Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Chương 36




Lang Trạch Thiên tỉnh lại đầu tiên mắt nhìn thấy chính là khuôn mặt tuấn tú không đeo kính mắt, đang an tĩnh ngủ của Viên Ngang. Vì thế, tim hắn lập tức kinh hoảng lên, tiếp theo bộ mặt bắt đầu sung huyết, sau đó bàn tay bất tri bất giác nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ngủ mê kia. Từ da thịt trơn bóng, theo cái trán đến cái mũi cao thẳng kia, sau đó…là cặp môi mỏng kia. Tay dừng lại, Lang Trạch Thiên nghe được rõ ràng tiếng tim đập của chính mình đã muốn mất tốc độ. Dưới đáy lòng hắn tự mắng chính mình: “Trái tim chết tiệt, dừng lại cho ta!”

Tiện đà, Lang Trạch Thiên nhẹ nhàng tiến lên, thật vất vả đem môi thiếp thượng cặp môi cánh hoa mẫn cảm mà lại đơn bạc kia. Hắn đột nhiên bị chính mình dọa cho cứng đờ, sau đó lập tức xốc chăn lên, lao ra khỏi phòng Viên Ngang.

Viên Ngang bị đánh thức nhíu nhíu mày. Tỉnh lại rồi, hắn sờ qua kính mắt trên mặt bàn, đeo vào rồi, mới phát hiện không thấy người kia, chỉ còn lại độ ấm bên giường. Viên Ngang nhịn không được nở nụ cười, tiện đà tháo xuống kính mắt, tiếp tục ngủ. Lúc này đây, hắn xê dịch thân mình, chuyển qua chỗ tiểu tử kia nằm, ôm chăn mà ngủ.

Lang Trạch Thiên lao ra xong, cố sức thở gấp. Chết tiệt…Trước kia cũng từng ngủ cùng nhau, nhưng là không có cảm giác bối rối như hôm nay a. Chết tiệt…Lang Trạch Thiên, ngươi thật ngu ngốc, ngươi trúng chiêu rồi a!

-“A, a Thiên, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?” Trùng hợp một chiếc xe dừng lại bên cạnh Lang Trạch Thiên, cách cửa nhà Viên Ngang một khoảng cách. Âu Dương Vũ ấn xuống cửa kính xe, nhìn cái tên mặt đỏ hồng kia.

-“Liên quan gì đến ngươi?” Lang Trạch Thiên liếc trắng mắt, nhanh chóng điều chỉnh một chút tâm tình, nghiêm mặt nhìn hai người trên xe. Chỉ biết bọn họ chẳng phải hảo tâm, đến đây sớm như vậy tuyệt đối là để chế giễu hắn, cũng không phải không biết Viên Ngang đường huyết có chút thấp đâu a.

-“Đương nhiên, bạn bè hạnh phúc quan hệ đến tâm tình của chúng ta a!” Âu Dương Trụ cười lớn.

Lang Trạch Thiên xông lên, túm lấy áo Âu Dương Vũ: “Tiểu tử thối, các ngươi dám chơi ta!”

-“Được rồi, mọi người đều biết hay nói giỡn hảo không tốt. Ngươi còn muốn cái gì? Có một Thiên Tường yêu nam nhân đã muốn đủ phiền toái a. Ta không muốn hai người bạn thân cũng muốn ở cùng một chỗ a!” Âu Dương Trụ vội vàng tiến lên tách ra hai người.

-“Chỉ biết a Thiên chơi chẳng thú vị! Lên xe thôi, chúng ta đi đến công ty của Thiên Tường trước. Tối hôm qua Viên Ngang vì chiếu cố ngươi đủ mệt rồi, để cho hắn ngủ nhiều một hồi đi!” Âu Dương Vũ nhún nhún vai.

-“Tối hôm qua? Ta không có làm ra cái gì chứ?” Lang Trạch Thiên vẻ mặt xấu hổ. Chết tiệt…Ít nhất sẽ không cưỡng hôn người kia, hoặc là nói thích người kia linh tinh đi.

-“Viên Ngang đỡ ngươi về. Ngươi này tiểu tử thối, ói ra hết người hắn!” Âu Dương Trụ liếc trắng mắt.

-“Gì?” Lang Trạch Thiên ngây ngẩn cả người.

-“Còn nói lung tung nữa!” Âu Dương Vũ lập tức tiến lên thêm mắm thêm muối.

-“Còn cường hôn hắn!” Âu Dương Trụ nhịn cười.

-“A?!” Đầu tiên giật mình ngây ngốc, sau đó lập tức bằng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy, vừa chạy vừa không khống chế được hét lớn.

-“Ha ha…Rất hảo chơi!” Âu Dương Vũ phá lên cười.

-“Ha ha…Gì? Vũ, vậy hắn không cần đi công ty sao a?” Âu Dương Trụ mạnh tỉnh lại.

-“A…quả…thật là! Xem ra hắn tuyệt đối xấu hổ muốn chết, hôm nay làm sao đi được?”

-“Chúng ta đi trước đi, Thiên Tường chắc đã đi rồi!”

-“Hảo!” Kết quả hai người hưng trí bừng bừng liền đi đến công ty. Ngay tại nửa đường, Âu Dương Trụ vô tình nhìn lướt qua cửa kính xe, liền thấy được một nữ nhân đứng sau chiếc xe thể thao màu đỏ. Đương nhiên là có một chiếc xe thể thao màu đỏ ở trên đường không có gì là lạ, có một nữ nhân đứng ở bên cạnh xe thể thao cũng không có gì kỳ quái. Kỳ quái ở đây chính là, nữ nhân kia không phải ai khác, mà chính là vợ hai của Nhâm Đoạn Phong-Tát Đế phu nhân. Càng kỳ quái chính là, bạn tốt ngày xưa của Nhâm Đoạn Phong-Từng Nguy liền đứng ở trước mặt Tát Đế phu nhân, cười đến rất là ái muội nhìn Tát Đế phu nhân.

-“Dừng xe, Vũ!” Âu Dương Trụ lập tức cầm lấy tay Âu Dương Vũ, sau đó Âu Dương Vũ lập tức khẩn cấp phanh lại, theo Âu Dương Trụ đường nhìn nhìn về phía Tát Đế bên kia.

-“Từng Nguy?!” Âu Dương Vũ ngây ngẩn cả người “Kia không phải Tát Đế phu nhân sao?”

-“Quả thật…Ha ha, không thể tưởng được Nhâm lão gia thật đúng là thê thảm a. Cưới một nữ nhân như vậy, thế nhưng thông đồng với bằng hữu của Nhâm lão gia!” Âu Dương Trụ lạnh lùng cười.

-“Thật đúng là thời thế thay đổi!” Âu Dương Vũ cười nhạo một chút “Nhâm lão gia thật đúng là thời vận kém a!”

-“Ta hiện tại có trăm phần trăm tin tưởng có thể đánh bại bọn họ a!” Âu Dương Trụ nhướn mày “Cần nói cho Thiên Tường không?”

-“Ta nghĩ không cần!” Âu Dương Vũ thản nhiên “Thiên Tường luôn luôn không quan tâm tới bất kì chuyện gì của Nhâm Đoạn Phong!”

-“Hảo, mau về công ty đi, buổi chiều có buổi đấu thầu a!”

-“Ân!” Xe nhanh chóng đi rồi…

Bên cạnh xe thể thao màu đỏ, Tát Đế phu nhân trừng lớn đôi mắt diễm lệ “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”.

-“Sao lại chột dạ như vậy a? Tát Đế phu nhân, ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi!” Từng Nguy tựa người vào xe, cười đến ái muội “Hơn nữa, ảnh chụp lại không ở trong tay ta. Chính là người nào đó thực không đúng dịp bị ta bắt được, sau đó lại thực không đúng dịp trông thấy ảnh chụp ngươi cùng quan chức lớn hẹn hò thôi a!”

-“Ngươi nói cái gì! Từng Nguy, đừng tưởng rằng lão gia che chở ngươi là có thể muốn làm gì thì làm. Thế lực của Tát Đế ta ngươi biết đấy, một bàn tay của ta là có thể bóp chết ngươi!” Tát Đế vẻ mặt tái nhợt.

-“Đúng vậy, ta chính là ỷ vào Đoạn Phong!” Từng Nguy nhếch khóe miệng, lập tức biến sắc mặt “Tát Đế, xem ra ngươi thật sự không hiểu được hoàn cảnh của mình. Nơi này là Trung Quốc, các mối quan hệ của ta tuyệt đối không thể so với ngươi đơn giản! Nếu ngươi dám động vào Nhâm Thiên Tường cùng bằng hữu của hắn, ta tuyệt đối sẽ nhĩ hảo xem xem!”

-“Hừ, vậy xem ai lợi hại!”

-“Đương nhiên, ta Từng Nguy thật đúng là đã lâu không chơi đùa a!” Từng Nguy quay đầu đi vào một nhà hàng gần đó.

-“Shit!” Tát Đế oán hận mắng nhìn thân ảnh của đối phương. Đừng tưởng rằng ngươi có thể đấu với ta, Từng Nguy. Nhâm gia là của ta, Nhâm phu nhân cũng là ta. Đoạn Phong cũng chỉ thuộc về ta. Nhâm Thiên Tường… Ngươi cho là tiểu tử kia có thể thuận lợi sống sót sao? Hừ, không biết lượng sức mình!