Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 14




Đại khái tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, ngự y rốt cục chấp thuận cho Tiểu Ngọc Nhi có thể bước đi trong phạm vi gần, cũng cẩn thận chuẩn bị cho Tiểu Ngọc Nhi một cái nạng, để cho Tiểu Ngọc Nhi đi lại thuận tiện hơn.

Rốt cục Tiểu Ngọc Nhi có thể đi ra ngoài một chút, việc sử dụng nạng cũng không làm khó nàng mấy, vừa vặn, ngày hôm đó Triết Triết cũng đang nói chuyện cùng Đại Ngọc Nhi ở hoa viên, Tiểu Ngọc Nhi cũng vịn nạng đi tới hoa viên.

"Tiểu Ngọc Nhi!" Đại Ngọc Nhi Vừa vặn quay đầu lại lấy khối điểm tâm liền thấy Tiểu Ngọc Nhi, cao hứng ra nghênh đón, thấy Tiểu Ngọc Nhi đang đi với hai cái nạng trên tay, thuận tiện nói: "Tiểu Ngọc Nhi, thái y chấp thuận cho muội đi rồi?"

"Ân." Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, sau đó Đại Ngọc Nhi giúp đỡ nàng ngồi lên ghế, sau đó đem nạng đưa cho Cao Oa, nhẹ giọng oán giận nói: "Nhưng mà, đi đường phải dựa vào nạng mới có thể đi được, khó coi chết đi được."

Nghe nàng nhẹ giọng oán giận, Đại Ngọc Nhi cũng nở nụ cười: "Khó coi cũng chỉ là tạm thời, bây giờ có thể đi được một chút cũng so với việc một mình ngây người ở trong phòng còn tốt hơn nhiều."

"Điều này cũng đúng." Tiểu Ngọc Nhi đồng ý gật đầu.

Triết Triết ở một bên đem canh gà thủ ô mình chưa có động qua đưa cho Tiểu Ngọc Nhi, "Tiểu Ngọc Nhi, đến uống chén canh này, chén canh này rất bổ, giúp cho vết thương của con mau lành hơn."

"Cám ơn cô cô." Vừa vặn lúc Tiểu Ngọc Nhi đi cũng rất mệt mỏi, vì thế cũng không cự tuyệt, tình thần phấn chấn bưng lên nhìn một cái.

Mới vừa mở ra, một cỗ mùi hương liền phải vào mặt, thịt gà đã được hầm nhừ, nước là sữa tươi, hơn nữa còn có rau chân vịt xanh biếc và trái cầu kỷ tử* đỏ tươi, vừa thấy khiến cho người ta muốn ăn ngay.

[*] Cầu kỷ tử.

Tiểu Ngọc Nhi vội múc thìa uống một ngụm, lập tức khen không dứt miệng: "Ân, thật ngon."

Đại Ngọc Nhi ở một bên cảm thấy hâm mộ, lập tức làm nũng với Triết Triết: "Cô cô bất công, người cũng chưa từng đưa canh gà tốt như vậy cho con."

Triết Triết buồn cười điểm điểm mũi nàng, "Con a, như vậy lớn như vậy còn thích làm nũng, Tiểu Ngọc Nhi không phải đang bị thương sao? Cần phải bồi bổ cho nàng."

"Đúng vậy a." Tiểu Ngọc Nhi ở một bên gật đầu, sau đó múc một muỗng đưa lên trước mặt Đại Ngọc Nhi hấp dẫn nàng, cuối cùng đem canh trong muỗng uống hết, sau đó còn làm vẻ mặt vô tội hướng Đại Ngọc Nhi nháy mắt mấy cái: "Ai bảo muội bị thương a?"

"Thật xấu, muội còn trêu ta!" Đại Ngọc Nhi ra vẻ cả giận nói, sau đó làm bộ muốn tiến tới làm đoạt canh nàng đang uống.

Tiểu Ngọc Nhi cũng phối hợp nắm chén canh ở trong tay, chính là không chịu để cho Đại Ngọc Nhi đụng tới.

Hai người nhất thời cười nháo thành một đoàn.

Triết Triết cũng bị hai người các nàng chọc cho dở khóc dở cười, hai người này còn tiểu nha đầu a.

Hải Lan Châu ở một bên cũng thừa dịp Triết Triết đang cao hứng, đi lên đưa lên kinh thư chính mình sao chép, "Phúc tấn, đây là Kim Cương kinh ta tự tay chép, nguyện ngài khỏe mạnh bình an."

Nụ cười trên mặt Triết Triết lập tức liền nhạt xuống, còn chưa nói nói, A Dâng Nhật ở phía sau vội nói: "Nhận đồ của người trong nhà đang có tang, sẽ phạm huý kiêng kị."

Nếu như nói người khác, Hải Lan Châu có thể coi như không nghe thấy, nhưng mà nhắc tới Trác Lâm, Hải Lan Châu liền vội phản bác: "Trác Lâm chưa có chết."

Chú ý tới động tĩnh bên này, hai người cũng không tiếp tục nháo loạn hơn, Đại Ngọc Nhi vội vàng giảng hòa: "Cô cô, Hải Lan Châu tỷ tỷ cũng là một mảnh hiếu tâm, người sẽ nhận, đúng không?"

Triết Triết cũng không làm mất mặt mũi Đại Ngọc Nhi, liền nói với Hải Lan Châu: "Đó là đương nhiên, ta cũng hy vọng Trác Lâm hắn có thể bình yên vô sự."

A Dâng Nhật, nhận lấy đi, Hải Lan Châu, cám ơn ngươi."

Nghe vậy, Hải Lan Châu cũng là cảm kích cười, sau đó lui về một bên.

Đại Ngọc Nhi lúc này cũng dâng lên điểm tâm mình làm, hy vọng có thể thay đổi không khí một chút, "Cô cô, đây là điểm tâm con tự mình làm, người nếm thử, xem ăn có ngon không?"

Triết Triết theo lời cầm một khối điểm tâm lên, nếm một chút, "Ân, thật sự ăn rất ngon, ta gần đây cũng muốn ăn ngọt."

Đại Ngọc Nhi cũng nở nụ cười: "Cô cô, bọn họ thường nói thai nam thích ngọt, như vậy chứng minh, người đang hoài một tiểu a ca."

Nghe vậy, đuôi lông mày Triết Triết càng nhuộm ý cười, "Pháp sư cũng đã chuẩn đoán, thai lần này nhất định là một đại ca."

"Khó trách hiện tại tâm tình cô cô tốt như vậy a." Tiểu Ngọc Nhi cũng cười nói, sau đó cầm một khối điểm tâm của Đại Ngọc Nhi lên, ăn một chút.

Đại Ngọc Nhi nhìn thấy, cười trêu nói: "Ai, cô cô đưa cho muội chén canh này còn chưa có uống xong đâu, hiện tại muội còn muốn ăn điểm tâm của ta a."

"Không có biện pháp, muội là một người thích ăn a." Tiểu Ngọc Nhi bất đắc dĩ nhún vai, sau đó đem toàn bộ điểm tâm nhét vào miệng.

"Muội, cái quỷ tham ăn này!" Đại Ngọc Nhi làm mặt quỷ với nàng.

Tiểu Ngọc Nhi cũng lè lưỡi với Đại Ngọc Nhi, sau đó tiếp tục chơi đùa, trong lúc vô ý ánh mắt quyết đến bên người Hải Lan Châu, chỉ thấy nàng thần sắc cô đơn nhìn Đại Ngọc Nhi và Triết Triết. Tiểu Ngọc Nhi thở dài, sau đó chủ động nói với Hải Lan Châu: "Hải Lan Châu tỷ tỷ, ngươi có muốn nếm thử hay không, Ngọc tỷ tỷ làm điểm tâm rất thơm, ăn thật ngon a."

Vừa nói Tiểu Ngọc Nhi còn vừa cầm lấy một khối điểm tâm muốn đưa cho Hải Lan Châu.

Hải Lan Châu cũng là lễ phép cười với Tiểu Ngọc Nhi: "Đa tạ ý tốt của Tiểu Ngọc Cách Cách, chỉ là hiện tại Hải Lan Châu không đói bụng, tạm thời chưa muốn ăn gì cả."

Nụ cười của Tiểu Ngọc Nhi nhất thời cứng lại ở khóe miệng, tay cũng đình chỉ giữa không trung, Triết Triết cũng không ngờ quét mắt nhìn Hải Lan Châu một cái.

Đại Ngọc Nhi vội cười cười: "Tiểu Ngọc Nhi muội không biết, tỷ tỷ không thích ăn ngọt, chúng ta ăn trước đi, hôm nào ta lại làm chút đồ tỷ tỷ thích ăn."

Tiểu Ngọc Nhi cũng theo bậc thang mà đi xuống dưới, "Phải không? Ha hả, bất quá thủ nghệ của Ngọc tỷ tỷ thật sự rất tốt!"

"Muội thích ăn thì ăn nhiều một chút, cô cô cũng vậy!" Đại Ngọc Nhi được tán dương, tất nhiên là vui vẻ thoải mái.

Mấy người tiếp tục hàn huyên hồi lâu, Triết Triết liền có chút mệt mỏi phải đi về nghỉ ngơi, Đại Ngọc Nhi đưa Tiểu Ngọc Nhi trở về, mà chỗ ở của Hải Lan Châu không tiện đường với các nàng, nửa đường liền ly khai.

Hải Lan Châu vừa tách đi, Đại Ngọc Nhi vội vàng nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, sự tình vừa rồi của tỷ tỷ muội chớ để ở trong lòng a."

Tiểu Ngọc Nhi cười cười, "Không sao." Nhưng mà trong lòng cũng có chút chú ý, Hải Lan Châu này không biết xảy ra chuyện gì, gan cho tới bây giờ cũng chưa có lớn như vậy, gần đây cũng thường xuyên làm lạnh mặt với nàng, có thể không nói lời nào thì không nói, hôm nay lại cố tình ở trước mọi người khiến nàng mất mặt. Bất quá nàng lạnh lùng mà chống đỡ, Tiểu Ngọc Nhi nàng về sau cũng sẽ không mặt dày đi dán mông lạnh nói chuyện với nàng ta nữa.

Thấy thế, Đại Ngọc Nhi cũng lập tức chuyển đề tài khác: "Vốn là ngày mai Đa Nhĩ Cổn hẹn ta lên núi chơi, ta còn muốn gọi muộiđi cùng, nhưng chân muội lại bị thương, thật đáng tiếc."

"Này có cái gì đáng tiếc." Tiểu Ngọc Nhi chế nhạo nói: "Ta không đi, như vậy chẳng phải càng tạo cơ hội tốt cho hai ngườicùng ở một chỗ không phải sao?"

"Muội nói bậy bạ gì đó a!" Đại Ngọc Nhi lập tức xấu hổ đỏ mặt, nhẹ đập Tiểu Ngọc Nhi, "Ta và Đa Nhĩ Cổn chỉ là bằng hữu bình thường, ngươi đừng có hiểu lầm."

"Bằng hữu bình thường?" Tiểu Ngọc Nhi có chút kinh ngạc nhìn nàng: "Tỷ và Đa Nhĩ Cổn luôn luôn đi cùng với nhau, đây là bằng hữu bình thường a?"

"Đi ra ngoài chơi sao lại không phải là bằng hữu bình thường? Dù sao ta cũng không có khả năng có quan hệ gì hơn với hắn!" Đại Ngọc Nhi trảm đinh trặt sắt nói.

"Vì cái gì? Đa Nhĩ Cổn có chỗ nào không tốt sao?" Tiểu Ngọc Nhi không hiểu nhìn nàng, trong khoảng thời gian này Đa Nhĩ Cổn cơ hồ cả ngày đều là vây quanh Đại Ngọc Nhi, đối với những yêu cầu của của Đại Ngọc Nhi đều đáp ứng, chỉ sợ đến trăng trên trời cũng muốn lấy xuống cho tỷ, Đại Ngọc Nhi nếu muốn, Đa Nhĩ Cổn cũng tìm mọi cách khiến cho nàng vui vẻ, nhưng tình cảm của Đại Ngọc Nhi đối với Đa Nhĩ Cổn cũng chỉ dừng lại ở mức bằng hữu, điều này làm cho Tiểu Ngọc Nhi thực sự khó hiểu.

Đại Ngọc Nhi lập tức trở nên ấp úng, nửa ngày cũng chưa nói ra được nguyên cớ.

Thấy bộ dáng này của nàng, Tiểu Ngọc Nhi cũng đột nhiên hiểu được, "Trong lòng của tỷ vẫn còn hình bóng của vị đại phi ưng kia sao?"

Đại Ngọc Nhi không trả lời, chỉ là thẹn thùng cúi đầu.

Tiểu Ngọc Nhi bất đắc dĩ nói: "Ngọc tỷ tỷ, tỷ vẫn luôn nhìn theo hắn, không mệt mỏi sao?" Hiện tại Hoàng Thái Cực đối với Đại Ngọc Nhi mà nói, là khó có thể thực hiện, tuy rằng Đại Ngọc Nhi sẽ vì những khi Hoàng Thái Cực ở bên ngoài đánh giặc sẽ cầu phúc cho Hoàng Thái Cực, sau khi Hoàng Thái Cực trở về càng hết sức thể hiện tâm ý của chính mình, nhưng mà Hoàng Thái Cực tựa hồ không chút nào chú ý đến Đại Ngọc Nhi.

Đại Ngọc Nhi lắc đầu: "Ta thích hắn, nhưng không yêu cầu hắn cũng phải thích ta, chỉ cần có thể vì hắn làm một ít việc ta có đủ khả năng làm được, cho dù là chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của hắn, ta cũng cam nguyện."

"Như vậy tỷ sẽ mệt chết đi." Tiểu Ngọc Nhi tiếp tục khuyên, cái loại tình yêu này, chỉ sợ không ai có thể hiểu rõ hơn nàng.

"Không có quan hệ." Đại Ngọc Nhi cũng bướng bỉnh lắc lắc đầu.

Thấy Đại Ngọc Nhi cố chấp như vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng không có tiếp tục nói nữa.

Chờ khi Tiểu Ngọc Nhi về phòng, Đại Ngọc Nhi cũng đi trước, Tiểu Ngọc Nhi nhìn bóng dáng nàng, ánh mắt phức tạp,.

Ngọc tỷ tỷ, chỉ mong tỷ sẽ không hối hận quyết định này.