Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 40: Là sóng gió hay bình yên?




Lửa cháy càng ngày càng lớn, những tán cây to bị lửa thêu cháy đứt lìa khỏi thân cây, rơi xuống đất ầm ầm, khói bụi bốc lên mịt mù, tàn lửa bay tứ tán. Với tình cảnh trước mắt, là người khác, đã hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn, còn la hét ầm ĩ; chỉ cầu mong sao cho có thể thoát khỏi biển lửa, như con quái vật khổng lồ háo đói, đang cố gặm nhắm cho bằng hết tất cả những gì mà nó nhìn thấy này.

Nhưng lúc này đây, lại có 3 người lớn cùng 1 đứa nhỏ, cứ đứng bất động giữa biển lửa. À mà không đúng, chỉ có 3 người lớn muốn đứng giữa biển lửa nóng hôi hổi này thôi, chứ đứa nhỏ đã khóc đến khản cổ rồi.

“Oa oa oa… Oa oa oa… Oa oa…”

Có lẽ do quá nóng, lại thiếu không khí, nên Quách Tương cứ khóc rống lên, mặt mày còn tím tái cả lại, nhưng Hoắc Đô lúc này lại chẳng có 1 chút tâm trạng nào để dỗ dành con bé. Khi hắn nhìn thấy thanh y nam tử mà Trình Anh gọi là sư phụ xuất hiện, thì 1 nỗi lo sợ bắt đầu hình thành trong lòng hắn, nỗi lo sợ đó càng lớn dần lên khi nhìn thấy thân hình Trình Anh run run, nữa muốn cất bước về phía thanh y nam tử, nữa lại do dự không dám bước đi. Giọng nàng cũng run rẩy khi gọi “Sư phụ!”

Suốt nhiều tháng qua, dù đều động rất nhiều hắc nô tìm kiếm tung tích Trình Anh, nhưng lần nào Hoàng Dược Sư cũng đến chậm 1 bước. Ông theo bước chân tiểu đồ đệ quậy phá của mình, đi từ thành trấn nhỏ biên giới phía Bắc đến đại doanh Mông Cổ, từ đại doanh Mông Cổ theo đến Tuyệt Tình Cốc, lại từ Tuyệt Tình Cốc trở về thành Tương Dương… Nhưng đến nơi, thì nào còn bóng dáng Trình Anh.

Đào Hoa đảo chủ Hoàng Dược Sư, từ khi sinh ra tới giờ, sống trên đời đã mấy mươi năm, nhưng chưa bao giờ ông lại chật vật như vậy. Khi nghe được tin từ hắc nô, báo về chuyện Trình Anh rơi xuống vực, rồi chuyện sảy ra ở đại doanh Mông Cổ. Ông vừa giận lại vừa lo. Giận vì, Trình Anh dám thông đồng lão ngoan đồng Chu Bá Thông, bỏ đi. Lo vì, không biết tiểu đồ đệ mà 1 tay ông chăm sóc nuôi dưỡng 8 năm, có gặp phải nguy hiểm gì nữa không?

Suốt thời gian qua, ông cũng tự nhũ với lòng, nếu lần này tìm được Trình Anh, nhất định sẽ phạt nàng thật nặng: 1 là – cấm vài cây phụ cốt châm vào người nàng, cho nàng chịu 1 chút dày vò; 2 là – đánh gãy chân nàng, xem nàng có thể chạy đi đâu được nữa. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng chực khóc, nước mắt lưng tròng, nhưng lại cắn răng, không cho chảy ra của nàng thì tâm Hoàng Dược Sư dù có lạnh mấy, cũng tan chảy.

“Anh Nhi, qua đây!” Hoàng Dược Sư vẻ mặt hiển lộ chút thương xót, vươn nhẹ tay phải về phía Trình Anh, nói. Ông cũng không hiểu lý do vì sao, đối với nữ đồ đệ này, ông lại dễ mềm lòng như thế.

“Sư phụ!” Trình Anh vừa nghe tiếng Hoàng Dược Sư gọi, thì lao nhanh đến, xa vào lòng ông, ôm cứng lấy, khóc nức nở, như bao nhiêu uất nghẹn chất chứa trong lòng, đều muốn khóc ra hết. Vừa khóc vừa nghẹn ngào nói không thành câu: “Sư phụ… sư phụ… Phùng sư huynh… Phùng sư huynh… chết rồi… chết rồi… đồ nhi không cứu… không cứu được… hức… hức… đồ nhi không cứu được…”

“Ta biết! Rời khỏi đây trước đã!” Hoàng Dược Sư, dịu dàng vỗ nhẹ vào tấm lưng run rẩy của Trình Anh, nói rồi, ôm lấy nàng, dùng khinh công bay khỏi biển lửa.

Hoắc Đô nãy giờ đứng im bất động nhìn 1 màn này, dù đang ở trong biển lửa nóng đến cháy da cháy thịt, nhưng cả người hắn lại lạnh đến kết băng. Người lạnh, tâm càng lạnh. Cho nên, khi hắc nô đến mang cả hắn và Quách Tương đi, Hoắc Đô cũng không có bất cứ phản ứng gì.

“Oa oa oa… oa oa…” Tôi bị tiếng khóc của Quách Tương vọng từ phòng kế bên, làm cho tỉnh giấc. Từ lúc được sư phụ mang rời khỏi biển lửa, tôi khóc suốt, rồi ngũ thiếp đi lúc nào không hay. Không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi?

Toàn thân mệt mỏi, tôi lòm còm bò dậy khỏi giường. Xuyên qua cửa sổ, đôi mắt lem nhem nghèn của tôi, tờ mờ thấy được bóng dáng cô tịch của Hoắc Đô đứng bên ngoài.

Trời đông giá rét, tuyết cũng đã rơi, vậy mà trong đêm đen tĩnh mịch, Hoắc Đô lại 1 mình đứng đó, mắt nhìn đăm đắm vào căn phòng tối đen của tôi. Tôi không biết hắn đã đứng như vậy bao nhiêu lâu. Chỉ thấy trên tóc, trên vai hắn bám đầy tuyết trắng, lớp tuyết dưới đất, cũng sâm sấp đến mắt cá chân hắn rồi.

“Hoắc Đô! Ngươi điên rồi sao? Tuyết rơi nhiều như vậy, mà ngươi đứng đây làm gì?” Tôi kinh hoảng, nhảy khỏi giường, chạy nhanh ra ngoài. Khi vừa chạm vào người Hoắc Đô, tôi thất kinh, người Hoắc Đô lạnh ngắt. Nếu không phải đôi mắt hắn vẫn di chuyển nhìn từng cử chỉ của tôi, thì tôi cứ nghĩ, hắn đã chết rồi.

“Ngươi xem, ngươi bị lạnh đến nông nổi này, ngươi còn đang bị thương đó.” Tôi lo lắng, nắm lấy bàn tay tê cóng của Hoắc Đô, muốn kéo hắn vào phòng, giúp hắn ủ ấm. Nhưng chân Hoắc Đô cứ như mọc rễ xuống đất rồi vậy, kéo như thế nào hắn cũng không động đậy.

“Ngươi bộ muốn chết hay sao?” Tôi bực bội hét lên.

“Tiểu Trình…” Đến lúc này Hoắc Đô mới chịu lên tiếng. “Nếu ta chết, nàng có đau lòng vì ta không?”

Đột nhiên bị Hoắc Đô hỏi như vậy, tôi ngẩng ra, không biết nên trả lời hắn như thế nào. “Hoắc Đô, ngươi nói linh tinh cái gì? Đang yên đang lành, chết chết cái gì, ngươi mà chết thì ai làm nhũ mẫu cho Quách Tương đây. Ha ha…” Chỉ đành cười khan, nói sang chuyện khác.

“Nếu ta chết, nàng có đau lòng vì ta không?” Nhưng Hoắc Đô nào có dễ dàng đối phó như vậy, hắn vẫn kiên trì lập lại chủ đề đó. Ánh mắt còn toát lên sự bi thương xen lẫn chút mong chờ.

“Có, ta sẽ rất đau lòng.” Tôi bị Hoắc Đô hỏi đồn, chỉ có thể thừa nhận.

Hoắc Đô khi nghe Trình Anh dùng chất giọng nhỏ như muỗi kêu, cuối đầu ấp úng nói như thế, thì hai mắt đang tối đen, lập tức vụt sáng. Thân thể lạnh giá, tâm lạnh giá, cũng trở nên ấm áp hơn. Nhưng ấm áp chưa được hai giây thì bị câu nói tiếp theo của nàng làm cho đông cứng trở lại.

“Ngươi đẹp như vậy, chết đi rất uổng.”

“Trình Anh!”

“Ngươi lại giận dữ cái gì? Trời lạnh như vậy, mà còn ở đây đóng phim Quỳnh Dao, ngươi không sợ cảm chết, nhưng ta sợ nha. Ây da, Quách Tương sao lại nín khóc rồi. Ta phải đi xem con bé.”

Hoắc Đô nhìn thấy bộ dạng chạy trối chết của Trình Anh, thì khẽ lắc đầu, mỉm cười. Tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, hắn mặc kệ dù tiếp theo đây có phải đối mặt với 10 người sư phụ lợi hại của nàng, hắn cũng không sợ hãi, không lo lắng bất an. Bởi vì hắn tin chắc, đâu đó trong tim Trình Anh, có 1 khoảng dành riêng cho hắn.

Hoàng Dược Sư, nãy giờ đứng 1 góc khuất, nhìn thấy hết tất cả. Ông đợi cho Trình Anh biến mất sau cua quẹo của hành lang, thì ông mới bước ra.

Hoắc Đô lúc này đang phủi lớp tuyết bám trên vai áo, nghe tiếng chân người đi tới, ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn thấy người tới là Hoàng Dược Sư cũng không ngạc nhiên, mà ngược lại, lại mỉm cười, mặc dù nụ cười chưa hề lan tới mắt, cung kính nói: “Hoàng đảo chủ, chắc người cũng nghe Tiểu Trình nói rồi đấy. Nếu vãn bối chết, thì Tiểu Trình sẽ đau lòng. Cho nên vãn bối không thể y lời Hoàng đảo chủ, tự kết liễu đời mình được. Mong Hoàng đảo chủ lượng thứ cho.”

Sắc mặt Hoàng Dược Sư âm trầm, không nói, đứng nhìn Hoắc Đô 1 chốc, bỏ lại 1 câu: “Mạng của ngươi tạm thời giữ lại.” Nói rồi phẩy áo bỏ đi.

Tôi gặp lại sư phụ, cũng đồng nghĩa với việc tôi gặp lại Lục Vô Song và Tiểu Hoa Nhi. Tiểu Hoa Nhi khi nhìn thấy tôi cùng Hoắc Đô, bồng theo 1 đứa nhỏ, bước vào phòng riêng của khách điếm dùng điểm tâm, cũng không nói gì, chỉ vui vẻ gọi: “Cô cô dùng cơm!”. Ngay cả người đáng hỏi nguyên do là sư phụ nhất cũng không nói gì. Điều này khiến tôi thắc mắc 1 khoảng thời gian dài, với tính cách của sư phụ, chắc chắn không để yên cho đệ tử của kẻ đã giết chết đồ đệ của mình, có thể an nhàn ngồi dùng cơm chung bàn. Nhưng người đã không nói năng gì, cũng không làm gì Hoắc Đô. Ngay cả tôi, người cũng không hề trách mắng hay đánh phạt. Vậy mà cái con nha đầu lắm mồm Lục Vô Song cứ liên tục thắc mắc.

Lục Vô Song: “Biểu tỷ, đây là phu quân và nhi tử của biểu tỷ sao?”

Hoàng Dược Sư: “…” Uống trà, uống trà.

Tiểu Hoa Nhi: “…” Ăn đùi gà, ăn đùi gà.

Hoắc Đô: “…” Chăm Quách Tương, chăm Quách Tương.

Tôi: “…” Kìm chế, ăn bánh bao.

Lục Vô Song: “Không ngờ, chỉ mới 4 tháng không gặp, mà tỷ đã thành thân rồi, đến cả con cũng sinh.”

Hoàng Dược Sư: “…” Uống trà, tiếp tục uống trà.

Tiểu Hoa Nhi: “…” Ăn đùi gà, tiếp tục ăn đùi gà.

Hoắc Đô: “…” Chăm Quách Tương, tiếp tục chăm Quách Tương.

Tôi: “…” Kìm chế, kìm chế. Bàn tay cũng bóp nát cái bánh bao trên tay mất rồi.

Lục Vô Song: “Mà không đúng, mới có 4 tháng, làm sao có thể sinh nhi tử, chẳng lẻ… Tỷ có thai trước đó nữa sao?”

Hoàng Dược Sư: “…” Uống trà, lại tiếp tục uống trà.

Tiểu Hoa Nhi: “…” Ăn đùi gà, lại tiếp tục ăn đùi gà.

Hoắc Đô: “…” Chăm Quách Tương, lại tiếp tục chăm Quách Tương.

Tôi: “…” Kìm chế, kìm chế, nổi nóng là ma quỷ.

Lục Vô Song: “Vậy phụ thân đứa nhỏ, có phải là biểu tỷ phu không?” Lục Vô Song kê sát mặt tới gần tai tôi thì thầm, mà làm thế để làm gì, trong khi thính lực ai ở đây cũng tốt, đều nghe rõ rành mạch.

“Lục Vô Song!” Tôi đã không kìm chế nổi nữa, đứng bật dậy, túm lấy cổ áo nàng ta, gào lên: “Muội còn nói nữa, ta đảm bảo có thể làm muội suốt đời không nói được nữa chữ.”

Hoàng Dược Sư: “Đứa nhỏ mang trong người huyết thống của ta.”

Hoắc Đô: “Đúng là con bé không phải con của ta.”

Lục Vô Song: “Thật không ngờ… Biểu tỷ…”

“Không phải như muội nghĩ đâu!” Tôi lại không kìm chế được mà gào lên. Sư phụ a, con biết người thần thông quảng đại, chưa cần con nói cũng biết được Quách Tương là cháu ngoại của người, nhưng người có biết nói như thế, rất dễ khiến người khác hiểu lầm hay không?

Tiểu Hoa Nhi: “…” Ai làm gì làm, ai nói gì nói, ta ăn đùi gà của ta.