Tiểu Minh Tinh

Chương 24




Thẩm Liễm nghe vậy liền nhìn Lăng Hiên liếc mắt một cái, khẽ cau mày: “Cậu muốn cùng tôi nói chuyện gì?”

Lăng Hiên nhướng mi, cười cười: “Chia tay cũng nên có một lý do, tôi cũng không phải loại người cố chấp quấn lấy. Chính là anh nếu còn thích Kiều Ứng, lúc trước cần gì phải theo đuổi tôi?”

Kỳ thật thời điểm Thẩm Liễm đưa ra đề nghị cùng hắn chia tay, hắn cũng không lấy làm bất ngờ. Cùng tồn tại trong giới này, làm sao lại không hiểu quy tắc trò chơi. Thẩm Liễm là dạng người gì, đối với hắn có bao nhiêu phần thiệt tình, hắn trong lòng rành mạch. Chính là một người đàn ông tràn đầy mị lực như vậy, quả thật rất khó không động tâm, huống chi cũng có thể nương Thẩm Liễm làm con đường của hắn thêm thuận lợi, hắn có lý do gì cự tuyệt làm người tình của Thẩm Liễm đây?

Nhưng là ngắn ngủi không đến một tháng liền chia tay, thật có chút không cam lòng cùng phẫn nộ. Ngay từ đầu hắn còn nghi hoặc, Thẩm Liễm như thế nào nhanh như vậy liền đối với hắn mất đi hứng thú, đến tột cùng là lại coi trọng ai. Kết quả lại phát giác Thẩm Liễm vẫn là không quên được Kiều Ứng —— trong nháy mắt, hắn thật không biết nên có cảm xúc gì.

Thấy Thẩm Liễm trầm mặc không trả lời, trên mặt Lăng Hiên lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Thành thật mà nói, Thẩm Liễm. Anh khi đó, coi trọng không phải khuôn mặt này của tôi?”

Thẩm Liễm bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, còn chưa mở miệng, đã bị Lăng Hiên nhanh chóng ngắt lời: “Bởi vì tôi lớn lên giống Kiều Ứng, có phải không?” Nụ cười của hắn càng thêm lạnh lẽo, nhưng sâu trong đôi mắt lại ánh lên một tia đau phẫn, “Tôi thực sự giống anh ta như vậy sao?”

Từ khi hắn ra mắt, mọi người đều nói hắn rất giống Kiều Ứng trước kia. Nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất ngữ, người ta luôn luôn đem hắn ra so sánh với Kiều Ứng. Truyền thông xưng hắn là “Tiểu Kiều Ứng”, một mặt tâng bốc hắn là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ diễn viên mới, một mặt lại làm phân tích không biết mệt, so sánh những điểm giống nhau giữa hắn và Kiều Ứng trước kia, nói hắn có lẽ chính là người nối nghiệp Kiều Ứng. Lăng Hiên từ trước đến nay đều tự cho mình rất cao, làm sao chịu được nhiều người như vậy ở trên người hắn tìm kiếm bóng dáng người khác. Vì thế liền thu thập tất cả tác phẩm điện ảnh và truyền hình của Kiều Ứng, sau khi xem không sót bộ nào, lại không biết bất giác đã bị người đàn ông trên màn ảnh kia thuyết phục.

Hắn không thể không thừa nhận, Kiều Ứng là thiên phú, có lẽ là chính mình cả đời cũng không đạt được.

Không rõ là cố ý hay vô tình, hắn bắt đầu bắt chước diễn xuất của Kiều Ứng, hắn nghĩ có lẽ có một ngày, chính mình nhất định có thể vượt qua Kiều Ứng, sẽ không núp dưới bóng dáng người này nữa. Hắn nguyên bản thông minh, học được rất nhanh, nhưng là càng giống lại càng khó thoát ra ngoài, hắn rốt cuộc lâm vào mê cục.

Thì ra có học giống đến thế nào, chung quy cũng không phải cùng một người. An Quang Vinh nhìn thấu điểm ấy, Thẩm Liễm cũng nhìn thấu điểm ấy.

Thẩm Liễm sau một lúc lâu trầm mặc, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Cậu không giống anh ta.”

Lăng Hiên mạnh mẽ giương mắt nhìn hắn.

“Không sai, ngay từ đầu tôi cũng nghĩ cậu giống người ấy.” Một mạt cười khổ hiện lên bên môi Thẩm Liễm, “Tôi đem cậu trở thành anh ta mười năm trước, tôi đã cho rằng mình mê luyến cũng bất quá là anh ta mười năm trước mà thôi. Thời điểm gặp cậu chính là lúc tôi nghĩ muốn thoát khỏi Kiều Ứng, tôi sợ tôi cùng anh ta rơi xuống quá sâu, mà cậu vừa lúc lại xuất hiện.”

Hắn hơi nheo lại hai mắt, trong thanh âm mang theo một tia thở dài: “Kết quả đến bây giờ tôi mới hiểu ra, tôi thế nhưng vẫn không buông được.”

Gương mặt Lăng Hiên biến trắng. Người đàn ông này, đằng sau sự ôn nhu, lời nói ra lại thực tàn nhẫn. Thời điểm cùng hắn chia tay cũng là mang theo ý cười thản nhiên như vậy, chỉ một câu “Chúng ta không cần tiếp tục nữa, Lăng Hiên. Về sau có chuyện gì có thể tới tìm tôi, tôi có thể giúp, nhất định sẽ giúp.” Liền như vậy kết thúc mối quan hệ giữa bọn họ.

Một người chỉ vì chính mình mà sống, thời điểm ôn nhu cái gì cũng đều có thể làm cho cậu, một khi cảm thấy không còn hứng thú, liền không chút lưu tình trở nên thật tàn khốc, chính mình như thế nào lại nghĩ có thể ở trước mặt hắn lông tóc vô thương toàn thân trở ra?

Hắn nhất định là chưa từng bị người ta thương tổn đi?

Chậm rãi ổn định cảm xúc, trên mặt Lăng Hiên lại khôi phục nụ cười lãnh ngạo bình thường: “Nếu buông không được, anh cần gì phải đối với Kiều Ứng cũng tốt, với tôi cũng tốt, cũng chỉ là công cụ để anh thí nghiệm tình cảm của chính mình mà thôi —— Thẩm Liễm, tôi thật muốn nhìn xem, tim của anh rốt cuộc là làm bằng thứ gì?”

Hắn lúc này bỗng cảm thấy may mắn vì mình trầm mê người này chỉ ngắn ngủi không đến một tháng mà thôi, rơi vào không quá sâu, bứt ra cũng sẽ không quá thống khổ. Đối với tình cảm, hắn nguyên bản cũng không phải loại người thần kinh đòi sống đòi chết, hiện giờ thấy rõ sự tàn nhẫn của người này, lưu một đường lui, ngày sau dù sao cũng phải dựa vào Thẩm Liễm dẫn dắt nhiều hơn.

Chính là câu nói kia, vẫn là nhịn không được, liền cứ như vậy thốt ra.

Thẩm Liễm vẫn không nổi giận, chỉ thản nhiên cười: “Tôi chỉ là không muốn lừa dối chính mình mà thôi.”

Hắn cũng không cảm thấy mình có gì sai —— tình cảm làm gì phân rõ đúng sai đâu? Hắn chưa từng cho bất luận kẻ nào hứa hẹn gì, chẳng qua là thích hoặc không thích mà thôi, có chỗ nào không đúng?

Thời điểm Lăng Hiên cùng hắn cùng một chỗ, không phải cũng tuyệt không can thiệp chuyện của nhau sao. Hảo tụ hảo tán, từ trước đến nay là quy tắc ngầm trong cái giới này.

Hắn duy nhất làm sai, chính là không nên trong lúc chưa hiểu rõ lòng mình, liền vội vàng muốn rời khỏi Kiều Ứng.