Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 37: Quyết định của Hoắc Đô (Thượng)




“Cứu bọn ta làm gì? Chẳng phải nói, muốn báo thù cho sư huynh sao?” Hoắc Đô nhìn tôi cười nói, giọng nói của hắn mới hờ hững lạnh lùng làm sao, cứ như chúng tôi là những người xa lạ, chưa từng gặp gỡ, chưa từng quen biết. Mà như thế cũng tốt, cứ xem nhau như người xa lạ là tốt nhất.

“Chẳng phải ta đã từng nói, ta không nhẫn tâm nhìn thấy 1 người có dung mạo đẹp như ngươi chết đi sao? Biết làm sao được, ngươi lại đẹp như thế.” Tôi cười gượng 2 cái, nói. 1 tay bồng Quách Tương, 1 tay đỡ lấy thân hình Hoắc Đô, lánh vào 1 nơi vắng vẻ. Giúp hắn trị thương. Hoắc Đô sau đó không nói gì nữa, chỉ trầm mặc nhìn tôi.

“Nếu như… ta không còn khuôn mặt này nữa, nàng sẽ không cứu ta sao?”

Hoắc Đô im lặng như tượng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng. Nghe Hoắc Đô hỏi như thế, người tôi cứng lại 1 chút, nhưng rất nhanh liền cười nói: “Không cứu, ta chỉ thích mỹ nam, nếu ngươi xấu xí, đến nhìn ta chẳng thèm nhìn, chứ đừng nói ta ra tay cứu ngươi.”

“Vậy sao?”

“Tất nhiên!”

“Vậy nàng có thuốc nào uống vào hủy nhan không?”

“Có… Mà ngươi đừng nói với ta là ngươi muốn hủy nhan nha. Thật phí phạm của trời.”

“Không phải ta muốn hủy nhan.”

“Vậy ngươi hỏi làm gì?”

“Để đưa cho Dương Quá uống.”

“…”

“Nếu sau này gặp phải mỹ nam nào nữa, cũng có thể cho hắn uống.”

“….”

“Lúc đó chỉ có mình ta là mỹ nam, để xem nàng có thể thích được ai! Hahaha…”

“Hoắc Đô!”

“A… Nàng nhẹ tay thôi, có ai băng bó mà thô bạo như nàng không?”

“Ngươi câm miệng!”

“Oa oa oa… Oa oa oa… Oa oa…”

“Chỉ mới không gặp nàng 1 thời gian, không ngờ nàng ngay cả con cũng có, nhưng không sau, chỉ cần đứa tiếp theo là con của ta là được.”

“Câm miệng lại cho ta.”

“Oa oa oa…”

“Nàng đừng la lớn như thế, con chúng ta sẽ sợ đó, nàng xem, nó khóc đến đáng thương như vậy?”

“Hoắc Đô!”

“Đã bảo nàng đừng la lớn như thế. Nàng muốn hù con sợ chết hay sao?”

“Câm miệng!” Cái tên Hoắc Đô này, lúc nãy bị “Trọng kiếm” của Dương Quá đánh vào đầu sao? Sao lại thay đổi nhiều như vậy?

Bên kia không biết có cảnh máu tanh mưa máu gì? Ai đánh ta, ta đánh ai, nhưng ở góc này đây, 2 lớn 1 nhỏ vừa băng bó vết thương, vừa ầm ĩ, cứ như mọi thứ trên đời điều không liên quan gì tới họ.

“Hahahahaha….” Tôi Đang băng bó vết thương cho Hoắc Đô, thì nghe 1 tiếng cười dài vang lên. Quách Tương nghe được hoảng sợ càng khóc lớn hơn.

Ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng cười thì thấy Dương Quá tay trái cầm “Trọng kiếm” đặt lên vai 1 nữ đạo sỹ lớn tuổi. Ống tay rỗng bên phải thì quấn lấy Tiểu Long Nữ cho nàng dựa vào vai phải của mình. Quần hùng điều nhất tề chỉa kiếm về phía bọn họ.

“Tiểu Trình, hôm nay ta thành thân cùng Long Nhi, ta muốn cô nương tham dự, làm chứng cho ta và Long Nhi.” Dương Quá bị đại địch bao vây, nhưng không hoảng sợ, trên mặt hiển lộ sự vui mừng, nhìn về phía tôi hét lớn. Kéo theo đó rất nhiều ánh mắt cũng nhìn về phía tôi.

Lúc nãy cứu đám người Hoắc Đô, tôi đã bị bọn lỗ mũi trâu Toàn Chân này nhìn bằng ánh mắt câm phẩn, giờ Dương Quá lại nói thế, ánh mắt câm phẩn của bọn họ lại tăng level.

Nhưng biết làm sao được, như thế nào thì cũng bị xem là đồng bọn của Dương Quá, bọn đạo sỹ đó sẽ không để cho tôi yên, vậy thì cứ đi đến nhập bọn với Dương Quá luôn cho rồi. Nghĩ thế nên tôi ôm Quách Tương lên, định đi về phía đó, nhưng chưa nhấc được bước nào đã bị Hoắc Đô nắm lấy cổ chân, xém chút nữa là té úp sấp xuống đất.

“Ngươi làm gì vậy? Bỏ ra!”

“Không bỏ, trừ phi nàng dẫn ta theo cùng.” Hoắc Đô nắm chặt lấy cổ chân tôi, cười gian trá.

Tôi kéo cách nào cũng không ra, thật muốn đạp 1 đạp vào người hắn, nhưng lại nghĩ, vừa tốn công vừa tốn thuốc, cứu lấy 1 mạng hắn, giờ mà đạp rủi trúng vết thương hắn, hắn lăn đùng ra chết, không phải uổng phí công sức và thuốc của tôi sao?

“Được rồi!” Tôi chỉ là sợ uổng phí công sức của mình nên mới miễn cưởng chấp nhận yêu cầu của Hoắc Đô thôi đó.

Tôi lớp dìu lớp ẩm Quách Tương và Hoắc Đô, đi đến chỗ Dương Quá. Sau đó đám tàn binh thương tật chúng tôi “áp giải” nữ đạo sỹ Tôn Bất Nhị hướng Trùng Dương cung mà đi. Dương Quá muốn thành thân ngay trước họa Vương Trùng Dương để phần nào bù lại sự hối tiếc năm xưa của tổ sư bà bà Lâm Triêu Anh phái Cổ Mộ và Vương Trùng Dương, người sáng lập nên Toàn Chân giáo.

5 người lớn, cùng 1 đứa bé bước qua cửa hông hành lang, vào đến hậu điện Trùng Dương cung, đám đạo sỹ mặc dù muốn theo vào, nhưng bị Dương Quá hét to: “Mời các vị hãy ở bên ngoài, không ai được vào bên trong. Bọn ta đã quyết liều chết, nếu động thủ thì sẽ cùng chết với Tôn đạo trưởng.” Nên chẳng tên đạo sỹ nào dám bước vào. Chỉ đứng ngoài cửa lo lắng cho sự an nguy của Tôn Bất Nhị.

Dương Quá sau khi đặt Tôn Bất Nhị ngồi xuống, thì điểm nhanh hai nguyệt Đại Chùy và Thần Đường ở sau lưng bà ta, khiến bà ta có muốn hắt xì cũng không có khả năng mở nổi mồm. Liếc mắt nhìn tôi như ra hiệu. Rồi kéo Tiểu Long Nữ đến đứng sánh vai trước bức họa Vương Trùng Dương, dùng chân hất cái bồ đoàn song song phía trước bức họa, nói to.

“Đệ tử Dương Quá và đệ tử họ Long, hôm nay kết thành phu phụ trước Trùng Dương tổ sư, có mấy trăm người ở đây làm chứng.” Nói đoạn quỳ xuống dưới bồ đoàn, thấy Tiểu Long Nữ vẫn đứng không quỳ, liền nói: “Hai ta bái đường thành thân, nàng cùng quỳ xuống đi!”

Tiểu Long Nữ vẫn đứng im trầm ngâm, mắt đỏ hoe, lệ lưng tròng. Dương Quá lại dịu dàng nói: “Nàng thấy thế nào? Ở đây không được hay sao?”

“Không… không phải vậy!” Ngừng 1 lát nàng nói tiếp: “Thiếp đã không còn trong sạch, lại sắp chết, chàng hà tất… chàng hà tất đối tốt với thiếp như thế?” Nói đến đây nước mắt đã lăn dài trên má. Mỹ nữ như Tiểu Long Nữ khóc, thật sự khiến người ta thương xót.

Dương Quá vội đứng dậy, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, cười nói: “Nàng chẳng lẽ chưa hiểu rõ lòng ta? Với lại, có Tiểu Trình ở đây, nàng không chết được. Chúng ta sẽ sống với nhau cả trăm năm. Nếu không được như thế, dù ông trời chỉ cho hai đứa mình sống với nhau 1 ngày, thì làm vợ chồng 1 ngày, nếu chỉ sống được 1 giờ, thì làm vợ chồng 1 giờ.”

Dương Quá vẻ mặt thành thực, ánh mắt thâm tình vô hạn, đùng nói chi là Tiểu Long Nữ xúc động, đến cả tôi đây, tâm cũng mềm ra. Ôi, phải chi cũng có mỹ nam yêu tôi như Dương Quá yêu Tiểu Long Nữ thì tốt biết mấy.

“Không cần hâm mộ, nếu nàng muốn nghe, những lời ngọt ngào hơn thế, thâm tình hơn thế, ta điều có thể nói cho nàng nghe mỗi ngày.”

“Nếu nghe mỗi ngày thì còn gì đặc biệt, toàn là những lời sáo rỗng, vô nghĩa, giả dối.”

Hoắc Đô bị tôi liếc xéo nhưng không sợ, nhún nhẹ bả vai, cười cười với tôi. Tôi không thèm để ý đến hắn, quăng Quách Tương qua cho hắn bồng, bước đến bên cạnh nơi Dương Quá và Tiểu Long Nữ quỳ, thực hiện nhiệm vụ của người chứng hôn, kiêm luôn bà mối, cất cao giọng nói: “Hôm nay tại nơi đây, chúng ta, tất cả những người có mặt, sẽ làm chứng cho Dương Long hai người kết làm phu phụ. Dương Quá, ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý đời đời kiếp kiếp trở thành phu thê với Tiểu Long Nữ, dù cho có bệnh tật đối nghèo, dù cho có chia ly cách trở, cũng quyết không phụ nàng ta không?”

Dương Quá và Tiểu Long Nữ sau khi nghe tôi sổ 1 tràn lời tuyên thệ hôn nhân thì ngẩng ra, nhìn tôi không nói lời nào.

“Chỉ cần nói “Ta đồng ý” là được!” Tôi bị nhìn, hơi sượng người 1 chút, cúi người nói nhỏ với hai người bọn họ. Rồi lại thẳng người cao giọng nói lại lần nữa: “Dương Quá, ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý đời đời kiếp kiếp trở thành phu thê với Tiểu Long Nữ, dù cho có bệnh tật đối nghèo, dù cho có chia ly cách trở, cũng quyết không phụ nàng ta không?”

“Ta đồng ý!” Dương Quá học hỏi rất nhanh.

“Tiểu Long Nữ, ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý đời đời kiếp kiếp trở thành phu thê với Dương Quá, dù cho có bệnh tật đói nghèo, dù cho có chia ly cách trở, cũng quyết không phụ hắn ta không?” Nhận được câu trả lời của Dương Quá, tôi vui sướng, ưởn ngực, cao giọng nói tiếp lời tuyên thệ.

Tiểu Long Nữ chần chờ 1 lúc, nhìn Dương Quá sau cười nhạt nói: “Ta đồng ý!”

“Tốt! Ta tuyên bố, hai người chính thức là phu thê…”

Đang nói thì “Rầm” 1 tiếng, trên nóc điện, thanh xà ngang gãy sập, ngói bay tứ tung, thanh thế kinh hồn. Mái điện thủng 1 lỗ to tướng, 1 cái chuông lớn rơi thẳng xuống chỗ Tôn Bất Nhị. Mà chỗ đó lại là chỗ tôi đang đứng.