Tiểu Mèo Hoang Từ Đâu Tới

Chương 7




Ngày thứ hai, Diệp Miêu đáng thương một lần nữa không thể xuống giường.

Nhưng lần này là do nàng tự tìm, cho nên nàng cũng không thể oán giận, chỉ có thể toàn thân đau nhức nằm ở trên giường, ai oán nhìn Lôi Kì cười cười giúp nàng ăn sáng.

Nàng một mặt ăn, một mặt vụng trộm thề, sau này tuyệt đối phải hạn chế Lôi Kì một buổi tối một lần là được rồi, bằng không mỗi lần làm xong, ngày thứ hai nàng đều không thể xuống giường, vậy là được rồi?

Sau khi Lôi Kì đi làm, di động Diệp Miêu vang lên.

Là Đồng Hân gọi, thì ra chủ nhân của Tam Nguyệt đi Anh quốc đã trở lại, hắn muốn Diệp Miêu trả Tam Nguyệt lại cho chủ nhân chân chính.

“A, không xong, mình đã quên mất Tam Nguyệt……” Buông điện thoại ra, Diệp Miêu vội vàng bò xuống giường đi tìm Tam Nguyệt, kết quả là thấy nó đang ai oán ngủ ở góc của sofa, một mặt ngủ, miệng mèo còn động đậy không ngừng, hình như ở trong mộng nó đang oán giận thân phận bi thảm của bản thân thì phải.

--- ------ ---

Sau khi Diệp Miêu mang Tam Nguyệt trở về, Đồng Hân liền đem Tam Nguyệt trả lại cho chủ nhân chân chính của nó.

“A? Cậu, tại sao trong phòng cậu lại có nhiều áp phích và CD như vậy?” Diệp Miêu tò mò lục lọi đống áp phích, “A? “Cats”? Đây không phải là vở nhạc kịch rất nổi tiếng sao?”

“A, không ngờ cháu cũng biết a!” Hắn đi qua, cầm lấy áp phích trên tay Diệp Miêu.

Áp phích chủ đạo đều là màu đen, ở ngay chính giữa có hai mắt mèo sáng rõ, nhìn kỹ lại, trong mắt mèo là một bóng người màu đen đang nhảy múa. Phía dưới áp phích dùng màu vàng tươi giống với mắt mèo viết lên chữ “CATS”. Thiết kế đơn giản nhưng lại làm cho người ta ấn tượng khắc sâu.

“Cháu đương nhiên biết rồi! Cháu còn biết đây là một trong ba vở nhạc kịch nổi tiếng nhất trong tám mươi năm trở lại, được cải biên từ thơ của thi nhân Anh quốc T.S Elliott đấy!” Nàng đắc ý nhắc lại toàn bộ những lời Lôi Kì nói với nàng.

“Kì lạ nha, cậu quả thật không nhìn ra cháu biết nhiều như vậy đâu!”

“Đúng rồi, mấy thứ này ở đâu ra vậy cậu?” Lúc trước rõ ràng là không có a!

“Là chủ nhân của Tam Nguyệt cho cậu. Thực ra hắn là đại biểu đại diện của công ty nghệ thuật Anh quốc ở Đài Loan, tháng sau “Cats” muốn lưu diễn ở Đài Loan, nhưng việc sắp xếp lộ trình có vấn đề, cho nên hắn bị bắt quay về nước Anh để xử lý mọi việc.”

“”Cats” sẽ tới Đài Loan diễn xuất!” Diệp Miêu cực kì hưng phấn, nàng luôn luôn cho rằng loại nhạc kịch nổi tiếng này chỉ có thể nhìn thấy ở nước ngoài thôi!

“Cháu cũng đừng vui mừng sớm quá như vậy, đến Đài Loan cũng chỉ là nhị quân (là đoàn người mà khả năng diễn xuất của họ chỉ đứng thứ hai, không phải đoàn chính thức), muốn nhìn thấy màn biểu diễn chân chính, thì phải đến Luân Đôn mới được. Nhưng mà nếu cháu có hứng thú, thật ra cậu cũng có thể cho cháu đi xem, tuy rằng là nhị quân, nhưng tiêu chuẩn thì cũng có thể chấp nhận được, cháu đi nhìn một chút cũng tốt.”

Đồng Hân là quản lý của công ty kinh doanh biểu diễn nghệ thuật, rất nhiều nghệ sĩ nước ngoài hoặc bang nhạc đến Đài Loan diễn xuất đều là công ty của hắn phụ trách bàn bạc cùng tiếp đãi.

Diệp Miêu nghe hắn nói như vậy, đột nhiên nghĩ đến gì đó, tròng mắt vòng vo chuyển hỏi: “Cậu nói chủ nhân Tam Nguyệt là đại diện của công ty quản lý nghệ thuật Anh quốc ở Đài Loan?”

“Đúng vậy!”

“Vậy không phải là hắn ta có khả năng biết đoàn biểu diễn quốc tế nào cần người mới sao?”

“Đúng không sai.”

“Vậy…… Hắn có thể giúp một chuyện hay không?”

“Cháu muốn làm gì?”

“Có thể nhờ hắn giúp Lôi Kì tìm vài cơ hội quay thử không?”

Đồng Hân lộ ra sắc mặt kỳ quái đánh giá nàng, “Cháu điên rồi sao? Người ta tiếp xúc đều là đoàn biểu diễn tiêu chuẩn cao của nước ngoài nha! Muốn đi vào, dáng người tốt không những phải tốt, hơn nữa thanh âm cũng phải tốt, thể lực cũng phải đủ, không phải ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện đi vào.”

“Cháu tin tưởng Lôi Kì có thể! Anh ấy tuyệt đối có đủ thực lực tham gia biểu diễn đó. Dáng người anh ấy đẹp, thể trạng cũng tốt,” Hừ hừ, cái đó là do nàng tự mình giám định qua a, “Hơn nữa anh ấy nhảy múa rất khá,” Tuy rằng đó là chuyện rất lâu trước kia, “Quan trọng nhất là, thanh âm của anh ấy thực sự rất tuyệt nha!”

“Cháu xác định? Không phải bây giờ cậu ta chỉ là một người lái xe tải sao?”

“Nhưng là anh ấy vẫn rất thích ca hát a! Trong nhà anh ấy có thật nhiều thật nhiều ca kịch, nhạc kịch, CD âm nhạc các loại, mỗi ngày cháu đều nghe thấy anh ấy hát theo nhạc, hơn nữa tuyệt đối không thua những người đó đâu! Hơn nữa cháu còn thấy anh ấy lấy đàn ghita viết ca khúc đó! Anh ấy vẫn luôn yêu thích âm nhạc, cũng chưa từng vứt bỏ nó đâu!” Diệp Miêu phản bác.

“Thế thì như thế nào? Miêu Miêu, cháu nói đùa sao? Hay là do cháu thực sự yêu cậu ta đến điên rồi? Cho dù cậu ta có như vậy đi chăng nữa, nhưng chẳng qua cũng chỉ là là một ngôi sao ca nhạc nho nhỏ mà thôi, làm gì có năng lực chen vào đoàn biểu diễn tiêu chuẩn quốc tế này?”

“Không! Cháu có thể chứng minh!” Diệp Miêu quăng áp phích đi, xoay người trở lại trong phòng nhỏ mình tạm thời ở lại, mở hành lý ra tìm kiếm một lúc, lấy ra mấy cuốn băng ghi âm xong lại chạy tới trước mặt Đồng Hân.

Đầu tiên loa vang lên một ít tạp âm, rồi khúc nhạc dạo thô sơ mới dần vang lên

Đồng Hân nghe xong lông mày nhăn lại cùng một chỗ, “Miêu Miêu, cháu có thật sự chắc rằng…..”

Một giọng nam trầm thấp xuất hiện, lúc thanh âm bắt đầu chậm rãi phát ra cùng khúc nhạc dạo, âm thanh trầm ồm ồm vừa vặn, giọng thấp ngâm nga thật chuẩn, không hề lạc âm một tí nào. Tiếp theo khi khúc nhạc dạo kết thúc, đi vào chính khúc, nhưng giọng nam trầm thấp một hơi cũng chưa ngừng lại bỗng chốc chuyển thành trung âm, rồi phát ra toàn bộ âm lượng đầy đủ, cho dù băng ghi âm bởi vì đã cũ mà âm sắc có phần sai lệch, nhưng âm độ của giọng nam thật chuẩn, giọng hát cũng trung khí mười phần, nên vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Đồng Hân mới nói đến một nửa đã mở lớn miệng ngây ngẩn cả người.

Đây thật sự là thanh âm của tên lái xe tải kia sao?

“Thế nào? Cháu đã nói anh ấy làm được mà! Anh ấy tuyệt đối không phải chỉ có một khuôn mặt bình hoa! Anh ấy hát thực sự rất tuyệt! Tuy rằng cháu không học qua thanh nhạc, cũng không học qua lý luận âm nhạc gì đó, nhưng mà cháu biết Lôi Kì hát chưa bao giờ đối miệng, hơn nữa mỗi lần nghe anh ấy hát, cháu đều cảm thấy rất cảm động, ngay cả nhịp tim cũng đập theo tiếng ca của anh ấy, ca nhạc của anh ấy là có sự sống!”

Đồng Hân không nói gì, thậm chí còn vẫy vẫy tay ý muốn kêu nàng im miệng, miễn cho giọng nói của nàng quấy nhiễu đến âm nhạc đang phát ra.

Ở nước Anh hắn là quản lý nghệ thuật, đối với kiến thức về quá trình tạo ra âm nhạc hiển nhiên cũng được đọc lướt qua không ít, hắn có thể thấy rằng cuốn băng ghi âm giọng nam này không hề trải qua cắt nối ở phòng ghi âm, mỗi một đoạn âm thanh phát ra đều rất tự nhiên, tràn ngập khí thế, khi thì thâm tình khẽ lẩm bẩm, khi thì nhiệt tình mênh mông, cho dù tiết tấu ca khúc đã cũ, nhưng giọng hát nam nhân này lại bù lại hết thảy.

Tựa như một bản nhạc thiếu nhi tùy tiện nghe nhiều mà thuộc lòng, giai điệu của nó mọi người cũng đã thuộc đến không thể nào thuộc hơn rồi, nhưng nếu là do ba nam cao âm giống như là ba người cùng hợp xướng hát lên, thì cho dù là một bản nhạc “Da lông ngắn lừa” bình thường cũng có thể làm cho người ta cảm động đến rơi nước mắt!

“Miêu Miêu, cậu ta quả là tuyệt vời nha!” Đồng Hân không thể không nói ra lời tâm huyết.

“Đúng vậy! Cháu đã nói là anh ấy rất tuyệt mà! Hơn nữa cháu tin tưởng cho đến bây giờ anh ấy nhất định vẫn còn thích ca hát! Anh ấy vẫn thường mở mấy bài nhạc kịch ca kịch này lên nghe, sau đó lại ngồi hát theo đấy!”

“Nhưng mà……” Đồng Hân lấy cuốn băng ghi âm ra, “Cái này đã là thật lâu trước đây rồi mà? Bây giờ giọng hát của cậu ta còn tốt không?”

“Có thể!” Diệp Miêu phi thường khẳng định gật đầu.

Đồng Hân nhìn nàng, rồi lại nhìn băng ghi âm trong tay, đột nhiên nở nụ cười, “Miêu Miêu, xem ra cháu thật sự là tìm được một nam nhân tuyệt vời! Nếu người Đài Loan có thể có cơ hội gia nhập đoàn nhạc kịch cấp quốc tế, ta nghĩ ta cũng sẽ hưởng được chút vinh quang! Được rồi! Ta sẽ thử xem sao, nhưng mà ta nói trước, ta chỉ là thử xem mà thôi, cũng không dám chắc chắn là nhất định sẽ thành công nha!”

“Không sao hết! Không sao hết! Cám ơn cậu!” Diệp Miêu vui mừng tiến lên ôm lấy hắn, vừa ôm lại vừa nhảy, giống y như là trẻ con vậy.

Vài ngày sau, Đồng Hân nói cho Diệp Miêu biết, ngài Wright ở Anh kia sau khi nghe xong băng ghi âm có phần không vừa lòng, hắn nói, nam nhân có được loại thanh âm có ở khắp nơi, nhưng với tiêu chuẩn như vậy thì tuyệt đối không vào được đoàn ca nhạc tiêu chuẩn cao.

Mặc cho Đồng Hân giải thích rằng hiện tại thì cuốn băng ghi âm này thật sự đã rất cũ rồi, thứ hai là thanh âm lúc thu so với bây giờ khác nhau nhiều lắm, nhưng đối phương vẫn cười nhạt, từ chối cho Lôi Kì một cơ hội.

Diệp Miêu nghe xong đương nhiên rất khổ sở, trong lòng cũng có chút không phục, ngài Wright làm sao có thể dễ dàng từ chối một người thực sự có tài năng như vậy?

Nàng đã nghe qua giọng hát của Lôi Kì nên biết trình độ của hắn tuyệt đối không thua nhân vật chính trong vở nhạc kịch này, nhưng nàng phải chứng minh như thế nào đây?

Chẳng lẽ lại kéo Lôi Kì đến nhà diễn hát cho ngài Wright nghe sao?

Không được, cách này không ổn lắm. Lỡ như ngài Wright lại ngay lập tức cự tuyệt hắn, ngay cả nghe cũng không nghe thì làm sao bây giờ? Lôi Kì nhất định sẽ cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Khó khăn lắm mới có cơ hội này, nếu lại làm cho Lôi Kì chịu đả kích, sau này hẳn là hắn sẽ không khơi nổi hứng thú đối với ca hát nữa!

Nàng không phủ nhận phần lớn tâm tư mình là muốn làm cho Lôi Kì ca hát lần nữa, bởi vì nàng hy vọng Lôi Kì có thể lại trở lại những ngày được mọi người hoan nghênh trước kia, cũng hy vọng tài hoa của hắn sẽ được khẳng định, càng hy vọng có thể lấy điều này để bù lại cảm giác tội lỗi của bản thân.

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Miêu quyết định tự mình đi gặp ngài Wright, hy vọng có khả năng tranh thủ cho Lôi Kì một chút cơ hội.

Thế là mỗi ngày nàng không còn chạy đến nhà Lôi Kì nữa, mà gần như mỗi ngày đều canh giữ ở trước cửa nhà ngài Wright, ăn hết không biết là bao nhiêu bế môn canh, vậy mà nàng vẫn không nổi giận, toàn tâm toàn ý hy vọng ngài Wright có thể cho nàng một cơ hội.

Nàng đứng “gác” như vậy suốt nửa tháng, kì nghỉ hè càng gần lúc kết thúc, lòng của nàng cũng càng lúc càng kích động.

Làm sao bây giờ? Nghỉ hè xong, nàng sẽ phải quay trở lại Nhật Bản để tiếp tục đi học.

Nhưng nàng lại không thể nói cho Lôi Kì biết nàng quay về Nhật Bản được, bằng không chuyện nàng nói dối nàng là cô nhi sẽ bị vạch trần.

Nhưng nếu không trở về Nhật Bản, sớm hay muộn dì cũng sẽ biết chân tướng, sau đó lại thở phì phì đến Đài Loan bắt người……

Tiến cũng không được, thối cũng không xong, hơn nữa ngài Wright lại chậm chạp không chịu gặp nàng, Diệp Miêu mấy ngày nay chẳng những sắc mặt tiều tụy rất nhiều, ngay cả thân mình cũng gầy đi.

Lôi Kì đương nhiên chú ý tới những thay đổi của nàng, nhưng đối mặt với quan tâm của hắn, Diệp Miêu đều miễn cưỡng giả bộ cười, nói với hắn là không có việc gì hết.

Lôi Kì không phải ngu ngốc, hắn biết trong lòng Diệp Miêu có việc. Hơn nữa thời gian này thái độ của nàng rất khác thường, không giống như trước kia ngày nào cũng chạy tới nhà hắn, thậm chí cũng rất ít khi lưu lại qua đêm, đủ những thứ thay đổi rõ ràng, làm cho Lôi Kì không thể không hoài nghi –

Có phải Diệp Miêu ở bên ngoài có nam nhân khác?!

Nhìn vẻ mặt Diệp Miêu càng lúc càng không yên lòng, còn có việc nàng không ở bên người mình, tâm ghen tị của Lôi Kì lại càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình.

Nhưng Diệp Miêu không có chú ý hắn thay đổi, nàng bây giờ một lòng đều suy nghĩ làm sao để trước khi nghỉ hè kết thúc có thể gặp ngài Wright một lần.

Có một ngày buổi tối, Diệp Miêu theo thường lệ bị bảo vệ trước cửa nhà ngài Wright mời trở về, nàng thất vọng đi ở trên đường, ngẫm nghĩ, đi dần về phía nhà của Lôi Kì.

Nàng mở ra cửa nhà Lôi Kì, nhưng trong phòng là một mảnh tối đen.

Lôi Kì chưa về nhà sao?

Hắn đi đâu vậy?

Kể từ khi bọn họ quen biết cho tới nay, đây là lần đầu tiên mà Lôi Kì không về nhà!

Bởi vì Diệp Miêu thật sự rất mệt mỏi, thế là nàng gọi điện thoại cho Đồng Hân, nói tối hôm nay muốn qua đêm ở nhà Lôi Kì, rồi mới lấy một cái áo của Lôi Kì, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Đến một giờ sang, Lôi Kì mới về nhà.

Tâm trạng hắn mấy ngày nay luôn không tốt, hôm nay sau khi tan tầm mấy đồng nghiệp lại bỡn cợt, hắn liền cùng bọn họ đi uống rượu.

“Lôi Kì, anh đã về?” Diệp Miêu nằm ở trên sofa chờ cửa nghe thấy tiếng hắn mở cửa, dụi mắt bò dậy, rồi mới giống như ngày thường chạy tới chỗ hắn chuẩn bị làm nũng.

Nhưng Lôi Kì lại khó chịu đẩy nàng ra, sau đó ngã xuống ở trên sofa.

“Lôi Kì? Anh làm sao vậy? Anh uống rượu?” Diệp Miêu tiến lên trước dùng cái mũi nho nhỏ ngửi, nhíu mày, “Anh uống nhiều rượu quá, trên người toàn là mùi rượu thôi.”

“Không thích thì không cần phải ngửi!” Lôi Kì đột nhiên quát lớn, một tay đẩy nàng ra.

Diệp Miêu có chút sửng sốt, nhưng cũng không nổi giận mà lại từ từ tiến đến bên cạnh hắn, “Lôi Kì, tâm trạng của anh không tốt sao?”

“Cô ngu ngốc hay sao mà không thấy hả?” Hắn tức giận nói xong, lại muốn đẩy nàng ra.

“Lôi Kì…… Đừng không vui nữa. Nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì được không?” Diệp Miêu đè thấp thanh âm, cố gắng dịu dàng nói, rất sợ chọc giận hắn.

“Đã xảy ra chuyện gì? ! Cô không biết xấu hổ hay sao mà còn hỏi ta?” Hắn đột nhiên rống lên với Diệp Miêu, “Cô nói đi, có phải cô ở bên ngoài có nam nhân khác? Có phải không cần tôi nữa hay không?” Hắn uống say nên hoàn toàn không có ôn nhu chăm sóc của ngày thường, thay vào đó là tự ái bị ăn mòn, cùng với sự phẫn nộ vì bị vứt bỏ.

“Lôi Kì, anh đang nói bậy bạ gì đó? Anh uống say rồi phải không??” Vì kinh hoảng nên đôi mắt Diệp Miêu mở thật lớn, nhưng bộ dáng vô tội này của nàng lại bị Lôi Kì cho rằng là bộ dáng sợ hãi vì bị vạch trần.

“Bị ta nói trúng rồi phải không? Việc gì phải giả bộ vô tội như vậy? Không phải ở bên ngoài cô cũng dùng đồng dạng phương pháp để lừa gạt nam nhân đó chứ?”

“Lôi Kì! Anh rốt cuộc đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?!” Nàng mệt mỏi một ngày, uể oải vô cùng, bây giờ lại bị Lôi Kì vô duyên vô cớ hiểu lầm, tâm trạng cũng dần trở nên phẫn nộ.

“Tôi nói sai sao? Nào có cô gái nào sẽ ngủ ở trước cửa nhà người ta, rồi vừa mở miệng ra đã nói “Tôi yêu anh”? Đây không phải chiêu bài mới của gái bán hoa chứ?”

(Nguyên văn: Viên giao: gái bao, gái bán hoa)

“Lôi, Kì!” Đôi mắt sáng màu hổ phách đã híp lại thành một đường nguy hiểm.

Gái bán hoa?! Hắn lại có thể nói nàng như vậy? Thật là quá đáng!

“Ha ha a…… Nhưng mà thực đáng tiếc cô tìm lầm người rồi, tôi chỉ là một lái xe tải vừa nghèo vừa khổ mà thôi, không phải là đại minh tinh vừa nổi tiếng vừa đẹp trai, tôi không mua nổi cô đâu, cô vẫn nên tìm người khác đi!” Kỳ thực chính hắn cũng biết mình nói rất quá đáng, nhưng mà giấm chua ghen tị đã ăn mòn lý trí của hắn, hắn không cam lòng khi chỉ có bản thân phải chịu nghi kỵ cùng bất an thống khổ, lúc này hắn chỉ muốn tra tấn Diệp Miêu, tốt nhất làm cho nàng thống khổ giống mình!

“Ba” Một tiếng.

Lôi Kì mở to mắt, ôm gò má của mình.

Diệp Miêu đánh hắn một cái tát, hơn nữa là một cái tát cực kì phẫn nộ.

Nàng cắn môi dưới, trong mắt tràn đầy lệ quang, thân mình hơi run nhè nhẹ…… Không thể tin được Lôi Kì có thể nói ra loại lời nói thương tổn nàng này.

Trong nháy mắt, Lôi Kì hình như có chút thanh tỉnh, nhưng là chỉ như vậy trong nháy mắt mà thôi.

“Nữ nhân thối, dám đánh ta?” Phẫn nộ cùng ghen tị, hơn nữa bị cồn thôi thúc đốt cháy, bộc phát ra dục vọng mãnh liệt nguyên thủy nhất trong cơ thể của nam nhân .

Hắn muốn hung hăng chinh phục mèo hoang nhỏ này!

Hắn muốn cho nàng biết, nàng là của hắn! Nàng không thể thuộc về bất kì kẻ nào!

Nụ hôn thô bạo mang theo mùi rượu bá đạo hôn trụ miệng Diệp Miêu, đôi tay thô lỗ kéo kiện quần áo duy nhất có thể che đậy cơ thể nàng xuống.

“A! Lôi Kì! Đừng làm như vậy!” Diệp Miêu tức giận vươn hai tay liều mình ngăn cản, nhưng vóc bé bỏng của nàng làm sao ngăn cản được một nam nhân cao lớn như vậy?

“Ta càng muốn! Cô là của ta! Ta không cho phép cô đi quyến rũ nam nhân khác!” Lôi Kì không khách khí nói, một bàn tay tóm chặt hai tay của Diệp Miêu, đặt ở trên sofa mềm mại.

Diệp Miêu vừa thẹn vừa giận, muốn mở miệng hung hăng mắng hắn, thế nhưng Lôi Kì bá đạo hôn trụ môi của nàng, hoàn toàn không cho nàng cơ hội phản bác.

Lôi Kì ngu ngốc! Trong lòng em chỉ có anh a! Làm sao anh có thể nghi ngờ rằng em lẳng lơ chứ?

Mặc kệ Diệp Miêu cố gắng muốn giải thích, nhưng bị che lại môi nên chỉ có thể phát ra thanh âm mơ hồ không rõ, đi vào trong tai Lôi Kì, ngược lại biến thành tiếng rên rỉ khiêu khích, càng làm thêm dầu vào lửa dục của hắn.

Cho dù trong lòng không nguyện, chỉ biết rõ thân mình bị nam nhân châm ngòi, nhưng vẫn nổi lên phản ứng tự nhiên, trở nên mẫn cảm vô cùng.

“A…… Lôi Kì…… Đừng mà……” Khoái cảm cùng tình dục một chút lại một chút tăng lên, kích thích khiến nàng không phân biệt rõ đông nam tây bắc, đành phải ôm chặt lấy nam nhân trước mắt, giống như ôm lấy khúc cây cứu mạng trên đại dương mênh mông vậy. “Lôi Kì…… Em yêu anh…. Em thực sự rất yêu anh…. Không cần phải nghi ngờ em như vậy…..” Nàng kêu, không chú ý tới nước mắt chảy xuống gò má của mình.

Không cần hoài nghi tình yêu của nàng đối với hắn, trong lòng nàng vẫn sẽ chỉ có hắn, sẽ không có người nào khác cả.

Lôi Kì bị tình dục che lấp hoàn toàn không đi chú ý tới Diệp Miêu nói gì.

“Nói đi! Cô không phải là đi tìm nam nhân khác? Có phải đã ở trên giường người khác dâm đãng như vậy hay không?”

“Không có…… Em không có……” Diệp Miêu liều mình lắc đầu, nói không thành câu, thống khổ cùng khoái cảm làm cho nước mắt nàng không ngừng chảy xuống dưới.

Diệp Miêu đột nhiên hét to một tiếng, hai tay nắm chặt bờ vai của hắn, móng tay ngắn ngủn cào ra từng vệt máu màu đỏ.

Hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, vận đông kịch liệt làm cho cảm giác say dường như tỉnh không ít, nhìn Diệp Miêu ngồi phịch ở trên sofa, trên người mồ hôi sáng bóng, đột nhiên hiểu được mình đã làm ra chuyện gì.

“Miêu Miêu……” Hắn lo lắng nhìn nàng.

Không xong! Hắn làm sao có thể rượu say loạn tính như vậy? Làm sao lại có thể cưỡng bức nàng?

Nước mắt trên mặt Diệp Miêu làm cho tâm của hắn vừa kích động vừa tự trách, hắn có phải đã xúc phạm tới nàng không?

“Miêu Miêu? Miêu Miêu?”

Diệp Miêu hoàn toàn không phản ứng, thì ra nàng đã ngất đi.