[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 1 - Chương 24: Bán đứng như thế




Địch Phi lẳng lặng chờ, y gần như hơi vô vọng mà chờ đợi. Y chờ đợi, bất cứ một ai, không nhìn nổi xử phạt vô tình này nữa, đứng ra nói giúp một hai câu.

Nhưng mà, y biết, y sẽ không đợi được.

Sẽ chẳng có ai xuất đầu vì A Hán, bởi vì không đáng.

A Hán chưa từng biết kéo bè kết phái, cho nên bất cứ thị cơ nam sủng nào cũng sẽ không nói giúp y. A Hán chưa từng biết phải thu phục người bên cạnh như thế nào, cho nên bên cạnh y cũng sẽ không có thuộc hạ trung tâm hộ chủ. A Hán chưa từng biết làm sao lấy lòng người khác, cho nên nhân vật thực quyền trong trang, đều chẳng có giao tình với y.

A Hán không phải Bạch Kinh Hồng, Bạch Kinh Hồng thiện đãi mỗi một hạ nhân, bên cạnh có người phạm lỗi, vô luận cố tình hay vô ý, y luôn đứng ra nói giúp. Bất cứ một ai bên cạnh y, trung thành với y khả năng hơn cả trung thành với mình.

Bạch Kinh Hồng thân thiết ôn hòa, trừ lạnh nhạt với các nam sủng thị cơ, đối đãi tất cả các nhân viên chấp sự trong trang, đều ôn hòa hữu lễ, có người cần giúp, y sẽ nhất loạt giúp đỡ, có người cần y nói gì trước mặt mình, y cũng nhất định chịu xuất đầu.

Bạch công tử có thể cho mọi người lợi ích lớn như thế, nếu y ở trong hoàn cảnh này, có lẽ sẽ có rất nhiều người đoán chuẩn tâm tư trang chủ, biết chỗ tốt của cầu tình, đều nhảy ra liều mạng bảo vệ.

Nhưng một nam sủng nho nhỏ động chút là bị trang chủ khiến cho một thân thương, một kẻ đần độn rõ ràng đã nghe cả đống lời đồn, lại không thức thời chưa từng gia nhập một cuộc tranh sủng ác đấu nào, một tên không biết điều, nhận cả đống kỳ trân hi thế, rồi lại có thể mặt không đổi sắc giao ra toàn bộ, không chịu giúp người cùng cho nhận, một kẻ mà người bên cạnh phạm lỗi, cũng có thể thản nhiên nói, làm sai thì phải bị phạt, cùng y có phải người bên cạnh ta, có hầu hạ ta không, chẳng hề liên quan…

Người như thế, ai chịu xuất đầu vì y?

Đáy lòng Địch Phi lạnh băng mà tuyệt vọng, y đang đợi, chí ít sẽ có một hai người, còn nhớ người này đã từng cứu mình, chí ít sẽ có một hai người vẫn còn nhớ, khi y bị thương, người này từng giúp y chữa thương, lập công lao.

Song, y lại thanh tỉnh tàn khốc mà biết rõ, cho dù có người nhớ, cũng sẽ chẳng có ai đứng ra, cũng như chính y, dù rằng hiểu rõ hết thảy, nhìn thấu hết thảy, lại đồng dạng biết, dưới tình huống không thể xuống đài, dưới tình huống không thể xác định phải chăng sẽ khiến Bạch Kinh Hồng hiểu lầm, càng thêm tức giận, y vẫn chỉ có thể lãnh khốc mà nhìn trường hình phạt dài dòng vô tận này tiếp tục kéo dài.

Y không thể mạo hiểm vĩnh viễn mất đi Bạch Kinh Hồng, y không thể để A Hán trở thành hào rộng vĩnh viễn không thể kéo gần giữa y với Bạch Kinh Hồng, y không thể để Bạch Kinh Hồng cảm thấy mình coi trọng A Hán không tầm thường, y không thể để thế nhân phát giác, với một nam sủng nho nhỏ, y lại không bỏ xuống được như thế.

Vì thế, y cứ trầm mặc, chờ đợi, trong lòng biết rõ tuyệt vọng lại vẫn im lặng nhìn chằm chằm máu tươi đầm đìa kia, lắng nghe tiếng roi chói tai kia.

Mọi người đều im như thóc, chỉ trừ… Bạch Kinh Hồng.

Y chậm rãi đứng dậy, ánh mắt hờ hững, thanh âm lành lạnh: “Xin lỗi, trò hề này, ta đã chẳng còn hứng thú xem nữa.”

Y quay người, thoải mái ném xuống hết thảy huyết tinh tàn ngược, thong dong mà đi.

Địch Phi đột nhiên đứng dậy, đưa tay nắm cánh tay y: “Kinh Hồng…”

“Thế nào, Địch đại trang chủ còn muốn ta tiếp tục ngồi bên cạnh xem người này bị đánh chết tươi? Sau đó để người nghị luận sự lãnh huyết vô tình của ta.” Bạch Kinh Hồng nhướng mày cười lạnh “Hoặc giả, ngươi hy vọng ta mềm lòng, nói tốt giúp y? Xin lỗi, lấy đức báo oán, lấy gì báo đức.”

Sắc mặt Địch Phi tái nhợt, chậm rãi nói từng chữ: “Ta biết ngươi xưa nay coi thường nhất chính là nam sủng, y thân phận như vậy, còn làm nhục ngươi như thế, với tính ngươi dù phải giết chết y cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Chỉ là người này sinh đã ngu độn, cũng chưa hẳn thật sự cố tình. Ta đánh y đến bước này, cũng là giúp ngươi trút giận.”

Bạch Kinh Hồng hoàn toàn không đếm xỉa những người bàng quan, lạnh lùng hất tay Địch Phi, thoải mái nói: “Đúng vậy, ta bị người chỉ mũi mắng là nam sủng cũng không bằng, Địch đại trang chủ tùy tiện bắt một kẻ vớ vẩn đánh một trận, ta phải hả giận ngay, tuyệt không thể không biết điều như vậy nữa. Đáng tiếc, Địch trang chủ, ngươi xưa nay chỉ biết dùng cường quyền xúc phạm người, chỉ sợ không thể biết cái gì là sĩ có thể giết, không thể nhục. Dù ngươi giết y trước mặt ta, nỗi nhục này ta cũng suốt đời khó quên.”

Địch Phi chỉ cảm thấy ngực đột nhiên đau nhói, ngay cả thanh âm cũng đã khàn khàn: “Kinh Hồng, ngươi hà tất như thế, ngươi biết rõ ta…” Mắt y chợt đỏ ngầu “Ta đối đãi ngươi…”

Bạch Kinh Hồng thấy y kích động như thế, cũng bất giác hơi chấn động, vẻ mặt chợt hóa bi thương, lại cắn răng lạnh mặt, lạnh lùng nói: “Thôi, sớm biết như bây giờ, lúc đó ngươi cần gì phải phái một người như vậy đến làm nhục ta tới bước này.”

Địch Phi lại đưa tay túm lấy y, trong mắt tình hoài mãnh liệt như sóng cả vạn trượng: “Ngươi nói, ngươi nói, ngươi muốn thế nào, ngươi muốn thế nào, mới chịu tin, việc này không phải ta sai sử, ngươi muốn thế nào, mới không so đo với ta nữa, ngươi muốn thế nào…”

Y phẫn nộ như vậy, kích động như vậy, chỉ cảm thấy dù là moi tim ra, đổi được, cũng bất quá là coi khinh và chà đạp: “Ngươi muốn thế nào… mới chịu tin… lòng ta…”

Chỉ một câu đơn giản như thế, y nói ra lại gian nan đứt quãng như vậy, ngừng mấy lần, cuối cùng vẫn không nói xong.

Bạch Kinh Hồng rốt cuộc động dung, ngơ ngẩn nhìn y cả buổi, đột nhiên nói: “Ngươi giao y cho ta xử trí.”

Địch Phi chấn động, trong nháy mắt chợt mất đi năng lực trả lời.

Bạch Kinh Hồng lẳng lặng nhìn y, sau đó khẽ cười rộ, vẻ tươi cười bi thương mà đạm mạc: “Đúng vậy, ta có tư cách gì mà xử trí nam sủng ngươi yêu quý nhất.”

Y nhẹ nhàng phất tay, dường như phất tung một đám bụi mà hất Địch Phi ra.

Địch Phi đột nhiên nắm chặt y, thanh âm dường như cũng đã khẩn trương: “Y bất quá là một nam sủng…”

Bạch Kinh Hồng thoáng bi thương mà cười: “Đúng vậy, y bất quá là một nam sủng, nhưng, nhìn thấy, nhìn thấy ngươi đối với y…” Y cười khẽ, lắc đầu “Thôi, y nói đúng, ta quả nhiên đúng là kẻ ngay cả nam sủng cũng chẳng bằng.”

Trước khi y lại muốn phất áo rời đi, Địch Phi đột nhiên ra sức ôm y vào lòng. Bên tai nghe thấy tiếng kinh hô khe khẽ, trong lòng cảm thấy sự chống cự cực lực, song y lại không chịu buông tay. Đầy lòng đầy ý đều là, y đang ghen, y lại thực sự đang ghen, y vậy mà chịu ở trước mặt ta nhận là y ghen.

Kinh hỉ lẫn lộn, khiến y nháy mắt hoàn toàn quên mất A Hán.

Bạch Kinh Hồng giống như không ngờ rằng y dám ở trước mặt bao nhiêu người thế này, làm ra loại chuyện này, cố gắng giãy giụa mấy cái, giãy không thoát, tai lại nghe y khẽ gọi: “Kinh Hồng, Kinh Hồng…”

Mặt y thoạt tiên đỏ lên, sau lại trắng nhợt, tiếp đó cắn răng, kề tai nói: “Giao người kia cho ta, ngươi đã nói ngươi thích ta, thì ta không dung được bên cạnh ngươi có người khác, ngươi đã nói ngươi thích ta, thì ta không dung được người như vậy đến làm nhục ta, trừ phi ngươi nói toàn là giả dối.”

Địch Phi cúi mắt, nhìn mắt Bạch Kinh Hồng. Thanh âm phẫn nộ như vậy, nhưng nghe đến lại khiến người mừng như điên.

Y không dung được, y không dung được, y cuối cùng cũng chịu không dung được.

Song y vẫn chần chừ: “Y… Y nói cho cùng cũng từng cứu ta…”

“Đúng vậy, y nói cho cùng cũng từng cứu ngươi.” Trong mắt Bạch Kinh Hồng lướt qua ánh sáng vi diệu “Ta không giết y, ta chỉ muốn giáo huấn y. Ta chỉ muốn cho y biết, bất kể y được sủng ái cỡ nào, cũng không thể đối xử với ta như vậy.”

Y mỉm cười: “Ngươi đã quên, ta xưa nay là người có thù tất báo.”

Địch Phi lẳng lặng nhìn Bạch Kinh Hồng, đã bao lâu, họ chưa từng thân cận như vậy, đã bao lâu, y chưa từng mỉm cười với mình như vậy.

Rất nhiều rất nhiều năm trước chợt gặp, khi đó y một tập bạch y, xòe một chiếc ô trúc xanh, ngồi trên một chiếc thuyền con, từ nơi khói nước mê mông mà đến, phảng phất từ trong vô số truyền thuyết, vô số thần thoại, cưỡi gió cưỡi mây cưỡi nước mà đến, phảng phất người trong tranh, nhanh nhẹn nhập hồng trần.

Sau đó, là vô số huyết lệ giao triền, vô số tranh chấp sát phạt, vô số thương tổn lẫn nhau. Y dùng bao nhiêu tâm tư, phí bao nhiêu thời gian, lần lượt dâng lên trái tim nóng rực, lại lần lượt không thể không nhìn thẳng vào khoảng cách như trời vực giữa hai bên, ngay khi y cho là tuyệt vọng, rốt cuộc, rốt cuộc…

Kinh Hồng không thể dung nam sủng của Địch Phi, hóa ra trên đời này vẫn có kinh hỉ, chỉ là, nam sủng kia dù sao cũng là… A Hán…

Hết thảy vốn đã quên mất kia, bỗng nhiên bức người mà đến, những người sự vật ngoài thân vừa tự nhiên tan biến mất màu, lại trở về bên cạnh. Tiếng roi da vẫn vang vọng trời cao. Tiếng máu nhỏ giọt vẫn rõ nét nghe được.

Thân thể Địch Phi chợt cứng đờ, y không cần quay đầu cũng có thể tưởng tượng ra đôi mắt từ đầu chí cuối chưa từng dời khỏi người y kia.

Y nhìn Bạch Kinh Hồng. Dung nhan tuyệt thế như vậy, phong hoa tuyệt phẩm như vậy. Vì được nhất cố của y, không tiếc khuynh quốc, khuynh thành, khuynh hết thảy của nhân gian này.

Sau đó y khẽ cười cười, y nghe thấy rõ ràng thanh âm lãnh khốc của mình nói: “Được.” Y cảm giác được rõ nét, mình thậm chí còn rất ôn nhu mà cười với Bạch Kinh Hồng.

Đây là một trường phản bội, hiển nhiên, rất lâu trước kia, khi y vì Bạch Kinh Hồng mà điên cuồng, chưa từng ngửa mặt lên trời quát to, chỉ cần có thể có được người kia, không tiếc phản bội bất cứ ai sao? Nếu người khác có thể phản bội y, tại sao y không thể phản bội người khác. Sai không phải kẻ phản bội, mà là đồ ngốc đi tín nhiệm người ta.

Đây là một trường bán đứng? Đương nhiên. Nhưng là Huyết Tu La giết người như ma, trong lòng còn tồn tại lương tri sao? Bán đứng lại ngại gì. Bao nhiêu lần khi y vì Bạch Kinh Hồng mà đau khổ, say rượu như cuồng, nếu có thể có được người kia, y không tiếc bán đứng tất cả, không phải sao?

Bán đứng, lại ngại gì.

Y ở dưới đáy lòng cười lạnh lùng, thờ ơ nhìn mình hết sức ôn nhu với nam tử phong hoa tuyệt thế kia.

Tiên hình đột nhiên ngừng lại, Địch Phi phân phó mọi người tan đi. Nháy mắt cả đám người đã biến mất không thấy bóng dáng, y lại nói thầm với Bạch Kinh Hồng điều gì, kế đó mau chóng rời đi. Y đi nhanh như vậy, như có thứ gì đang đuổi theo sau lưng, y đi vội như vậy, cho nên mới không có thời gian nhìn thẳng đôi mắt trong suốt lại bị y vứt bỏ kia.

Bạch Kinh Hồng khẽ căn dặn một tiếng, A Hán lập tức được cởi xuống từ giữa không trung. Sau khi y ra hiệu, mấy người cuối cùng ở đây cũng nhanh chóng lui đi không thấy bóng dáng.

Y chậm rãi đi qua, tuyệt không để ý máu tanh đầy đất, đi đến bên cạnh A Hán, từ từ khom lưng, nhìn thân thể máu thịt lẫn lộn kia: “Ngươi cho là, ta thật sự sẽ bị mấy câu của ngươi chọc giận thành như vậy? Ta chẳng qua muốn ngươi nhìn y, tự tay giao ngươi cho ta thôi.”

A Hán ngạc nhiên ngước mắt, hành vi thật kỳ quái, tâm lý thật quỷ dị.

Bạch Kinh Hồng lẳng lặng nhìn y, trong đôi mắt mỹ lệ, toàn là tối tăm ảm đạm: “Ngươi vĩnh viễn, vĩnh viễn, sẽ không biết ta là ai.”

“Ta biết.”

Bạch Kinh Hồng ngẩn ra, vẻ kinh hãi chợt lóe qua trong mắt.

“Ta biết.” A Hán bình tĩnh nói “Thanh âm ta nghe qua, người ta gặp qua, chỉ cần ta muốn, ta có thể ghi nhớ, sẽ tuyệt không quên.”

Thân thể Bạch Kinh Hồng run khe khẽ nhẹ không thể thấy, ánh mắt càng u lãnh, nhìn chòng chọc A Hán cả buổi, thấy ánh mắt y vẫn thản nhiên, lúc này mới từ từ nói: “Ngươi thật sự biết…” Ngữ khí chợt hóa sắc bén “Đã như thế, ngươi nên biết ta vì sao hận ngươi. Là ngươi phá hỏng đại sự của ta, là ngươi hại thân nhân của ta. Là ngươi khiến ta sa thành tù nhân…”

“Tù nhân.” A Hán vẫn kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Bạch Kinh Hồng cười thảm “Nhìn ta phong quang thế này, ai có thể biết được, ta là bị ai cấm võ công, ta là bị ai đoạn sinh lộ, ta là bị ai cầm tù ở đây, đều là ngươi…”

“Xin lỗi!” Hai chữ chợt đến của A Hán, khiến những lời vốn khí thế của Bạch Kinh Hồng, như bị một cây đao chém đứt ngang xương, đột nhiên ngừng lại.

“Ta không biết ngươi là tù phạm, tưởng ngươi cũng giống ta, ở đây ăn không uống không còn chẳng làm việc, cho nên lần trước chỉ trích ngươi, là ta không đúng.” A Hán thẳng thắn thành khẩn nói “Tuy rằng ta cảm thấy nơi này có ăn có uống có ở, là nơi vô cùng tốt, không cần phải có oán khí gì, nhưng mà bị nhốt lại và tự nguyện vào ở là bất đồng. Ta không nên nói ngươi không tốt.”

Bạch Kinh Hồng lăng lăng mở to mắt, nhìn A Hán cả buổi, chợt lắc đầu cười thảm: “Muộn rồi, bất kể lời ngươi nói là thật hay giả, bất kể ngươi có phải thật sự hiểu được, đều đã muộn rồi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, cũng như ta sẽ không bỏ qua cho y, sẽ không bỏ qua cho bản thân ta vậy.”

Y mỉm cười, vẻ tươi cười thê lương không nói nên lời, lại tuyệt vọng không nói nên lời, y chậm rãi ghé sát vào mặt A Hán, quan sát từ khoảng cách cực gần, thanh âm cực khẽ cực nhu: “Ngươi nói, ta nên đối phó ngươi thế nào mới được. Ta biết ngươi không sợ đau? Ta biết ngươi cũng không sợ người làm nhục, bất quá…”

Y đưa tay khẽ vỗ vai A Hán, như hảo hữu nhiều năm, đối với máu tươi giây lát nhuộm đầy tay, nhìn mà không thấy, đối với máu thịt vì đụng đau mà tự nhiên co giật kia, y chỉ nhướng mày cười nhạt: “Cho dù giết ngươi, nếu ngươi không đau, ta làm sao khoái hoạt? Cho nên, vì đối phó ngươi, ta đã nghĩ rất lâu, rất lâu, cuối cùng đã nghĩ ra một chủ ý.”

Y kề môi đến bên tai A Hán, thanh âm thân thiết: “Ngươi muốn nghe không?”