Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 38




Thích anh, thật sự thích anh…

☆ ☆ ☆

Nghe Tiếu Lang nói như vậy, trái tim của Vương Mân tựa như bị một luồng điện giật xẹt ngang, khiến cậu run rẩy từng hồi.

Thiếu niên trước mắt, ngoài những thời điểm nổi giận khiến Vương Mân có chút luống cuống tay chân thì, lúc nào cũng muôn màu muôn vẻ sắc thái—— vẻ mặt vui vẻ nở nụ cười, những khi nghịch ngợm, những lúc giả ngây làm trò ngốc nghếch, cả những lần ra vẻ thông minh mà quỷ kế đa đoan… Hay như ngay lúc này đây, giống như chịu ủy khuất cực kỳ, đầu cúi thấp rầu rĩ, tất cả tất cả… đều khiến Vương Mân yêu thích.

Vương Mân không thể nói rõ được, mặc dù khuyết điểm của thiếu niên khuyết rất nhiều, tỷ như rất chậm chạp, ngốc muốn chết lại ngây thơ, nhát gan, đối với những kẻ mạnh hơn luôn toát ra một loại tâm lý kính sợ, lại có phần chút keo kiệt… hết thảy hết thảy, lại không có điều nào khiến Vương Mân cảm thấy chán ghét.

Những khuyết điểm kia… tồn tại trên người Tiếu Lang, tựa như là một lẽ hiển nhiên vậy, giống như chỉ có những thứ ấy, mới là một Tiểu Tiểu đầy đủ sinh động.

Trong lòng Vương Mân bỗng nảy sinh một loại dục vọng, muốn đem thiếu niên giấu đi… hi vọng thiếu niên chỉ thuộc về riêng mình.

“A, miếng thịt ram này làm giống với mùi vị mẹ mình làm ghê!” người nào đó một giây trước vẫn còn một bộ u oán đầy ủy khuất, chỉ lo vùi đầu vào mà ăn, thoắt cái lại toát ra một câu nói như vậy.

Tiếp theo, liền bắt đầu hưng phấn mà kể lại thức ăn của nhà mình thường ngày như thế nào.

Vương Mân thực sự không còn lời nào để nói nữa… rõ ràng cả hai vẫn còn trong tình trạng rối rắm đề tài kia, suy nghĩ của Tiếu Lang lại cứ như vậy biến chuyển một vòng thật lớn.

Quả thực không cách nào đoán được a!

Ai.. thôi vậy, qua rồi, để cho nó qua đi vậy… Lần sau nếu Tiểu Tiểu nổi giận lại tiếp tục phân tích vậy.

☆ ☆ ☆

Còn hai tuần nữa sẽ bắt đầu kỳ thi cuối học kỳ, Tiếu Lang lẫn Vương Mân đều hết sức thật lòng ở lại trường ôn tập.

Mỗi ngày đều đúng giờ lên lớp, đi học, sau khi tan học thì ăn cơm chiều, trở lại ký túc xá ôn tập, ba điểm một đường, ngày qua thật đơn giản nhưng lại thập phần bận rộn.

Một tuần cuối cùng trước khi thi, Hoa Hải bắt đầu tạm ngưng bố trí bài tập, trên cơ bản đều để các học sinh tự mình ôn tập. Các giáo viên mỗi tối đều tăng ca ở lại phòng giáo vụ đến chín giờ để giải đáp những vấn đề của học sinh.

Vương Mân giúp Tiếu Lang soạn một bộ kế hoạch ôn tập, buộc cậu phải nghiêm khắc dựa theo những điều viết trong đó mà làm theo.

Kế hoạch bao gồm những phần ôn tập nhanh vào buổi sáng mỗi ngày cùng với nửa giờ trước khi ngủ, những môn cần ôn, nội dung, tập trung hết sức đọc nhẩm ba lần những phần tri thức trọng điểm.

Những lúc lên lớp, giáo viên cũng sẽ giảng về phần trọng tâm mỗi môn, giữa mỗi tiết có mười phút nghỉ ngơi, hai người vận dụng thời gian này cùng nhau đi bộ trên hành lang một chút, coi như là thả lòng thần kinh bị buộc chặt.

Ngày cuối cùng của tuần cuối cùng, Vương Mân mượn trở về một bộ đề, tính toán thời gian đâu vào đó rồi cùng Tiếu Lang mạnh ai nấy tự mình làm, coi như thi thử.

Dưới sự giám sát cùng rèn luyện của Vương Mân, tốc độ giải đề của Tiếu Lang được đề cao đáng kể, hơn nữa lực tập trung cũng không dễ bị bên ngoài tác động tới.

Một giờ làm một tờ đề thi, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi lại tiếp tục làm. Ngoại trừ Ngữ văn, tám môn còn lại cứ một ngày làm bốn đề. Sau khi thi thử xong, Vương Mân cầm hai phần đề thi của cả hai bắt đầu so đáp án. Tiếu Lang hỏi “Như thế nào a?”

Vương Mân nói “Cũng được.”

Tiếu Lang “Em được cỡ bao nhiêu điểm?”

Vương Mân “Toán học cùng Anh ngữ làm không tệ lắm, đại khái khoảng trên 95 điểm… Vật lý cũng rất khá, có một đề mục lớn không làm được?”

Tiếu Lang thành thật nói “Ùa, không biết làm…”

Vương Mân gật gù, tiếp tục nói “Đề thí nghiệm sinh vật đáp có phần rất mơ hồ, như vầy rất có khả năng bị trừ điểm, hơn nữa còn chọn sai hai đề trắc nghiệm. Phần lý thuyết vẫn còn vấp lắm, lát nữa lấy môn Sinh vật ra đọc ba lượt lại đi. Hóa học có một phương trình viết sai, thêm một đề lớn cũng coi như sai. Chính trị, Lịch sử cùng Địa lý không thể đoán được điểm, em viết rất lộn xộn, bất quá không cần lo mấy môn này, chúng ta thi vào trường Đại học là môn tự nhiên chứ không phải xã hội.”[26]

Tiếu Lang “Ồ, vậy còn anh?”

Vương Mân “Không cần quan tâm anh thi được bao nhiêu điểm, điểm của anh cao hơn em là chắc rồi.”

Tiếu Lang “…”

Tiếu Lang trầm mặc một hồi lâu, lại hỏi “Anh, lần này anh sẽ thi lấy hạng nhất toàn khối chứ?”

Vương Mân “Em hi vọng anh thi được hạng nhất?”

Tiếu Lang “Nếu anh lần này lại thi được hạng nhất, có thể sẽ phải chuyển qua lớp thực nghiệm.”

Vương Mân nhìn cậu, hỏi ngược lại “Em muốn anh chuyển đến lớp thực nghiệm?”

Tiếu Lang sửng sốt, nói “Em không biết nữa.”

Lúc cậu thốt ra những lời này, cảm xúc có chút xuống dốc, trong giọng nói cũng lộ ra nồng đậm không muốn. Nhưng là… nếu như muốn tốt cho Vương Mân thì, hẳn là phải cổ vũ Vương Mân thi được hạng nhất a… Dù gì chuyển qua lớp thực nghiệm là việc rất vinh dự, hơn nữa đối với tiền đồ cũng càng chắc chắn hơn…

Mà nếu như… Vương Mân vì mình mà ở lại lớp thông thường, Tiếu Lang cảm thấy bản thân mình không chịu nổi được chuyện này.

“Em không biết nữa…” cậu hơi cụp mắt lập lại một lần nữa, sau đó lại ấp úng “Sẽ phải tách ra..”

Vương Mân không đáp lại, chờ Tiếu Lang ngẩng đầu lên nhìn mình, mới hỏi “Em không muốn tách ra?”

Tiếu Lang lần này thành thật gật đầu thật mạnh “Ùa, không muốn tách ra.”

Vương Mân “Ồ, vậy anh không thi hạng nhất là được.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân nhìn thẳng Tiếu Lang, thật lòng nói “Tiểu Tiểu, anh muốn em ở bên cạnh anh hoài, cho nên anh sẽ không buông em ra trước đâu.”

Tiếu Lang hơi hơi bĩu môi, ra vẻ trấn định nói “Anh nói như vậy thôi, đâu chắc là có thể thi được hạng nhất chứ, nói không chừng hồi thi giữa kỳ là do may mắn thôi!”

Vương Mân “…”

Được rồi, em trai tính cách có hơi không được tự nhiên…

A phải rồi! Đột nhiên Vương Mân nghĩ thông suốt… Tiếu Lang còn có một tính cách rất đặc biệt nữa, là không được tự nhiên!

Ví dụ như hồi mới khai giảng hai đứa lần đầu gặp nhau, vừa không muốn làm osin khiêng sách cho lớp, đồng thời lại muốn sính chủ nghĩa đại nam tử, nghe mình nói cậu ấy khát vọng bản thân được chiếu cố thì cực lực phản bác… nhưng đến lúc được người khác chiếu cố thì, lại rất là thỏa mãn mà hưởng thụ…

Có một câu thành ngữ nói về kiểu tính cách này… khẩu thị tâm phi?

——nói ra những lời hoàn toàn bất đồng với ý tưởng trong nội tâm, để che dấu tình cảm chân thực của bản thân… nói vậy, này cũng là một kiểu cách làm nũng nhỉ?

Vương Mân thấp giọng mỉm cười, khó trách…

Như vậy, mọi chuyện đều có thể phân tích rõ ràng rồi… Không được tự nhiên, ha ha, tính cách này cũng có thể coi như một loại đáng yêu đó chứ…

Tiếu Lang bị Vương Mân nhìn chăm chú khiến cho nao nao, hỏi “Anh cười cái gì quái quái vậy!”

“Không có gì,” Vương Mân khích lệ “Tiểu Tiểu, thi cuối kỳ lần này tranh thủ leo lên năm thứ hạng đầu đi.”

Tiếu Lang rung đùi đắc ý nói “Hạng năm đồ bỏ~”

Vương Mân nói “Vậy đi, thi cuối học kỳ hai thì ráng lấy hạng tư, lên năm hai rồi thi học kỳ đầu thì lấy hạng ba, thi học kỳ hai năm hai thi hạng hai, lên năm ba liền nỗ lực hết sức duy trì hạng hai.”

Tiếu Lang “Không có lấy hạng nhất sao?”

Vương Mân nhướng mày “Em nghĩ em vượt qua được anh sao?”

Tiếu Lang “…”

☆ ☆ ☆

Kỳ thi cuối kỳ bắt đầu, Vương Mân cùng Tiếu Lang lại được phân đến các lớp khác nhau, bất quá lần này hai người đều hẹn trước với nhau buổi trưa cùng buổi tối thì đi ăn cơm chung với nhau, tối về ký túc xá cùng nhau ôn tập.

Trong quá trình kỳ thi diễn ra, Tiếu Lang coi như được yên tĩnh, Vương Mân thì… bi kịch. Đến chỗ nào cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ “Nha~ hạng nhất trong tryền thuyết kìa~” “A~ cái tên hạng nhất toàn khối kìa~”

Thậm chí ngay ngày đầu kỳ thi đã xảy ra một sự kiện khiến Vương Mân phải nói là dở khóc dở cười——

Buổi sáng thứ hai thi Ngữ văn, Vương Mân tranh thủ đến phòng thi sớm hơn thời gian bắt đầu hai mươi phút, trước cửa lớp thường có dán sơ đồ chỗ ngồi của thí sinh. Lúc Vương Mân vừa đến, trong lớp lác đác ngồi không đến phân nửa, hơn một nửa lớp ai ai cũng đều chú ý tới Vương Mân bước vào, cậu chàng bình tĩnh ngồi xuống chỗ ngồi.

Nhưng là, sau đó mỗi một người bước vào lớp nhìn sơ đồ chỗ ngồi xong đều khiếp sợ mà “Á” lên một tiếng, sau đó liền nhỏ giọng nói “Là cái tên Vương Mân đó kìa, áp lực ghê quá!”

Tiếp theo, những người nọ sẽ liên tiếp không ngừng đảo mắt trong phòng thi tìm kiếm bóng dáng Vương Mân, nhìn chằm chằm vài giây, ý đồ phát hiện vị “ngoại tinh nhân” này so với người địa cầu có gì khác nhau.

Bất quá, mấy cái này cũng coi như nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của Vương Mân, nhưng càng làm cho cậu nghẹn họng trân trối hơn, là hai nữ sinh nọ, lúc đi ngang chỗ Vương Mân ngồi thì, hướng về phía cậu vỗ tay vái hai cái, nhỏ giọng rầm rì “Hạng nhất nha, phù hộ tui thi được thành tích tốt nha~”

“…” Vương Mân quẫn bách vạn phần, một người sống sờ sờ ra lại bị người ta vái cầu may… Kháo!

Sau sự kiện đó, Vương Mân liền rút kinh nghiệm không đến phòng thi sớm hơn nữa, mỗi lần trước lúc bắt đầu đều ở cùng Tiếu Lang, đến lúc chỉ còn lại ba bốn phút mới đi.

Kỳ thi bốn ngày rưỡi rất nhanh liền lướt qua, Tiếu Lang tự mình cảm giác thi rất tốt, hỏi Vương Mân làm bài như thế nào, Vương Mân vẫn một câu kia “Điểm chắc chắn sẽ cao hơn em”, làm Tiếu Lang nghẹn đến một câu cũng không thốt ra được.

Cũng bởi thế nên vô hình trung, ý niệm so đáp án với Vương Mân liền bị dập tắt trong đầu Tiếu Lang… Tiếu Lang sợ mình nếu so đáp án với Vương Mân, sẽ bị đả kích mà muốn đi chết!

☆ ☆ ☆

Chiều thứ sáu, hai người cùng nhau ra tiệm Net chơi một buổi chiều để thư giãn, thả lỏng tinh thần một chút, Tiếu Lang lên 79 cấp.

Thứ bảy trở về nhà, mới biết được cuối tuần sau Tiếu Mông cũng sẽ bắt đầu thi cuối kỳ, cho nên Tiếu Lang không dám quấy rầy em mình ôn bài, liền ngủ ở “phòng khách” của mình. Chủ nhật liền trở về trường học sớm, buổi chiều lại cùng Vương Mân đi chơi game.

Nửa năm trôi qua, Tiểu Long Nữ rốt cuộc 80 cấp! Rốt cuộc có thể ẩn nấp mà không bị người khác phát hiện nữa!

Tiếu Lang hưng phấn chạy tới chạy lui ở bản đồ dã ngoại, ngay cả mấy con quái hầu tử lúc bình thường cậu thích giết nhất cũng không thèm ngó tới! (Tiếu Lang : Hôm nay tâm trạng tao rất tốt, tha cho các ngươi một con đường sống!” Hầu Tử “…”)

Đang tính cùng mấy người bạn trong game khoe cấp bậc của mình chút, chợt Tiếu Lang nhìn thấy trên khung tán gẫu ra một dòng thông báo của hệ thống—

『 Hệ Thống 』Một vị nhân sĩ nặc danh đã gửi một phần đại lễ xa hoa ở Tài Phú Các, người chơi Tiểu Long Nữ có thể đến đó nhận, giới hạn đến 24:00 cùng ngày!

Tiếu Lang sửng sốt, nhân sĩ nặc danh? Ai đây!?

Cậu chạy đến Tài Phú Các, tìm NPC nhận lễ vật…

A!…

“Anh!”

“Hm?” Vương Mân mỉm cười, liếc mắt nhìn sang Tiếu Lang đang kinh hô.

A a a! Thật sự là rất ngầu a!! Là thanh chủy thủ thần cực phẩm thần khí 80 – 90 cấp sử dụng a!

【 Tử Quang Bích Ngọc Linh 】

Chức nghiệp thích hợp : Thích Khách

Cấp bậc thuộc tính : Thần khí – Tinh

Công kích : +55%

Phòng ngự : +49%

Chính xác : +849

Độ bề: 100

Cấp bậc sử dụng : 80-89

Chú tạo giả : Âu Dã Tử – Thần Tượng tam cấp

Phía dưới phần chú thích vẫn như cũ một dòng “Chủy thủ này đã được chỉ định tặng cho người chơi 『 Tiểu Long Nữ 』sau khi buộc định không thể giao dịch.”

Tháo xuống thanh chủy thủ đang dùng, cũng là thanh vũ khí thứ hai mà Vương Mân làm cho mình, tính cả thanh vũ khí thứ nhất là Ngân Tinh Đao, Vương Mân đã làm cho cậu cả thảy ba thanh chủy thủ.

Bắt đầu từ thanh đầu tiêu, danh hiệu Âu Dã Tử phân biệt lần lượt là Thần Tương nhất cấp, Thần Tương nhị cấp cùng Thần Tương tam cấp.

Tiếu Lang kiêu ngạo nói “Anh, trong kho hàng của em hiện tại có hai thanh chủy thủ đã dùng qua, đều là anh làm cho em.”

Vương Mân hỏi “Không vứt đi?”

Tiếu Lang “Làm sao nỡ bỏ vứt đi a, về sau mỗi khi anh thăng một cấp Thần Tượng đều làm cho em một thanh chủy thủ đi, nha! Đến lúc đó đúng là ngầu chết luôn~~”

Vương Mân cười đáp ứng “Tốt.”

Khóe miệng của Tiếu Lang thiếu điều liệt đến tai, trong lòng đầy ắp cảm động.

Không được, nhất định phải làm cái gì đó để hồi báo anh mình mới được, nếu không sẽ vui đến mức phát nổ mất!

Tiếu Lang mở thương điếm ra, bỏ mười kim mua một cái loa có thể phát ra tin tức khiến cả server nhìn thấy được nội dung, sau đó gõ một câu, bám vào gửi đi.

Ba giây sau, trên phần thông báo của trò chơi xuất hiện——

『 Loa 』Tiểu Long Nữ : Anh~~!!! Anh thật tốt! Em thích anh thật sự thích anh a!

Một cái loa nho nhỏ sẽ được treo ở khung thông báo khoảng mười giây, mà loa này vừa được phát, toàn bộ Bắc Vân Phái cơ hồ nổ tung… Anh của Tiểu Long Nữ là đứa nào?

Vương Mân… đỏ mặt.

Tiếu Lang cảm thấy được thực rất là rất là tân kỳ nha, sau cái lần cậu giả nữ, đây là lần đầu tiên lại nhìn thấy Vương Mân đỏ mặt!

Tiếu Lang cười tủm tỉm nhìn Vương Mân, tầm mắt của Vương Mân né tránh cậu, giống như không dám nhìn Tiếu Lang, Tiếu Lang liền xấu xa nói “Anh, anh đỏ mặt nha!”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang ha ha cười, hỏi “Anh đang xấu hổ sao?”

Vương Mân khụ nhẹ một cái, nói “Ừ, rất vui vẻ.”

Tiếu Lang “…” Cư nhiên thừa nhận!

Vương Mân lại nói “Tiểu Tiểu, chờ đến lúc anh làm cho em đủ mười thanh thần khí, chúng ta sẽ kết hôn, được không?”

Lần này đến phiên Tiếu Lang đỏ mặt, phốc một cái dùng tốc độ nhanh nhất lan tràn toàn bộ cả gương mặt, tựa như vừa bị nhúng vào thùng mực đỏ vậy, từ mặt lan sang cổ, vành tai…

Tiếu Lang ngữ khí có chút ngượng ngùng mà “Ừ” một tiếng, điều khiển Tiểu Long Nữ đang trong trạng thái thất thần đứng tại chỗ lắc tới lắc lui…

Khung tin tức trên giao diện trò chơi lúc này đang không ngừng lóe sáng, Tiếu Lang vừa hồi thần lại mở ra nhìn liền hoảng sợ, năm cái…

Cái thứ nhất là A Phi : “Anh của em là đứa nào! Có phải là tên chồng chưa cưới kia không? Anh muốn một mình đấu với hắn!”

Cái thứ hai là Mộ Dung Vô Địch : “Tiểu Long Nữ, em nhận thức đứa nào làm anh vậy? Là đại thần phương nào a, giới thiệu cho tụi anh quen biết chút đi!”

Cái thứ ba là Sóc Địch : “Anh của nhóc?”

Cái thứ bốn lại là của A Phi : “ Mau trả lời! Mau trả lời anh!”

Cái thứ năm là Băng Lăng : “Long muội muội, anh của em có phải bạn học lần trước tặng chị bộ trang phục đó không?”

“…”

Tiếu Lang lần lượt trả lời lại —

To Băng Lăng : “Ùa, là người đó.”

To Sóc Địch : “?”

To Mộ Dung Vô Địch : “Người đó là của một mình tui, không giới thiệu cho mấy người đâu, hắc hắc hắc!”

To A Phi : “Đúng! Là chồng chưa cưới của tui! Là ông xã của tui! ”

Một đám lại lần lượt trả lời cậu.

Sóc Địch là nhanh nhất : “Không có gì.”

Tiếp đó là A Phi : “Anh sẽ không để tên đó đắc ý đâu! Anh muốn theo đuổi em! Anh sẽ không bỏ cuộc!”

Tiếu Lang trực tiếp phớt lờ luôn A Phi… Nếu cho ông biết tui là con trai, hù chết ông luôn! Còn không bỏ cuộc nữa chứ ~ ngu chết ~!

Mộ Dung Vô Địch : “Nhỏ ngốc này, chơi trò tình anh em nữa a? Còn anh anh nữa! Trực tiếp gọi luôn ông xã đi cho rồi.”

Tiểu Long Nữ : “ vẫn chưa kết hôn mà, không dám gọi ~”

Mộ Dung Vô Địch : “Ha ha, tới lúc đó nhớ chia kẹo cưới nha.”

Cuối cùng là Băng Lăng : “Tên đó đối với em chắc là tốt lắm ha, Long muội muội thật hạnh phúc, phải hết sức quý trọng nha!”

Tiểu Long Nữ : “Ùa, cảm ơn Tiểu Băng tỷ tỷ!”

Sau đó lại chơi thêm chừng mười phút, hai người cùng lúc đi về.

☆ ☆ ☆

Trở về trường rồi, Tiếu Lang bắt đầu nôn nao muốn chết chờ mong thứ hai mau đến, thứ hai liền có thể biết được thành tích thi cuối kỳ! Hi vọng có thể vào năm hạng đầu!

Tiếu Lang hai tay chắp thành chữ thập : anh phù hộ em thi vào năm hạng đầu nha!

Lúc này Vương Mân đang trong phòng vệ sinh tắm rửa, đột nhiên hắt xì một cái “…”

Quả nhiên là thời tiết càng lúc càng lạnh sao? Ai… sắp nghỉ đông, vậy là phải tách ra khỏi Tiểu Tiểu gần một tháng rồi…

Vương Mân để mặc nước ấm từ trên cao chảy ra tuôn xuống, dội rửa thân thể vẫn còn ngây ngô của mình. Cậu nhắm lại hai mắt, hồi tưởng lại những đoạn thời gian khoái hoạt ở cạnh Tiếu Lang, hình như… lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ, mới có cảm giác không hoan nghênh ngày nghỉ như bây giờ…

Mau trưởng thành đi, như vậy là có thể ở bên cạnh nhau mãi, tốt đẹp biết bao…

Vương Mân nghĩ như vậy, cảm giác được hạ thân… tựa hồ có chút nóng lên.

Cậu hoang mang nhìn xuống hạ thân của mình, nơi kia… trong lúc bất tri bất giác, đột nhiên ngẩng dậy…

______________________