Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Quyển 1 - Chương 43: Khiếp sợ toàn trường




Thân thể hai người Sa Toa và Sa Long không nhịn được chấn động mạnh mẽ. Bọn hắn sớm đã biết được Chỉ Yên là trung cấp linh giả trung giai, nhưng tai nghe lại không rung động bằng việc tận mắt nhìn thấy, đặc biệt là khi ánh sáng màu cam thuần nhuộm kín cả quả cầu, trên nền chiếc khăn lót màu đen càng thêm nổi bật, lóa mắt người khác, lại vừa giống như đang châm chọc, trực tiếp đâm vào hai mắt mọi người xung quanh.

Bàn tay của lão giả râu bạc trắng ngồi trên ghế chủ vị cũng không kiềm được run rẩy, đôi mắt vốn khép kín này đã hoàn toàn mở ra, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm đứa nhỏ ngay từ đầu vốn bị lão xem nhẹ. Chín tuổi trung cấp linh giả trung giai?

Đứa nhỏ này không phải là báu vật ông trời cố ý ban cho lão chứ? Trời ạ, lão đã sống hơn nửa đời người nhưng vẫn chưa bao giờ gặp được người có thiên phú như vậy đâu.

Hít, mọi người xung quanh dùng sức hít từng ngụm từng ngụm không khí, miệng mở to, kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn quả cầu màu cam giữa sân. Trung cấp linh giả trung giai? Bọn họ có phải đã nhìn nhầm rồi không?

Không ít người dùng sức nhéo tay mình, muốn nhắc nhở mình chuyện này không phải là sự thật, nhưng sự thật rất tàn khốc, quả cầu màu cam đó không những không biến mất mà ngược lại càng thêm đậm đặc hơn, thậm chí màu sắc, ánh sáng này đã có thể sánh bằng ánh sáng, màu sắc của trung cấp linh giả cao giai.

“Trời ạ, chín tuổi trung cấp linh giả trung giai, không cần phải đả kích người khác như vậy chứ?” Trong đám người vốn yên tĩnh rốt cuộc cũng có một giọng nói không che giấu được kích động kêu lên, khiến mọi người trong sân đều bừng tỉnh, hơi hơi run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên cũng không mang theo sự hèn mọn như trước mà ngược lại đã là sự kính sợ nóng rực.

Lạc Phượng cũng sững sờ tại chỗ, một đôi mắt đẹp không dám tin nhìn trừng trừng quả cầu thủy tinh, trong đầu trống rỗng, thậm chí cũng quên mất việc phải công bố thành tích. Còn nam đạo sư Thiết Mộc, vốn dĩ mang theo vẻ mặt xem kịch vui, lại từ lúc nhìn thấy quả cầu hoàn toàn đổi màu, vẻ mặt vui sướng của hắn cũng bị cương cứng lại, dần trở nên vặn vẹo, dữ tợn.

Động thái khác thường bên này cũng hấp dẫn sự chú ý của những người ở khu khảo hạch khác, không ít ánh mắt đã bắt đầu chuyển lại đây, vì muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn có rất nhiều đệ tử ở khu khác chạy đến đây tụ tập.

Một phút đi qua, Chỉ Yên thu tay lại, thản nhiên nhìn Lạc Phượng một cái, khóe môi khẽ nâng, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo, mềm mại tươi cười như có như không, đôi mắt trong suốt, tinh tường, giống như chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu suy nghĩ xấu xí từ tận đáy lòng của bọn họ. Dưới cái nhìn thoáng qua của nàng, không ít người cúi đầu chột dạ, bọn họ vậy mà lại đi kinh thường nàng, còn hoài nghi nàng là người mù tu luyện! Nếu phải so sánh với nàng thì bọn họ phải lấy cái gì mới có thể so được đây?

Ánh mắt mọi người loạn chuyển, có một loại cảm giác tự bê đá đập chân mình, một đám nghẹn đến mặt đỏ tía tai.

“Tiểu cô nương ghi danh là luyện đan sư?” Lão giả ngồi ở ghế chủ vị mở ra cái miệng tôn quý hỏi, ánh mắt phát sáng nhìn Chỉ Yên, khiến hai vị đạo sư cảm thấy vừa kinh ngạc vừa hâm mộ mà lại ghen tị, không cam lòng trừng mắt nhìn Chỉ Yên.

Hô, đám người ồn ào, lúc này bọn họ mới nhớ tới đứa nhỏ này báo danh không phải là linh giả mà là chức nghiệp vô cùng quý hiếm trên U Minh đại lục, luyện đan sư.

Oanh, luyện đan sư, đó là sự tồn tại cỡ nào vinh quang và tôn quý? Há một tên linh giả nho nhỏ có khả năng sánh được?

Mọi người, bao gồm các đệ tử và đạo sư ở khu khảo hạch chiến sĩ cũng yên tĩnh chờ đợi câu trả lời, trên mặt che kín vẻ tò mò.

Chức nghiệp luyện đan sư là một chức nghiệp đặc thù, địa vị trên đại lục cũng không tầm thường. Đại lục U Minh cường giả như mây, linh giả cao thấp đều nhiều đến đếm không xuể, nhưng có thể trở thành luyện đan sư lại chỉ có vài người. Hơn nữa các luyện đan sư còn có thể luyện chế ra các loại đan dược thăng cấp, nâng cao thực lực, nên không thể nghi ngờ bọn hắn sẽ trở thành những đối tượng mà các gia tộc lớn dốc hết tâm sức để lôi kéo, mượn sức.

Có thể nói, mỗi một luyện đan sư, sau lưng đều có một thế lực cường đại duy trì, đắc tội luyện đan sư, không thể nghi ngờ là phải trực tiếp đối địch với thế lực đó.

Có điều, hiện tại không phải là lúc thảo luận sau lưng nàng có thế lực nào hay không, mà là chuyện nàng thật sự là một luyện đan sư sao?

Chín tuổi trung cấp linh giả trung giai cũng thôi đi, chẳng lẽ trên đời này thật sự có một vị luyện đan sư chín tuổi?

Sa Long, Sa Toa nhìn Chỉ Yên không rời mắt, chỉ ngắn ngủi vài ngày ở chung, bọn họ đã sớm nhìn ra Chỉ Yên không tầm thường, so với những linh giả tự phụ thường thấy, toàn thân nàng luôn toát ra một loại khí chất đặc thù, có khi lại lơ đãng tản ra sự tư tin và ngạo nghễ, tất cả đều hấp dẫn bọn họ thật sâu.

Nàng giống như là cường giả trời sinh, nhìn như bình thường nhưng thật ra là một người thâm tàng bất lộ, nếu đã giấu diếm thì thôi, nhưng một khi lộ ra thì tuyệt đối sẽ khiến người khác phải kinh hãi!

“Không sai!” Chỉ Yên không hề kiêng kỵ nghênh đón ánh mắt của lão giả râu bạc, tay nhỏ bé vung lên, trong sự chăm chú của mọi người xung quanh, hơi hơi động.

Xích, một tiếng động rất nhỏ truyền ra, chỉ thấy trên đầu ngón tay tinh tế, trơn mềm của nàng toát ra một ngọn lửa màu cam, nóng rực, chói mắt, dưới ánh sáng mặt trời càng tản mát ra những tia sáng rực rỡ, trên nền màu da trắng nõn của nàng càng phát ra trong suốt, mê người.

Hô hấp mọi người như bị nghẹn lại, toàn trường rung động. Nội hỏa ngoại phóng*, đây chẳng phải là bản lĩnh của một luyện đan sư sao? Như vậy, đứa nhỏ này thật sự là một luyện đan sư cao quý?

(*ngọn lửa trong cơ thể phóng ra ngoài)

Thân hình lão giả râu bạc trắng không kiềm được lung lay một trận, lão trừng lớn mắt, hô hấp dồn dập nhìn ngọn lửa trên tay nàng. Không giống những người ngoài nghề, chỉ biết xem náo nhiệt, chỉ có mình lão mới nhận biết được ngọn lửa này khác với ngọn lửa của những luyện đan sư khác.

“Vậy mà không phải do linh lực biến thành?” Lão giả thấp giọng nói, linh thức tản ra, ý đồ muốn nhìn thấu nguồn gốc của ngọn lửa đó, lại bất đắc dĩ nhận ra, linh thức của lão khi tiếp xúc với ngọn lửa trên tay Chỉ Yên lại tự động lui về. Này, này, rốt cuộc đây là ngọn lửa thần kỳ gì? Vậy mà có thể đẩy lùi linh thức của một vị tông sư như lão? Chuyện này thật không thể nào hiểu được mà!

Chẳng lẽ là dị hỏa trong truyền thuyết? Nghĩ đến điều này, ánh mắt của lão giả lại nóng bỏng thêm vài phần. Ngọn lửa màu cam này nhìn như đồng màu với cấp bậc linh lực nhưng thật ra lại giấu giếm huyền cơ. Ngọn lửa càng thuần khiết, càng nóng rực, thì uy lực càng lớn, vậy rốt cuộc đây là loại dị hỏa gì?

Cau mày, ánh mắt băn khoăn dừng trên mặt Chỉ Yên, phòng chừng cho dù lão có muốn nghĩ đến nát óc cũng không thể nào nghĩ ra ngọn lửa của Chỉ Yên không phải là loại dị hỏa nào hết, mà chỉ đơn giản là ngọn lửa được dương khí biến hóa ra mà thôi.

Cấp bậc của luyện đan sư phân chia dựa theo cấp bậc, có thể chia làm bốn cấp như: Cấp thấp (từ cấp một đến cấp ba), trung cấp (từ cấp bốn đến cấp sáu), cao cấp (từ cấp bảy đến cấp chín), đan thánh (cấp mười).

Dựa theo ngọn lửa mà phân chia thì có các loại: nội hỏa luyện đan sư, dị hỏa luyện đan sư, thiên hỏa luyện đan sư và thần hỏa luyện đan sư.

Nội hỏa luyện đan sư tức là bản thân luyện đan sư có thuộc tích hỏa, linh hồn lực trong cơ thể sẽ biến ảo thành ngọn lửa.

Dị hỏa luyện đan sư, là những loại dị hỏa có sẵn, sản sinh tự nhiên trên đại lục được các luyện đan sư lấy được, vì mình sử dụng, trải qua sự dung hợp và khảo nghiệm, hơn nữa hấp thu linh khí trong thiên địa có công hiệu, uy lực hơn xa nội hỏa tự bản thân sinh ra của luyện đan sư. Nếu nói luyện đan sư là sự tồn tại cô cùng hiếm có thì sự tồn tại của dị hỏa càng thêm hiếm có nhưng tìm hạt vàng trên sa mạt.

Thiên hỏa luyện đan sư là dị hỏa đột biến, theo sự tấn cấp của luyện đan sư mà thăng cấp, cường hóa, loại khả năng này so với tro bụi còn nhỏ bé hơn, mà thần hỏa luyện đan sư lại giống như là một loại thần thoại vậy, nên không cần nhắc đến.

Dù sao lão cũng không tin thần hỏa luyện đan sư thật sự tồn tại, thậm chí ngay cả sự tồn tại của dị hỏa luyện đan sư cấp thấp nhất, lão vẫn ôm thái độ hoài nghi, bởi vì một kẻ dị hỏa luyện đan sư cũng không, không, phải nói là một dị hỏa luyện đan sư như Chỉ Yên xuất hiện trước mắt cũng là lần đầu tiên lão nhìn thấy.

Dương khí trong cơ thể Chỉ Yên thuộc loại linh khí trong thiên địa, vạn vật trong thế gian đều tồn tại hai mặt âm dương, hơn nữa còn là một sự tồn tại tất yếu, là khởi nguyên (tồn tại nguyên sơ, bắt đầu), nên ở một khía cạnh nào đó mà nói, ngọn lửa của nàng có thể được xem là thần hỏa. Chẳng qua trước mắt, tu vi của nàng vẫn còn thấp, thực lực cũng hạn chế, dương khí dù biến ảo nhưng vẫn còn bị vây trong trạng thái ngủ say,nhưng một khi được chân chính mở ra thì uy lực của nó không một ai có thể tưởng tượng nổi…