Tiểu Lão Bản

Chương 2: Cuộc nói chuyện




Nghe tiếng mưa tí tách nhỏ giọt bên ngoài, Đường Học Cẩn hồi hồn.

Đầu đau như muốn nứt, hồi hồn xong Đường Học Cẩn phát hiện đầu mình đau gần chết, vươn tay tính xoa huyệt thái dương giảm bớt cơn đau, nhưng tay vừa chạm vào đầu, Đường Học Cẩn sờ tới không phải là da hoặc tóc, mà là băng gạc.

Vẻ mặt sững sờ một hồi, cậu cầm lấy cái gương vừa bị để xuống, lúc này phát hiện, đầu cậu đang quấn một vòng băng gạc, có lẽ là vì quấn khá lâu rồi, băng gạc màu trắng đã ngả vàng, thoạt nhìn bẩn đến muốn ói.

Đường Học Cẩn cẩn thận nhìn, sau đó lạnh mặt để gương xuống, cậu đã nhớ ra vì sao đầu mình bị quấn băng gạc.

Môi kéo ra nụ cười tự giễu, đáy mắt lại không hề có ý cười, sao cậu có thể quên vết sẹo trên đầu này chứ, nó là ở cái năm cậu tốt nghiệp tiểu học bị thằng em Đường Học Quân từ nhỏ được cha mẹ chiều đến lớn cầm đá đập vào, đập đến đầu rơi máu chảy ——

Đau lắm.

Đường Học Cẩn còn nhớ, lúc tốt nghiệp tiểu học, vì thành tích của cậu rất ưu tú, là hạng nhất của năm, nên giáo viên ở trường thưởng cho cậu ba đồng và một quyển tập. Khi ấy học sinh thành tích ưu tú sẽ được một phần thưởng nhỏ của giáo viên, thế nên phần thưởng này về tay Đường Học Cẩn.

Khi về nhà, cậu ôm quyển tập và tiền kể cho cha mẹ nghe, hy vọng nhận được một lời khen bé xíu, đáng tiếc có cũng chỉ là mội người một cái ừ lấy lệ, rồi thì ba đồng của cậu bị lấy đi hai, chỉ chừa lại một, miệng nói là vì tốt cho cậu, nói là con nít cầm nhiều tiền quá không tốt.

Khi ấy Đường Học Cẩn ngu, cho nên cậu còn vui vẻ nhìn ông Đường bà Đường chừa lại cho cậu một đồng, quả thật có thể nói là mừng khấp khởi, cái vẻ sung sướng ấy cứ như một đồng này căn bản không phải trường học thưởng cho vì thành tích tốt của mình mà là cha mẹ cho vậy.

Cậu cẩn thận cất một đồng đó đi, thầm tính toán phải để dành nhiều chút rồi mua cho mình mấy quyển sách tham khảo nhằm tăng thêm kiến thức, nghĩ vậy, thấy mỹ mãn Đường Học Cẩn xách ba lô ra ngoài, cậu còn phải ra ngoài làm việc nữa.

Thế nhưng chưa đi được mấy bước, đã bị thằng em nhỏ hơn cậu mấy tuổi cản đường, thằng em này được chăm bẵm lắm, mới bảy tuổi đã tròn vo như một quả cầu di động, cái mặt ú nu hơn Đường Học mười mấy tuổi không chỉ một vòng.

Đường Học Cẩn đang vui, quyết định quan tâm thằng em mình vẫn không quá thích này tí chút. Thằng em cậu luôn ỷ vào cái thân phát tướng của mình ăn hiếp bọn nhỏ cùng tuổi, hoành hành ngang ngược như tiểu Bá Vương trong làng. Cộng thêm cha mẹ không biết vì sao, đặc biệt không thích cậu, trái lại tốt với cái bánh trôi trước mắt lắm, thế nên từ nhỏ cậu đã đố kị nó, bất quá chỉ là tí xíu đố kị trong lòng mà thôi, nhưng dù thế nào, Đường Học Cẩn cũng không có cách thích thằng em đứng trước mặt mình.

Thằng em duỗi tay hỏi cậu một đồng kia đâu, Đường Học Cẩn không ngu tới mức lập tức cho nó, thế nên cậu cự tuyệt. Không để ý tới thằng oắt ấy nghiêng người bỏ đi, nhưng cậu không dự liệu được nó sẽ khốn nạn đến vậy, lại nhặt một cục đá dưới đất ném vào đầu cậu, kết quả là cậu bị đập ngã xuống đất.

Cục đá rất lớn, đập vào đầu, Đường Học Cẩn trực tiếp ngất đi, máu đỏ từ trên đầu rỉ ra, rất nhanh đã lan khắp nơi, mà kẻ khởi xướng Đường Học Quân trợn tròn mắt, bị dọa chạy.

...

A, giờ nhớ lại, cảnh này vẫn như vừa xảy ra trước mắt, Đường Học Cẩn cũng nhớ tới, khi ấy, hình như là một ngày mưa, cậu duỗi tay sờ cái đầu còn quấn băng gạc của mình, ánh mắt rét lạnh.

Đường Học Cẩn nhớ, lần ấy sau khi mình tỉnh lại cha mẹ đã nói thế nào nhỉ? Đổ tất cả sai lầm lên người cậu, nói đó là lỗi của cậu mà không phải của thằng em Đường Học Quân, vì chuyện này, cậu còn bị cha tát một bàn tay, một bàn tay ấy tát cho mặt cậu xưng lên nửa tháng, mỗi ngày rát đau, có thể thấy nó dùng lực cỡ nào.

Duỗi tay vuốt ve gò má, Đường Học Cẩn cắn chặt môi, lần này, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không ngoan ngoãn ăn cái tát oan uổng ấy của cha nữa!

Nhìn sắc trời bên ngoài, Đường Học Cẩn biết cha mẹ sắp về, thế là cất gương lại chỗ cũ sau đó nằm lên giường, ra vẻ còn chưa tỉnh.

Đường Học Cẩn nhớ, hai ngày sau, bí thư thôn sẽ tới nhà bọn họ, vì cha cậu Đường Quốc Hoa nhận thầu đỉnh núi ở hậu sơn, bí thư là tới đưa hợp đồng nhận thầu đất.

Cậu cần là tỉnh lại vào lúc đó.

Đường Học Cẩn nằm xuống, quả nhiên không bao lâu sau vợ chồng Đường Quốc Hoa đã dẫn tiểu Bá Vương về, bọn họ làm xong công việc ngày hôm nay đã đi đón Đường Học Quân bảy tuổi ở chỗ anh Cả mình về.

Do Đường Quốc Hoa nhận thầu đỉnh núi ở hậu sơn, dẫn đến gã rất được chú ý trong làng, khoảng thời gian này có thể một mình bao cả đỉnh núi, tức là nói rõ trong nhà có tiền, dân quê kiến thức nông cạn, đối với người có tiền luôn sẽ xem trọng, thế nên hai vợ chồng bọn họ khi bận phải gửi con ở nhà anh Cả, anh Cả Đường Quốc Đống của Đường Quốc Hoa rất là hoan nghênh, ông ta cũng đang mưu tính gì đó.

Nghe được tiếng bước chân, Đường Học Cẩn vội vàng nhắm mắt, giả vờ như chưa tỉnh, phòng cậu ở gần phòng khách, cũng rất sơ sài, căn bản không có khả năng cách âm, thế nên bên ngoài có tiếng động gì, nói gì, cậu hoàn toàn có thể nghe được.

"A Lệ, em đi xem A Cẩn tỉnh chưa, đã nhiều ngày như vậy, có phải xảy ra chuyện gì không." Giọng Đường Quốc Hoa to lắm, lời gã nói đứng cách xa cũng có thể nghe rõ, vì thế rất dễ dàng, Đường Học Cẩn đã tỉnh nghe rất rành mạch.

"Xấc, nói bậy bạ gì đó, anh này không phải là rủa Học Quân của chúng ta gặp xui sao?" Giọng Triệu Lệ cũng chẳng thua kém bao nhiêu, trái lại thật ứng với câu không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

Đường Quốc Hoa nhíu mày, cảm thấy mụ già bên cạnh mình nghĩ rất nhiều, "A Cẩn có chuyện hay không dính gì tới Học Quân?"

Triệu Lệ liếc Đường Quốc Hoa một cái, duỗi tay ôm con trai bảo bối của mình lên, sờ đầu nó, rồi ngẩng đầu giải thích: "Chẳng lẽ không cần đền mạng à? A Cẩn nếu thật có gì, vậy Tiểu Bảo nhà chúng ta cũng trốn không thoát,"

"Bọn nhỏ cãi nhau là chuyện như cơm bữa, chẳng lẽ còn có thể ngồi tù? Đến lúc đó cắn chết không nhận, ai nói được gì?" Đường Quốc Hoa tùy tiện nói thẳng.

"Nói dễ nghe thật, khi Học Quân đập A Cẩn có rất nhiều người đã thấy đấy." Sờ đầu bé ngoan trong lòng, Triệu Lệ không hề suy xét đến việc Đường Học Cẩn cũng là con mụ.

"Cái thứ đàn bà thiển cận, Học Quân đã nói không có ai thấy nó đập đầu A Cẩn." Liếc Triệu Lệ một cái, Đường Quốc Hoa móc ra mấy viên kẹo trong túi đưa cho Đường Học Quân, cười híp mắt ôn hòa nói: "Có phải không nào con trai bảo bối của cha?"

Đường Học Quân cầm kẹo Đường Quốc Hoa cho ăn đến miệng dính tèm lem, nghe xong câu hỏi này, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi nhìn cha nó gật đầu, "Ngày đó không có ai thấy, mà còn là lỗi của Đường Học Cẩn, ai bảo nó không cho con tiền."

Triệu Lệ cười híp mắt sờ đầu con mình, hùa theo nó: "Không sai, đều là lỗi của A Cẩn, một đồng cho Học Quân của chúng ta mua kẹo thì sao chứ, chờ nó tỉnh lại, mẹ đánh nó cho con."

Đường Học Quân nghe xong mắt sáng rực, hớn hở xoay người nhìn Triệu Lệ, "Thật à? Mẹ sẽ đánh Đường Học Cẩn cho con?"

"Đương nhiên rồi, ai bảo A Cẩn bủn xỉn không chịu cho tiểu bảo bối Học Quân của chúng ta một đồng chứ." Triệu Lệ không ngừng hứa hẹn, phảng phất như con của mụ chỉ có Đường Học Quân, mà Đường Học Cẩn tét đầu giờ này khắc này nằm trong căn phòng rách nát bên kia căn không phải con mụ —— bất quá, có lẽ thật là không phải, ai biết được?

Đường Học Quân vui vẻ chu cái miệng dính nhớp kẹo chụt vào mặt Triệu Lệ, khiến Đường Quốc Hoa ngồi bên cạnh ước ao không thôi, con mình ấy thế mà không chịu thân với mình, gã bèn vội vã nói: "Tới đây, Học Quân cũng hôn cha một cái, cha cũng đánh A Cẩn cho con được không?"

"Được được." Tự nhiên nhận được, là một mặt nước miếng Đường Học Quân hớn hở trét lên.

Cuộc nói chuyện này bị Đường Học Cẩn nằm trên giường trong căn phòng bên cạnh nghe toàn bộ, cậu chậm rãi co giật khóe miệng, không biết ba kẻ bên ngoài là làm cách nào dưới tình huống cậu chưa tỉnh lại, đã cao giọng đàm luận đẩy toàn bộ trách nhiệm của Đường Học Quân lên người cậu.

Cố gắng mở to mắt, bên trong ánh mắt ấy vô hỉ vô bi, có lẽ vì đã không còn chờ mong, nên nghe xong những điều này, cũng không có quá nhiều đau đớn, dù sao, đời trước khi chết, cậu đã không ôm hy vọng gì với cái nhà này nữa, không phải sao?

Cậu không biết vì sao Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ có thể nhẫn tâm như vậy, rõ ràng sinh cậu ra lại không xem cậu là con, bất quá nó đã không quan trọng, giờ điều duy nhất cậu muốn làm, là rời khỏi cái nhà này, càng xa càng tốt, tốt nhất vĩnh viễn không gặp lại ba kẻ khiến cậu buồn nôn đến lộn ruột ấy.

Cảm thấy dùng hai chữ người nhà với bọn họ, quả thật là chà đạp hai chữ ấm áp tốt đẹp này.

Nhắm mắt lại, bên tai Đường Học Cẩn còn văng vẳng đôi câu hòa hài lại ấm áp của ba kẻ bên ngoài, lòng cậu rõ ràng, bọn họ mới là người một nhà, mà cậu bất quá là bị cách ly bên ngoài... Nhưng, đã không hề gì.

Nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh Đường Học Cẩn bắt đầu dựng lên từng bức tường cao bên ngoài, cách ly mình và mọi người, cuộc đời được làm lại này, cậu không nguyện tin vào bất kỳ ai cả, chỉ có bản thân, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân.

...

stylUD??L