[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 12: Bái tạ




“Đại biểu ca, đại biểu ca…” Lư Đông Giác vừa kêu vừa đuổi theo Lư Đông Ly, “Huynh, huynh, huynh làm cái gì vậy, sao huynh có thể trực tiếp thả người ngay.”

“Đây là án oan, y vốn vô tội, tại sao không thể thả?” Lư Đông Ly vừa mệt vừa đói vừa khát, trên cơ bản không có tâm tình gì để truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc cho đứa trẻ lớn xác.

“Nhưng mà, vụ án lớn như vậy, công văn liên quan Huyện lệnh tiền nhiệm đã trình báo lên phủ nha. Đã như thế, cho dù chúng ta tra ra có oan tình, theo quy củ không phải cũng nên đệ trình lên, xem ý kiến của bên trên sao?”

Lư Đông Ly trong lòng suy tính, chẳng biết nhà bếp đã chuẩn bị cơm tối chưa, miệng vẫn không thể không giải thích: “Đây chỉ là lệ cũ trong quan trường, không phải luật pháp văn bản quy định rõ ràng. Vụ án chưa chính thức định tội, ta hoàn toàn có quyền tự mình xử lý. Kỳ thật nếu Phong Kính Tiết kia là một bách tính bình thường, vụ án oan này, ta cứ đệ trình lên trên cũng không sao, nhưng y thật sự rất có tiền, người lắm tiền như vậy, lại liên quan đến một oan án giết người, đệ lên trên, qua tay cả đám quan, không kiếm đủ béo bở thì làm sao chịu dễ dàng buông tay, việc cố ý kéo dài để bắt chẹt gây khó là không thiếu được. Thật nộp vụ án lên trên, ta ngược lại không thể làm chủ, còn phải để một bách tính biết rõ là hàm oan tiếp tục hốt hoảng lo sợ trong tử lao. Đã như thế, không bằng ta trực tiếp thả người ra, để vụ án này ngừng ở ta là được.”

“Nhưng mà, huynh hành sự như vậy, quan viên phủ quận sẽ nghĩ thế nào về huynh? Hơn nữa, Phong Kính Tiết lắm tiền như vậy, huynh lại sảng khoái thả y ra như thế, nếu nói huynh chưa từng nhận của y một xu, chỉ sợ sẽ chẳng có ai tin.” Lư Đông Giác nóng nảy, “Huynh không ngẫm lại danh dự của huynh.”

Lư Đông Ly bật cười: “Đệ cảm thấy danh dự của một quan viên có thể quan trọng hơn tự do của một bách tính, đệ cảm thấy, vì danh tiếng của một quan viên, có thể để một người vô tội ở trong nhà giam mấy tháng nữa, còn tự dưng bị dọa dẫm bóc lột?”

Y nhìn tiểu biểu đệ á khẩu không trả lời được, tay phải bắt đầu ngứa ngáy, không chút nghĩ ngợi lại ra sức gõ đầu Lư Đông Giác một cái: “May mà đệ còn suốt ngày nói, làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai.”

Lư Đông Giác ủy ủy khuất khuất dùng tay sờ đầu: “Huynh cũng từ bên cạnh Hoàng đế, một đường giáng đến tiểu huyện thành này, lại còn chẳng chịu thay đổi. Huynh không sốt ruột, trong tộc có ai không sốt ruột thay huynh, huynh cho là cha mẹ để đệ ở bên cạnh huynh, thật vì theo huynh đọc sách à, đó là vì trông huynh, tránh cho huynh cứ tiếp tục như vậy, ngay cả chức quan đậu mè này cũng mất luôn.”

Lư Đông Ly đã nghe thấy mùi đồ ăn, cảm thấy thần thanh khí sảng gấp bội, bước chân tiến về trước nhanh hơn, thờ ơ phất tay: “Không sao, nhà chúng ta chẳng phải còn có Trạng nguyên lang tương lai là đệ đây thôi, đợi mai sau đệ có bản lĩnh vừa làm một vị quan tốt, vừa thăng quan phát tài, ta sẽ nhớ đến trước cửa nhà đệ bán khoai.”

Lư Đông Giác chán nản: “Đại biểu ca!”

Đáng tiếc là Huyện thái gia của Tế Huyện chạy về bữa tối mỹ vị chẳng thèm quay đầu, đối với việc tiểu biểu đệ nhà mình hô hoán vô cùng đau đớn, hoàn toàn nghe mà không thấy.

Khi huynh đệ tranh chấp ở hậu đường, Phong Kính Tiết còn đang ngẩn người trên đường. Sớm có nha dịch đến tháo hình cụ cho y, tiếng chúc mừng vang bên tai, y cũng không làm sao nghe hiểu được.

Láng máng lại có mấy sai dịch đang cười hì hì mà nói vài lời lung tung.

“Phong công tử, tân thái gia đến nhậm chức, chúng ta từ trên xuống dưới, ai mà không chuẩn bị mười phần *** thần nói tốt giúp cậu, ai mà không lo lắng cho cậu, chẳng ngờ Phong công tử cậu đã sớm an bài tốt hết thảy.”

“Phong công tử thật không hổ là Phong công tử nha, ung dung nắm đại cục trong tay, những tiểu nhân vật chúng ta đây làm sao nhìn ra được, còn cho là thái gia không biết gì, tìm cơ hội nhắc đến vụ án của cậu trước mặt thái gia.”

“Thủ đoạn của Phong công tử thật là khiến người bội phục.”

Việc này có phải là có chỗ nào không đúng, Phong Kính Tiết nhướng mày, cảm thấy mình nên nói rõ chút gì đó, lại biết, rất nhiều chuyện, chỉ sợ thật sự càng tô càng đen. Lư Đông Ly người ta sảng khoái phóng thích y trên công đường như vậy, nếu nói y không có chuẩn bị gì trong tối, đừng nói người ta không tin, dù là chính y cũng hơi không tin nổi.

Việc này, không phải là đám Phúc bá chưa hỏi ta đã giở trò đó chứ.

Đang lúc do dự, Phúc bá đã bổ đến trước mặt, lão lệ tung hoành mà hô to: “Trời xanh có mắt, công tử cậu rốt cuộc được sáng tỏ oan khiên rồi.”

Đầu Phong Kính Tiết vốn đã không thoải mái, bị ông ta vừa khóc vừa gào ngay bên tai như vậy, càng đau kịch liệt hơn, cả người đều choáng váng, bắt đầu hoài nghi phải chăng mình uống say, đang trong ảo giác.

Ngay giữa sự mơ hồ này, y bị đám hạ nhân ba chân bốn cẳng, trực tiếp nhét vào kiệu, khiêng về nhà.

Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, uống canh tỉnh rượu, thay y phục mát mẻ, *** thần hơi đỡ hơn, nhưng vẫn buồn ngủ muốn chết, mềm nhũn vô lực mà trèo lên chiếc giường vô cùng thoải mái kia của mình, chỉ đợi ước hội Chu công, thế mà vẫn có người không ngừng lải nhải bên tai.

“Công tử gia, lần này có thể thoát đại nạn, là chuyện đại hỉ, nhất thiết phải lo liệu chúc mừng một phen.”

“Công tử gia, tin vui cậu đã ra ngoài phải ngay lập tức thông tri các nơi mới được.”

“Công tử gia, lúc cậu gặp nạn, mọi người trên dưới đều rất tận tâm tận lực, cũng nên thưởng một chút mới được.”

“Công tử gia, tôi đã chuẩn bị một phần hậu lễ, cậu xem trước, coi có gì phải tăng phải sửa, nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ cùng cậu đích thân đi huyện nha một chuyến.”

Ý thức vốn dần dần thanh tỉnh của Phong Kính Tiết, bị Phúc bá càm ràm từng tràng, lại có hơi mơ hồ. Y từ khi sống ở Tế Huyện tới nay, mọi sự luôn không quan tâm, toàn giao cho người khác phụ trách, cho nên Phúc bá càm ràm một câu, y liền gật đầu một lần, chờ khi nói đến một câu cuối cùng, đầu y mới đang thấp lại vụt ngẩng lên, y ngồi dậy ngạc nhiên hỏi: “Hậu lễ gì, đi huyện nha làm gì?”

“Đương nhiên là cảm ơn rồi. Lư đại nhân đã thả công tử, tình cảm lớn như vậy, không nên cảm tạ sao?” Phúc bá mở to mắt, trái lại giống như còn ngạc nhiên hơn chủ tử nhà mình.

Phong Kính Tiết nhìn cả xấp lớn lễ đơn Phúc bá đang cầm trong tay, tiếp nhận vốn muốn nhìn thử là tặng những gì, ai ngờ run tay, lễ đơn kia rơi xuống tán loạn, lăn tròn mãi dưới đất, cư nhiên vẫn chưa hoàn toàn mở hết.

Vừa nhìn thấy từng hàng chữ chi chít bên trên, Phong Kính Tiết liền cảm thấy đau đầu: “Phúc bá, chúng ta gần đây đào được mỏ vàng gì à, cần hào phóng như vậy sao?”

Phúc bá nhìn y không hiểu, ánh mắt kia giống như đang nhìn một kẻ đầu óc có vấn đề: “Công tử, bọn tôi thời gian này vì nghĩ cách cứu cậu, lễ vật chuẩn bị đưa đi các nơi cũng không ít hơn vầy đâu. Chúng ta cầu quan viên các phương, chẳng qua là kéo dài vụ án không phê và điều Lưu Minh đi thôi. Mà lần này, Lư đại nhân trực tiếp thả cậu ra, nhân tình lớn như thế, tôi còn lo là lễ vật này không đủ, cố ý liệt ra xem công tử thấy có cần gì thêm không?”

Phong Kính Tiết miễn cưỡng chấn chỉnh *** thần một chút: “Theo như lời ông nói, trước kia ông chưa hề đút lót gì cho y?”

“Không có sự an bài của công tử, làm sao tôi dám tự chủ trương.” Phúc bá cảm thấy bị vũ nhục gấp bội, đanh mặt lại, “Thời gian qua, công tử tuy trong nhà giam, nhưng tất cả hành động của chúng tôi bên ngoài, có việc nào không phải hoàn toàn làm theo ý công tử.”

Phong Kính Tiết hơi nhíu mày, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì, tiện tay cầm lễ đơn lên, nhìn lướt qua, sau đó lại tùy ý quẳng đi: “Không tặng.”

“Không tặng?” Phúc bá kinh hô, “Việc này, việc này, việc này làm sao được…”

“Làm sao không được?” Phong Kính Tiết biếng nhác nói, “Nếu y lật án cho ta là vì tiền, có cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể chưa đưa ra điều kiện gì đã trực tiếp thả ta. Vụ án lớn như thế mà cả thông báo cho phủ nha một tiếng y cũng miễn, trực tiếp tự mình xử trí, lại có mười hai phần đảm thức. Nhân vật loại này, lòng dạ thế này, nếu ta thật sự tặng ngần ấy thứ, đó chính là vũ nhục y, ông hiểu chưa?”

Sau khi ra quyết định, y lại nặng nề bò lên giường, an an tâm tâm nhắm mắt: “Cứ vậy trước đi, Phúc bá, ông ra ngoài trước đi.”

Lão bộc nhân trung thành đứng im cả buổi, tuy là lời của công tử gia hình như có chút đạo lý, nhưng tại sao ngẫm lại vẫn không thích hợp, những tên tham quan tám cần đánh không tới đó, y vừa ra tay đã dùng bạc như ngói vụn, hiện tại người ta có ơn lớn như vậy, y ngược lại chẳng chịu bày tỏ lấy một chút.

Trừng mắt đứng một lúc, cho đến khi nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ của Phong Kính Tiết, Phúc bá mới hồi phục *** thần: “Công tử, sao cậu lại ngủ, cho dù cậu không tặng lễ, cũng nên đến cửa cảm ơn chứ.”

Phong Kính Tiết bị đánh thức lại chui đầu vào trong chiếc gối to tướng mềm mại, sốt ruột phất tay: “Không đi không đi.”

Phúc bá giận đến phát run, nghiến răng nghiến lợi quát: “Không được, ân nghĩa của người ta lớn như vậy, cậu không đi bái tạ, chẳng lẽ không phải là vong ân phụ nghĩa. Tôi tuyệt không thể để công tử bị thế nhân coi là kẻ không biết cảm ơn. Mau dậy, đi bái kiến Lư đại nhân rồi về ngủ tiếp.”

Phong Kính Tiết ra sức kéo chăn che đầu, nài nỉ: “Trời cũng muộn rồi, sao tiện thăm viếng. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi, ông để ta ngủ một giấc đi mà.”

Phúc bá theo y đã rất lâu, biết y tùy hứng, càng không chịu nghe theo: “Ngày mai đi chắc chắn không gặp, tôi đã thăm dò rồi, tân nhiệm thái gia gần đây xử lý công vụ tồn đọng của người tiền nhiệm, mỗi ngày đều triệu huyện thừa chủ bộ cùng giải quyết công việc từ sáng sớm, trên dưới nha môn cùng nhau bận rộn ngược xuôi, mãi đến tối mới tan. Chức sắc trong huyện nếu muốn gặp, nhất loạt đều không có thời gian gặp. Bây giờ đi vào buổi tối, mới có thể vào được cửa.”

“Không đi không đi, muốn đi thì đêm mai lại đi.” Phong Kính Tiết vẫn thề chết chống cự.

“Công tử gia, tôi còn không biết cậu, hôm nay cũng ngâm, ngày mai cũng ngâm, chuyện không muốn làm, cậu cứ thế ngâm mãi không làm.” Phúc bá giận đến mức mái đầu bạc phơ cũng run run, quên mất tôn ti trên dưới, ra sức kéo chăn: “Thật không hiểu, ngày trước khi cậu buôn bán, nhân tình thế sự nào trong lòng không hiểu, tình cảm xã giao nào không làm chu đáo. Từ lúc đến ở nơi này, cậu cứ như đã biến thành một người khác vậy.”

“Thừa lời, trước kia ta muốn kiếm tiền của người ta, đương nhiên phải nơi nơi cân nhắc chu đáo. Hiện tại bạc của ta mười đời cũng xài không hết, tùy hứng thế nào đều chẳng việc gì, vì sao còn phải chú ý hiểu rõ thế sự, thông thạo nhân tình gì đó.”

“Tôi không tranh luận với cậu những việc này, tóm lại đã nhận ân nghĩa của người ta, nhất định phải đi cảm ơn.”

“Ta không đi.”

“Không đi không được.”

“Ta không đi.”

“Nhất định phải đi.”





Kết quả tranh chấp giữa chủ tớ là, sau nửa canh giờ, Phong Kính Tiết sắc mặt đặc biệt khó coi, dưới sự giám sát của vị lão quản gia đầu bạc trắng kia, ngồi trên ghế trong phòng khách tại nội đường huyện nha, rất gắng sức tự kiểm điểm, mình bao lâu nay đối đãi hạ nhân phải chăng quá tốt, quá phóng túng.