Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 6: Tầm quan trọng của thịt nướng




Ngoại trừ cái tên Độc Thủ cư khiến Đỗ Phi Phi cảm thấy 囧 囧, cách chiêu đãi khách của Đường Môn vẫn tương đối có tiêu chuẩn.

Bữa tối là hai mặn hai chay, ba món chính một món canh.

Đũa bạc đã chuẩn bị sẵn, đó là phương tiện thử độc của Phi Phi.

Hai tay Đỗ Phi Phi đặt ở trên đầu gối, đoan chính ngồi, đôi mắt yên lặng chú ý đến nhất cử nhất động của người đối diện.

Diệp Thần dùng chiếc đũa chọc chọc miếng thịt nướng, “Thức ăn của Đường Môn cũng không tệ lắm nha.”

“Ừ.” Đỗ Phi Phi mỉm cười gật đầu, chỉ thiếu gắn lên mông một cái đuôi lông để lắc qua lắc lại.

Diệp Thần đem thịt nướng bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt mấy miếng, lắc đầu, “Chỉ là không được khéo tay lắm.”

Ánh mắt Đỗ Phi Phi trong chốc lát phát sáng lên rực rỡ, giống như muốn nói, để cho ta đi, để hết lại cho ta đi.

“Có điều vẫn chấp nhận được.” Hắn thở dài, một đũa lại một đũa gắp lên.

…… Toàn bộ mù quáng của đời người chính là sinh ra từ chữ “chấp nhận” nha! Làm người phải có thứ để theo đuổi, sao có thể tùy tiện chấp nhận được? Đỗ Phi Phi nhìn thịt nướng trên đĩa càng ngày càng thưa thớt, bi phẫn nuốt nước miếng.

Ăn xong thịt nướng, chiếc đũa của Diệp Thần lại rơi xuống đĩa cá hấp, nhẹ nhàng gắp một miếng đến bên miệng, “Quá nhiều gừng, thịt cá hơi cứng, không được.”

Thân thể Đỗ Phi Phi lại nghiêng về phía trước, ánh sáng trong đôi mắt càng không ngừng tràn ra thông điệp ‘để ta đi, để ta đi’.

Vẻ mặt của hắn thực không hài lòng. Nhưng một đĩa cá hấp này dưới thái độ không hài lòng của hắn rất nhanh trở thành một đĩa xương cá khô.

Sau món ăn mặn là thức ăn chay.

Người không phải bùng nổ trong im lặng, thì chính là tự sát trong im lặng.

Rốt cục Đỗ Phi Phi cảm thấy mình vẫn nên làm cái gì đó: “Diệp đại hiệp……”

“Ừ?” Diệp Thần gắp lên một đũa rau xanh. Mỡ theo lá rau xanh biếc từ từ trợt, rơi xuống một bát canh măng, ngưng tụ thành một chút điểm màu vàng.

Đỗ Phi Phi vỗ mạnh bàn, xúc động nói: “Cho miếng cơm ăn đi!”

Có lẽ là biểu tình của nàng quá chân thành tha thiết, hoặc có lẽ là lòng Diệp Thần mềm yếu, tóm lại một khắc kia hắn động dung, hơn nữa vô cùng tích cực đem cơm tẻ một miếng cũng chưa động ở trong bát mình trút toàn bộ vào bát nàng, hào sảng nói: “Được, thưởng cho ngươi.”

Nhìn đĩa rau xanh mượt, cà chua đỏ tươi, canh măng vàng óng, lại nhìn cơm trắng chất cao như núi trong bát mình, Phi Phi do dự có nên được một tấc lại tiến thêm một thước hay không.

Có điều thứ dũng khí này, giống như tiếng trống đầu tiên thì thật hăng hái, nhưng sau đó càng ngày càng suy yếu.

Nàng yên lặng ăn cơm, nhưng ánh mắt vẫn cố gắng phóng ra tia sáng u oán về phía hắn. Tuy rằng từ màn thầu cứng ngắc đến cơm tẻ nóng đã là một loại đột phá, nhưng dục vọng của con người là vô tận. Hơn nữa đãi ngộ khác biệt như thế thật rõ ràng.

Cho đến tận khi cả bàn trống trơn, Đỗ Phi Phi mới hạ mi mắt, một mực đem mặt chôn chặt ở trong bát cơm.

Đột nhiên, một sợi rau xanh biếc sáng bóng thả vào bát cơm của nàng.

Nàng kinh hỉ ngẩng đầu, trước mặt là Diệp Thần đang cười như gió xuân phơi phới: “Ăn đi.”

…… Ô, vì sao nàng lại có loại xúc động rưng rưng với hắn?

Thành kính nhét rau xanh vào trong miệng, nàng thật thỏa mãn. Hương vị này chính là vị mặn của muối mà nàng suýt quên!

Nàng không nên mang tâm tiểu nhân, càng không nên ở trong lòng vụng trộm mắng hắn vô tình, vô nghĩa, không biết xấu hổ, hành vi đạo đức suy đồi. Đỗ Phi Phi ôm tâm tình sám hối, nhỏ giọng nói: “Ta còn tưởng ngươi đã ăn hết rồi.”

“Đúng vậy, rau đó là vừa rồi ta gảy ra từ trong hàm răng.” Diệp Thần thản nhiên nói.

……

“Ọe!” Đỗ Phi Phi gập thắt lưng, ngón trỏ liều mạng chọc vào cổ họng.

“Thật ra ngươi làm như vậy cũng tốt, có thể nôn ra cả cơm.”

Nàng không muốn nôn cơm, chỉ muốn nôn ra cọng rau xanh kia mà thôi. Trong cố gắng Đỗ Phi Phi vẫn không quên ném cho hắn một cái nhìn phẫn nộ.

“Ta nghe nói, Đường Môn bình thường rất thích hạ độc vào cơm.” Diệp Thần chậm rì rì nói, “Bởi vì người bình thường kén ăn đến đâu cũng chỉ bỏ thức ăn, chứ rất ít người bỏ cơm.”

“Nhưng ta đã dùng đũa bạc……” Nàng không thể tin trừng mắt nhìn hắn.

“Nếu độc của Đường Môn có thể dùng bạc mà nhận ra, bạc của cả nước đã sớm tăng giá vài lần.”

Đỗ Phi Phi nhìn khuôn mặt vân đạm phong khinh của hắn, run giọng hỏi: “Vậy tại sao lúc trước ngươi không nhắc ta?”

“Bởi vì sư phụ ta từng nói, khi một người xin cơm của ngươi, tuyệt đối đừng cự tuyệt họ. Bởi vì dùng kiêu ngạo để đổi lấy thức ăn là nhu cầu cấp thiết đến cỡ nào.” Hắn nói có chút tang thương.

Có điều Đỗ Phi Phi không nghe thấy, bởi vì nàng đang chạy như điên về phía nhà xí.

Ban đêm.

Trong nhà xí tru lên từng đợt âm thanh không dứt.

Như nôn như khóc, lại dường như đủ cả.

Đỗ Phi Phi gắng gượng đến hơn nửa đêm, khiến cả nước chua trong dạ dày cũng phun ra vài lần, mới thoáng an tâm bò trở về phòng. Chỉ là vừa chợp mắt không bao lâu, âm hồn không tán Diệp Thần lại ở ngoài gọi cửa: “Phi Phi, chúng ta đi ngắm cảnh đi?”

Đỗ Phi Phi trực tiếp dùng chăn che đầu.

Một lát sau, giọng nói của hắn vang lên trên đỉnh đầu.

“Phi Phi.”

Đỗ Phi Phi không thể nhịn được nữa xốc chăn, giận dữ hét lên với hắn: “Rốt cuộc là ta đắc tội ngươi ở chỗ nào? Ta sám hối, ta giải thích, ta chịu trách còn không được sao?”

Diệp Thần ngây người, “Ngươi nào có đắc tội với ta.”

“Vậy tại sao ngươi lại tra tấn ta?”

Hắn chân thành nói: “Ta thích ngươi nha.”

…… Đỗ Phi Phi rút Miên Vũ đao đặt ở bên giường ra, quyết tuyệt nói: “Nói đi, ngươi thích ta chỗ nào?”

“Ánh mắt vô tội lại hồn nhiên của người.”

Nàng đặt ngang đao, chuẩn bị chọc mù hai mắt mình.

“Cái miệng nhỏ nhắn thường xuyên cong lên cong xuống của ngươi.”

Đao chậm rãi hạ xuống.

“Nụ cười vô tâm vô phế của ngươi.”

……

“Ngón tay không dài, nhưng thực cân xứng. À, còn có……”

“Ta hiểu rồi.” Đao trực tiếp lên trên cổ, “Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, không bằng kết thúc cho thống khoái!”

Chung quy thì Đỗ Phi Phi không thể kết thúc thống khoái, vẫn phải theo Diệp Thần đi ra ngoài đạp thanh ngắm cảnh.

Trung Tâm thành nếu không phải là địa bàn của Đường Môn, thì sẽ trở thành nơi đi dạo lý tưởng của rất nhiều người.

Đình đài lầu các xa hoa lộng lẫy, vườn hoa trúc viên rực rỡ xinh đẹp. Đi vào trong đó, quả thật được mở rộng tầm mắt rất nhiều, còn có thể ngửi thấy hương vị tươi mát, khiến tâm tình vui vẻ thoải mái, ưu sầu cũng bị quăng ra sau đầu. Ngay cả Đỗ Phi Phi cũng quên mất bên người còn có “độc thủ”, mà lâng lâng hưởng thụ.

Phía trước có một cây cầu hình vòm bắc qua sông.

Có người đang đi trên đó.

Diệp Thần đột nhiên lên tiếng nói: “Ngã xuống.”

Người nọ quả nhiên rơi xuống nước.

Đỗ Phi Phi nghẹn họng trân trối nhìn hắn, “Tại sao ngươi biết hắn sẽ ngã xuống?”

“Ta không biết, chỉ là ta hy vọng như vậy.” Diệp Thần cười vô cùng thích thú.

Đỗ Phi Phi dịu giọng nói: “…… Mười lăm ngày trước, khi ta đi qua cầu độc mộc vô ý ngã vào nước, chẳng lẽ cũng là ngươi hy vọng?”

“Không có.” Diệp Thần cười tủm tỉm nói,“Ta chỉ trực tiếp đẩy ngươi xuống thôi.”

“……”

Đi dạo đến sáng sớm, còn chưa hết một phần năm Trung Tâm thành.

Đỗ Phi Phi ôm lấy thân cây, sống chết cũng không chịu bước tiếp.

Diệp Thần bất đắc dĩ nói: “Thân là bảo tiêu, ngươi sao có thể vô dụng hơn cố chủ được?”

Hai mắt Đỗ Phi Phi nhìn phương xa, vô cùng bi thống nói: “Đây là chênh lệch của kẻ trong bụng có thịt nướng và không có thịt nướng.”