Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 39




Đạo bóng đen kia đi ra từ một chỗ âm u, bị ánh nến trong sơn động chiếu rọi, lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới nhìn thấy rõ người đến. Chỉ thấy người nọ tóc tai bù xù, mặt đầy bùn đất, trên người còn khoác một kiện da gấu, thần sắc hoảng hốt. Ai thấy cũng đều sẽ cảm thấy người mới đến nếu không phải là dã nhân thì cũng là kẻ điên. Nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại phát hiện, hắn vừa tiến liền thẳng tắp nhìn về phía Hải Lan Châu, từ từ đi đến, còn mang theo thần sắc mê mang. Tiểu Ngọc Nhi không hiểu nhìn theo bóng dáng người đó, trong lòng cảm thấy bóng lưng của hắn sao lại quen thuộc như vậy?

Ngay sau đó, tiếng kinh hô của Hải Lan Châu liền giải thích nghi hoặc của nàng: "Trác Lâm?!"

Tiểu Ngọc Nhi giật mình nhìn cái bóng dáng chật vật bất kham kia, hắn chính là Trác Lâm? Hắn còn sống?!

Mà Hải Lan Châu sau khi sửng sốt qua đi, trong mắt lập tức hiện lên lệ quang, mãnh liệt bổ nhào về phía Trác Lâm, Hải Lan Châu khóc đến tê tâm liệt phế: "Trác Lâm! Trác Lâm, ta rốt cục cũng tìm được chàng, ta rất nhớ chàng, chàng có biết hay không!"

Trác Lâm lăng lăng mà không có phản ứng, trong ánh mắt trừ bỏ chất phác còn mang theo chút không hiểu.

Ngược lại A Cổ Lạp sợ hãi Trác Lâm làm ra chuyện gì nguy hiểm, vội vàng kéo Hải Lan Châu ra khỏi ôm ấp của Trác Lâm.

"Ngươi làm gì?!" Hải Lan Châu không hiểu nhìn A Cổ Lạp.

"Ngươi sẽ làm hắn sợ." A Cổ Lạp giải thích, sau đó đã đỡ Trác Lâm ngồi lên ghế đá.

Hải Lan Châu thấy Trác Lâm cứ ngoan ngoãn như vậy ngồi ở trên ghế đá, căn bản là không để ý đến nàng, trong mắt hiện lên thần sắc bị thương: "Vì sao hắn sao lại không nhận ra ta?"

"Đệ nghĩ Trác Lâm ca ca đã quên mất toàn bộ sự tình trước kia." A Cổ Lạp thản nhiên nói, nhìn Hải Lan Châu một bộ dáng không thể tin, A Cổ Lạp tiếp tục nói: "Trác Lâm ca ca có thể là bị điên rồi, hơn nữa trong khoảng thời gian tìm được huynh ấy tới nay, đệ cơ hồ chưa từng nghe thấy huynh ấy nói chuyện, đệ nghĩ hiện tại huynh ấy đã không thể nói."

Càng nghe A Cổ Lạp giải thích làm sao gặp được Trác Lâm, Hải Lan Châu càng thêm đau lòng, rốt cục nhịn không được nhào về phía Trác Lâm kể lể sự tình trước kia, hy vọng có thể kiến cho hắn nhớ lại ký ức về nàng. Nhưng mà Trác Lâm càng nghe đầu càng đau, cuôi cùng chịu không nổi tru lên một tiếng bật dậy. May có A Cổ Lạp sống chết đem hắn đè lại, sau đó hắn mới từ từ bình ổn cảm xúc.

Tiểu Ngọc Nhi ở một bên nhìn bọn hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, liền trộm di động về phía cửa động...

"Hắn như thế nào lại biến thành như vậy?" Hải Lan Châu lẩm bẩm nói, sương mù trong mắt càng khiến cho nàng thêm điềm đạm đáng yêu.

"Còn không phải là bởi vì nàng!" A Cổ Lạp mãnh liệt quay đầu lại, ngoan độc trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi.

Tiếp xúc đến ánh mắt của hắn, Tiểu Ngọc Nhi lập tức không dám cử động.

Hải Lan Châu cũng nhìn Tiểu Ngọc Nhi, sâu kín bên trong mắt cũng mang theo một tia oán hận. Lòng Tiểu Ngọc Nhi trầm xuống, Hải Lan Châu cũng sẽ không cùng A Cổ Lạp nghĩ như vậy chứ?

Nhìn thấy trong mắt Tiểu Ngọc Nhi hiện lên một tia sợ hãi, A Cổ Lạp cười lạnh: "Sợ? Đừng lo lắng, bây giờ còn chưa tính là cái gì đâu!"

Nghe ra được trong giọng nói A Cổ Lạp mang theomui2 vị nguy hiểm, Tiểu Ngọc Nhi lập tức cảm thấy bất an. Quả nhiên, A Cổ Lạp đi tới trước mặt Trác Lâm, nhẹ nhàng vỗ lên lớp da hổ đang quấn trên người Trác Lâm, nhìn Tiểu Ngọc Nhi nói: "Nhìn thấy cánh tay này không? Nếu không phải người và Tái Kỳ Nhã giở trò quỷ, Trác Lam ca ca hiện tại sẽ vẫn là đệ nhất dũng sĩ của Khoa Nhĩ Thấm, sẽ sống hạnh phúc mỹ mãn với tỷ tỷ của ta, nhưng mà bây giờ,... Chính các người mới là người phải trả giá đại giới.”

A Cổ Lạp quay đầu hướng về phía Trác Lâm nói: "Đại hắc! Chính nàng là đầu sỏ làm hại ngươi thành ra như vậy, hiện tại ngươi đi giết nàng, báo thù cho ngươi và tỷ tỷ!"

Trác Lâm cư nhiên như là nghe hiểu lời nói của A Cổ Lạp, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi cũng tràn ngập dã thú cùng tàn nhẫn. Sau đó chậm rãi đi về phía Tiểu Ngọc Nhi, cánh tay phải tiếp nhận dao nhọn, trên đó vẫn còn dính thịt sống và tơ máu.

Tiểu Ngọc Nhi thấy Hải Lan Châu vẫn không có phản ứng gì, chỉ cùng A Cổ Lạp đứng ở tại chỗ, cũng hiểu được nàng sẽ không giúp mình, vì thế nhanh chân liền chạy ra ngoài. Nhưng nàng sao có thể chạy trốn được Trác Lâm và A Cổ Lạp, Trác Lâm lập tức liền vọt lên, một chưởng đã khiến cho cánh tay của Tiểu Ngọc Nhi xuất hiện vết máu.

Cũng may là Tiểu Ngọc Nhi trốn mau, nếu không một chưởng vừa rồi của Trác Lâm thế nào cũng sẽ chặt đứt toàn bộ cánh tay của nàng. Tiểu Ngọc Nhi nhìn cánh tay bị thương, đau đến mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, nhưng mà nàng không thể thả lỏng cảnh giác, nếu không nàng rất nhanh cũng sẽ chết thảm giống như những cung nữ kia.

Mà Hải Lan Châu thẳng tắp mà nhìn nàng, ánh mắt rốt cục nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay phải của Tiểu Ngọc Nhi, trong mắt có chút dao động. Đó là lúc trước Tiểu Ngọc Nhi cứu nàng từ trên đống lửa mới tạo thành vết sẹo này, tuy rằng sau đó Tiểu Ngọc Nhi dùng rất nhiều thuốc mỡ để chữa, nhưng vẫn để lại dấu vết. Mà thời điểm kia, khi nàng nghe được lời của A Cổ Lạp, trong lòng đối với Tiểu Ngọc Nhi sinh ra oán hận, cho nên ngay cả nhìn cũng không có nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái.

Trác Lâm lập tức lại một chưởng đánh về phía Tiểu Ngọc Nhi, lần này A Cổ Lạp lại chặt chẽ mà chặn lấy Tiểu Ngọc Nhi, để Tiểu Ngọc Nhi không thể giãy dụa được, cuối cùng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Nhưng tiếng gào thét bên tai cũng đột nhiên ngừng lại, không có cảm giác đau đớn truyền đến, Tiểu Ngọc Nhi kỳ quái mở mắt, không ngờ phát hiện là Hải Lan Châu ngăn cản Trác Lâm.

Trác Lâm bị nàng ngăn lại, đờ đẫn nhìn nàng một cái sau, liền ngồi trở lại trên ghế đá ăn đồ ăn trên bàn. A Cổ Lạp lại là kinh ngạc nhìn Hải Lan Châu, lập tức rống to: "Tỷ, tỷ đang làm gì vậy?! chẳng lẽ tỷ không muốn báo thù sao? Thù của Trác Lâm ca ca còn có thù của Ngạch Cát! Tỷ không muốn tính sao?!"

"Ta đương nhiên muốn tính!" Hải Lan Châu phản bác, sau đó cầm lấy tay A Cổ Lạp cầu xin nói: "Nhưng mà, chỉ có hai người chúng ta sao có thể báo thù? A Cổ Lạp, tỷ cầu đệ. Tỷ, đệ, còn có Trác Lâm nữa, cứ như vậy tìm một nơi không ai biết chúng ta, yên ổn mà sống có được hay không? A Cổ Lạp, tỷ tỷ chỉ còn có đệ và Trác Lâm, tỷ tỷ không muốn sẽ tiếp tục mất đi hai người.”

"Tỷ cảm thấy chúng ta tìm một chỗ yên ổn sống thì sẽ không có việc gì sao?!" A Cổ Lạp bỏ tay nàng ra, ánh mắt trào phúng như đang nhạo báng Hải Lan Châu khờ dại: "Ngô Khắc Thiện sẽ từ bỏ ý đồ sao? Hiện giờ ta bắt Tiểu Ngọc Nhi đi, bọn họ sẽ dễ dàng buông tha cho ta như vậy sao? Như vậy, không bằng ta cùng bọn họ liều môt trận thống khoái.”

"A Cổ Lạp!" Hải Lan Châu còn muốn tiếp tục khuyên bảo, nhưng lại bị A Cổ Lạp đánh gãy.

"Tỷ, tỷ đừng có khờ dại nữa. Trác Lâm ca ca thành ra như vậy, người không ra người, quỷ không ra quỷ, tất cả chính là do bị nàng làm hại!” A Cổ Lạp chỉ về phía Tiểu Ngọc Nhi: "Nếu không phải nàng muốn chen chân vào giữa tỷ và Trác Lâm ca ca, Tái Kỳ Nhã sẽ không tại ngày thành thân lại phái Trác Lâm ca ca đi đánh giặc? Trác Lâm ca ca sao có thể bị mai phục mà chịu thương ngã xuống vực? Chúng ta thành ra như ngày hôm nay, tất cả đều do nàng và Tái Kỳ Nhã làm hại!”

"Ngươi không được nói lung tung!" Lần này là Tiểu Ngọc Nhi đánh gãy lời nói của A Cổ Lạp: "Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng muốn chen chân vào giữa Hải Lan Châu và Trác Lâm, này hết thảy cũng chỉ là dì hiểu lầm." Hơn nữa ngươi rơi vào tình trạng bị biểu ca đuổi giết, cũng căn bản là chính ngươi có dã tâm quấy phá mới bị như vậy! Nhưng câu kế tiếp, Tiểu Ngọc Nhi không có nói nói ra.

Nghe vậy, A Cổ Lạp càng là hừ lạnh, nhìn Hải Lan Châu nói: "Tỷ tỷ có nghe thấy không? Hiểu lầm, cũng chỉ bởi vì một câu hiểu lầm này mà khiến cho tỷ và Lâm ca ca phải tách ra, thiếu chút nữa là vĩnh viễn không thể gặp lại! Tái Kỳ Nhã cũng bởi vì không muốn nhìn thấy tỷ đệ chúng ta sống tốt, một khi đã như vậy, ta cũng không để cho nàng sống khá giả!"

Dứt lời, A Cổ Lạp rút chủy thủ đâm về phía Tiểu Ngọc Nhi, nhưng vẫn như cũ bị Hải Lan Châu ngăn lại.

"Tỷ!" lần này, A Cổ Lạp thật là vừa tức vừa vội, hắn thật không rõ, vì sao cho đến bây giờ, Hải Lan Châu còn muốn ngăn cản hắn báo thù.

Hải Lan Châu lắc lắc đầu: "Không cần giết nàng."

"Không giết nàng? Nếu thả nàng về, người chết chính là chúng ta!" A Cổ Lạp nắm lấy bả vai của Hải Lan Châu, thẳng tắp nhìn nàng nói: "Chẳng lẽ tỷ còn muốn cùng Trác Lâm ca ca tách ra sao? Sau khi nàng trở về sẽ đem chuyện hôm nay nói ra, nói Trác Lâm ca ca chính là hùng nhân, còn đệ thì vẫn còn sống, Ngô Khắc Thiện sẽ bỏ qua cho đệ sao? Trác Lâm ca ca sẽ bình an vô sự sao?"

Tiểu Ngọc Nhi tâm khẩn trương tới cực điểm, cũng nhìn về phía Hải Lan Châu, nếu Hải Lan Châu nghe lời của hắn, nàng nhất định sẽ chết không toàn thây.

Hải Lan Châu rối rắm mà nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi, lại mắt nhìn về phía Trác Lâm đang ăn đến vui vẻ, chậm rãi thả tay đang nắm lấy A Cổ Lạp ra...

A Cổ Lạp đắc ý cười, giơ chủy thủ chậm rãi đi về phía Tiểu Ngọc Nhi đi, Tiểu Ngọc Nhi rốt cục tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa sơn động, mơ hồ truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, trong đó còn có cả thanh âm Hoàng Thái Cực phân phó người cẩn thận tìm kiếm. Điều này khiến cho A Cổ Lạp dừng lại, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi thầm hô lên may mắn.

Hải Lan Châu hiển nhiên cũng nghe được, thập phần kích động: "Như thế nào đây? Đại Hãn đến rồi!”

A Cổ Lạp nhìn nhìn Tiểu Ngọc Nhi, cuối cùng lại đánh Tiểu Ngọc Nhi ngất xỉu, sau đó khiêng lên vai. Dặn dò Hải Lan Châu: "Tỷ tỷ, tỷ cứ về trước, cố gắng giả bộ để người khác không phát giác ra được. Hôm khác đệ lại nghĩ biện pháp, chúng ta sẽ nói sau.”

Dứt lời, A Cổ Lạp liền khiêng Tiểu Ngọc Nhi, kéo Trác Lâm lén lút đi ra khỏi sơn động.

A Cổ Lạp đi rồi, Hải Lan Châu đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi lại trên đất, giả bộ dáng bị chấn kinh quá độ.

Mà Hoàng Thái Cực ở bên ngoài tìm tòi, nghe thấy có người nói đã tìm được một sơn động, sau đó lập tức liền dẫn người tiến vào, phát hiện Hải Lan Châu đang ngồi dưới đất.

Thấy Hải Lan Châu vẫn bình thường ngồi tại chỗ, Hoàng Thái Cực vội vàng dạo quanh một vòng sơn động, lại không phát hiện ra cái gì. Không khỏi thất vọng mà nhíu mày, sau đó ngồi xổm trước người Hải Lan Châu, thăm dò hỏi: "Hải Lan Châu, Hải Lan Châu?..."

Hải Lan Châu không có trả lời, chính ngơ ngác mà nhìn hải lan hoa trên bàn đá.

"Hải Lan Châu? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Hoàng Thái Cực tiếp tục hỏi.

Hải Lan Châu như cũvẫn không có trả lời, thân mình không ngừng run rẩy.

Hoàng Thái Cực cũng theo ánh mắt của nàng nhìn lại, trừ bỏ đóa hoa trên bàn thì cũng không có thứ gì đặc biệt, hắn đành phải thu hồi tầm mắt. Chỉ là trong lúc vô ý lại phát hiện trên mặt đất có rất nhiều vết máu, Hoàng Thái Cực mâu quang chợt lóe, sau đó liền đi theo vết máu kia.

Đó là vết thương Tiểu Ngọc Nhi bị Trác Lâm gây thương tích lưu lại, Hải Lan Châu cũng chú ý tới động tác của Hoàng Thái Cực, tuy rằng nhìn như là không lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột. Cuối cùng, Hải Lan Châu hôn mê bất tỉnh.

Nghe được động tĩnh phía sau, Hoàng Thái Cực không thể không dừng cước bộ lại. Thấy Hải Lan Châu té xỉu, Hoàng Thái Cực rơi vào đường cùng, đành phải đem Hải Lan Châu ôm lấy, tạm thời về hoàng cung trước rồi nói.

Nhưng mà Hoàng Thái Cực không biết, sau khi hắn rời đi không lâu, Đa Đạc cũng tìm được cái sơn động này cũng đồng thời phát hiện ra dấu máu.

Đa Đạc dùng tay dò xét vết máu kia, cảm thấy vết máu vẫn còn ấm, chứng tỏ là vừa mới vừa lưu lại không lâu. Đa Đạc không khỏi nhăn mày, sau đó mang người ngựa tìm kiếm bốn phía xem còn có vết máu lưu lại hay không.

Bảo Âm, nàng nhất định phải chờ ta a...

————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tuy rằng ta không rõ vì sao hoàng đế nghiêm cẩn cho thị vệ tuần tra ban đêm như vậy, nhưng rốt cục vẫn để cho Trác Lâm và A Cỗ Lạp chạy vào được. Ta cũng chỉ mượn chút cẩu huyết này viết xong bối cảnh vậy. o(╯□╰)o