Tiểu Lão Bản

Chương 11: Tìm kiếm cơ hội (1)




Không ngoài Vạn Bác dự đoán, ngày đầu tiên Đường Học Cẩn lên lớp sách vở của cậu vừa được lấy ra đã gây sự oanh động nho nhỏ cho lớp, nam sinh tuổi này biết bao bìa sách rất ít, thậm chí nữ sinh cũng không nhiều.

Lớp bọn họ, cộng thêm Đường Học Cẩn tổng cộng cũng chỉ có ba người bao bìa sách, hai cái khác vẫn là nữ sinh, đồng thời luận kỹ thuật mà nói, sách vở của hai nữ sinh ấy bao rất thô ráp.

Đường Học Cẩn vì từ nhỏ vì dinh dưỡng không đủ, chiều cao kham kham mới qua một mét năm mươi lăm, tuy rằng các cậu bé vừa lên trung học bình thường không cao, mà còn phát dục trễ hơn nữ sinh, nhưng tốt xấu đã qua một mét sáu, chỉ có mình cậu, trực tiếp thành cái lùn nhất trong số các nam sinh của lớp, đứng vào hàng nữ sinh, cũng còn thấy xinh xắn nữa là.

Chính vì chiều cao, Đường Học Cẩn bị Đường Vận xếp ngồi ở hàng đầu, nhìn cái bàn gần bục giảng trong gang tấc, Đường Học Cẩn chỉ có: "..."

Sau khi sống lại, Đường Học Cẩn lưu ý có ba điểm, một trong đó là chiều cao, đời trước vì nguyên nhân không thể đối kháng, dẫn đến chiều cao sau này của cậu ngừng ở một mét bảy mươi ba, ở phía Nam tuy không tính là lùn, nhưng cũng không cao, có cơ hội làm lại, Đường Học Cẩn tỏ vẻ, nhất định phải khiến dinh dưỡng của mình bắt kịp, chiều cao nói thế nào cũng phải đột phá một mét tám.

Bất đắc dĩ ngồi ở hàng đầu, ánh mắt cậu bay về phía Vạn Bác cùng tuổi chiều cao lại hơn cậu tròn hai mươi cm, nhìn cái vẻ thong thả như hạc giữa bầy gà ngồi ở hàng cuối cùng ấy, cậu chỉ thấy đố kị... Hít hà, nếu hiện tại cậu có chiều cao như vậy thì tốt rồi.

Thở dài, ước ao cũng vô dụng.

Đường Học Cẩn quay lại, cúi đầu mở sách ra bắt đầu ôn tập, những nội dung này đã cách cậu rất xa, tuy rằng mọi tri thức đều xây nên từ một cơ sở, chỉ cần nhớ kỹ cơ sở là có thể giải quyết, nhưng có chút chi tiết, vẫn phải ôn kỹ mới được.

Kỳ thực mấy môn này, Đường Học Cẩn không cần cố gắng bao nhiêu, đời trước cậu phí rất nhiều thời gian vào sách vở, dẫn đến hiện tại cho dù là cầm một quyển sách giáo khoa trung học, nội dung đã quên gần hết, nhưng, cậu bất quá chỉ là cần lật ra ôn tập mà thôi.

Chậm rãi nhìn chậm rãi lật, trước khi chuông vào lớp reng, Đường Học Cẩn đã lật xong một chương sách toán.

...

Buổi sáng bốn tiết, thời gian trôi rất nhanh, tuy rằng đại bộ phận trong đó đều bị Đường Học Cẩn dùng để suy xét lập kế hoạch sử dụng sáu trăm đồng thừa lại... Nhưng mà, thật đáng tiếc, khi bạn cố ý nghĩ một chuyện, nó quyết sống chết nghĩ không ra, như Đường Học Cẩn hiện tại vậy.

Giờ tan học vừa tới, rất nhiều người lao về phía căn-tin, Đường Học Cẩn không chạy theo đại bộ đội ấy, mà là thờ ơ hướng về phía cổng, cậu nghĩ, có lẽ mình nên ra ngoài tìm cơ hội.

Vạn Bác không biết thế nào, cả buổi sáng tinh thần không có cách tập trung, luôn bắn ánh mắt về phía Đường Học Cẩn, cũng không phải sao, cậu vừa thấy Đường Học Cẩn đi về phía cổng, đã lập tức vui vẻ chạy theo.

Cởi mở choàng tay mình lên vai Đường Học Cẩn, Vạn Bác cười xán lạn, "Đường Học Cẩn, sao cậu không đi ăn cơm?"

Đường Học Cẩn chớp mắt, nhìn thằng nhóc to con bên cạnh, bước chân dịch sang bên, vừa vặn tách Vạn Bác ra một khoảng khiến đối phương không thể không buông cánh tay choàng lên người cậu xuống, rồi mới ngỡ ngàng nhìn người tới, mở miệng: "Ách... Cậu là?"

"..." Khóe miệng co rút, Vạn Bác dám cược mười đồng, Đường Học Cẩn không biết mình.

Bất quá Vạn Bác luôn vâng theo tâm ý, cậu cảm thấy Đường Học Cẩn rất hợp mắt mình, nếu thoả mãn mà còn thích, vậy chủ động xuất kích đi, vốn đã là bạn cùng lớp nay còn cùng ký túc xá, muốn làm bạn bè gì đó, quả thật là việc nhỏ có được hông.

Thế là, Vạn Bác rất có tự hiểu lấy mình bắt đầu giới thiệu: "Tôi là Vạn Bác, chúng ta là bạn cùng lớp hơn nữa cũng cùng ký túc xác đó nha."

Nói xong, lộ ra hàm răng trắng hếu, cười ngây ngô... như một thằng ngốc to xác vậy.

Đường Học Cẩn quả thật cảm thấy có chút gai mắt, khống chế không được muốn hung hăng gõ thằng bé cười ngây ngô trước mặt này... Ừ, đối với linh hồn hiện tại treo trong thân thể này mà nói Vạn Bác là một thằng bé.

Nâng tay xoa thái dương, Đường Học Cẩn cũng không thể đuổi người ta đi, thế là, đối mặt với thiếu niên Vạn Bác nhiệt tình dào dạt, cậu chỉ có thể nở nụ cười, sau đó nghiêng đầu, nói: "Có chuyện gì vậy?"

Vạn Bác hắc hắc cười, nheo mắt nhìn Đường Học Cẩn, "Trưa nắng chang chang cậu không tới căn-tin mà là ra khỏi cổng, cậu tính đi đâu vậy?"

Tha thứ Đường Học Cẩn hai đời đều là bé ngoan, trốn học giả bệnh gì đó, xưa nay chưa từng làm, thậm chí cả nghỉ bệnh, cũng là cực ít... Cho nên, đối với vẻ mặt quỷ dị của Vạn Bác, cậu thật lòng không hiểu.

"Tôi định ra ngoài đi dạo."

"Di," Vạn Bác đột nhiên cảm thấy mình tuyệt đối là hiểu lầm, thế là thần tốc đá văng suy nghĩ trong đầu đi, treo lên nụ cười to tướng, "Sao cậu không ăn cơm trước rồi hãy ra ngoài, dù sao hai giờ rưỡi chiều chúng ta mới lên lớp."

Ánh mắt rơi xuống căn-tin trường đang bị chen chúc, Đường Học Cẩn lắc đầu, "Hiện tại người nhiều lắm, lát nữa về tôi lại đi ăn là được."

Vạn Bác kinh ngạc, "Nhưng lúc đó chỉ còn cơm thừa."

Đường Học Cẩn cười cười, không để ý tới sự ngạc nhiên của Vạn Bác, nhẹ giọng nói: "Không sao."

Nói xong, cậu nâng chân tiếp tục đi ra cổng, sống lưng thẳng tắp, từ góc độ nhìn của Vạn Bác... Nhíu mày, người này, sao nhìn nhỏ gầy vậy.

——() bất quá rốt cuộc đã bắt chuyện được với cậu ấy, thật thỏa mãn.

Nói Đường Học Cẩn thoát được Vạn Bác xong, một mình ra khỏi cổng, nhìn một lượt mấy cửa hàng mặt tiền gần trường học, vì trong trường có căn-tin, nên kỳ thực mấy tiệm thức ăn nhanh quanh đây cũng không nhiều, một bàn tay có thể đếm hết.

Đường Học Cẩn nhíu mày cố gắng suy nghĩ, cậu cẩn thận quan sát lượng khách ra vào mấy tiệm ăn nhỏ hoặc tiệm thức ăn nhanh số lượng không nhiều ấy... Phát hiện tuy rằng học sinh ra ngoài ăn không nhiều, nhưng lại có rất nhiều công nhân ra ra vào vào.

Vừa thấy tình huống ấy, Đường Học Cẩn xoay người, nhanh chân một đường chạy men theo con đường... Quả nhiên, cách trường đại khái năm sáu km, có một công trường kiến trúc, công trường này hình như vừa bắt đầu thi công, từ một số bố trí đơn giản và vài chỗ hoang phế cỏ dại chưa được xử lý sạch sẽ có thể nhìn ra được.

Bóng đèn trong đầu bắt đầu lóe lên, cậu bỗng nhiên nghĩ ra một cách có thể vơ vét của cải trong thời gian ngắn —— mở một nhà hàng nhỏ.

Đời trước, Đường Học Cẩn vì luôn ở một mình, nên rất thuần thục với một số món ăn gia đình đơn giản, dù sao, giá cả một bữa ăn bên ngoài hoàn toàn có thể sánh bằng đồ ăn cậu mua cho mình trong một ngày, để giảm bớt chút tiền ấy, cậu chỉ có thể từ những chi tiết này, bắt đầu tiết kiệm.

Nghĩ ra cách sinh tiền, Đường Học Cẩn cũng không nóng lòng, cậu biết, cách này có thể thực thi được không, còn phải dựa vào Lưu Minh Lượng.

Đã đạt thành mục tiêu, Đường Học Cẩn nhẹ nhõm chạy về trường, từ nãy đến giờ đã mất chừng nửa giờ, qua giờ cơm rồi, nên vừa vào cổng, cậu đã trực tiếp tới căn-tin.

Quả nhiên, lúc này căn-tin hầu như không còn ai, Đường Học Cẩn đơn giản gọi hai cái bánh bao, tốn không tới một đồng đã lấp đầy bụng, ăn uống no đủ xong, cậu lại dạo quanh sân trường, đáy mắt, chậm rãi dâng lên hoài niệm.

Khi cảnh sắc quen thuộc in vào đáy mắt, Đường Học Cẩn không thể không thừa nhận, cậu kỳ thực thật rất hoài niệm mỗi ngọn cây bóng cỏ của ngôi trường này, đời trước ký ức trung học đã khá xa, nhưng cảm tình dành cho nó, cậu vẫn nhớ kỹ.

Không chỉ vì nơi đây là bước đầu tiên cậu rời xa ngôi làng ấy, còn là vì, ở ngôi trường này, cậu gặp được người đầu tiên quan tâm cậu cho cậu cảm giác ấm áp trong đời —— chủ nhiệm lớp Đường Vận.

Mất tròn nửa giờ, Đường Học Cẩn dạo khắp sân trường, cậu tới những nơi đời trước đã từng tới, năm chín mươi tư trung học số một của trấn quả thật không đẹp mấy, công trình xanh hoá trong sân chưa bắt đầu xây dựng, sân vận động cũng chưa trải đường băng plastic, bãi cỏ vẫn là mặt cỏ dại bị người giẫm đạp gồ ghề chứ không phải đã bị đổi thành cỏ giả ——

Nhưng chính là sân trường này, khiến Đường Học Cẩn thấy thỏa mãn và vui mừng.

Một mình mang theo ký ức đời trước, Đường Học Cẩn hồi ức xong sân trường, rồi giẫm bước chân xem như nhẹ nhàng về lớp, cậu không về ký túc xá, tuy rằng đại bộ phận học sinh đều chọn về ký túc xá ngủ một giấc trong thời gian nghỉ trưa.

Về chỗ của mình, Đường Học Cẩn lấy ra sách giáo khoa của tiết buổi chiều để trong ngăn bàn, dự định chuẩn bị bài.

Bất quá...

Đường Học Cẩn 囧囧 quay đầu nhìn Vạn Bác cười ngây ngô đột nhiên chui ra ngồi cạnh mình đang dùng cánh tay chống má nhìn cậu, chỉ còn lại: "..."

Thở dài, cậu nhẹ giọng thản nhiên nói: "Sao vậy?"

Φ(≧ω≦*) ← đây là tình huống nội tâm Vạn Bác.

"Cái kia, cậu có thể giúp tôi bao bìa sách không?" Vạn Bác duỗi tay từ phía sau lấy ra mấy quyển sách giáo khoa vừa phát xuống nhưng bên góc đã xuất hiện nếp uốn còn có mấy tờ báo cũ, đẩy tới trước mặt Đường Học Cẩn, bàn tay còn lại gãi gãi đầu mình, cười ha hả mở miệng: "Tôi phát hiện vẫn nên bao lại thì hơn, nếu không học kỳ này kết thúc, mấy quyển sách này sẽ không thể xài được nữa."

Đường Học Cẩn vẻ mặt: Σ( ° △ °|||).