ bữa nha."

“Ân! Em làm việc đi, tôi cúp máy, tối tôi tới đón.”

"Uh, chào Đường."