Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 20: Mục đích của môn chủ




Đúng vào lúc này, một người đã mua vé đứng đó chờ hồi lâu, chạy tới trước quầy bếp xem xét, thấy bên trong không có người, không khỏi quay đầu lại kêu to: “Lão bản, sao không có người làm vằn thắn thế này?”

Cái âm thanh vịt đực này y hệt như Đường Đa Lệnh tiếc là cũng là giọng tự nhiên.

“Ha ha, Kim môn chủ, người xem…”

“Không có gì, ngươi đi mau đi. Chúng ta cũng đã ăn xong, cũng phải trở về.” Kim Đao Sai cũng cười ôn hòa y như vậy, nhưng ôn hòa này cũng khác với ôn hòa lúc trước.

Đường Đa Lệnh không dám nhìn ánh mắt của hắn nữa, cúi đầu chạy về phòng bếp, vội vàng nấu vằn thắn cho ân nhân cứu mạng của mình, còn phi thường hùng hồn bỏ thêm hai muỗng tương ớt đặc chế của y.

“Lão bản! Ta gọi canh không mà!”

Sau khi đoàn người của Kim Đao Sai đi rồi, tinh thần Đường Đa Lệnh không thể nào bình tĩnh, cứ sai mấy lỗi linh tinh, cuối cùng không thể chịu nổi đành phải đóng cửa sớm.

Vừa mới đóng kỹ cửa tiệm, Đường Đa Lệnh chạy thẳng một đường về hậu viện, hét lớn: “Hoa Tương Dung! Ngọc Liên Hoàn! Không xong rồi, chạy mau!”

Ở hai khu đông, tây, Hoa Tương Dung, Ngọc Liên Hoàn nghe tiếng ồn ào liền đi ra.

“A Đường, không phải đã nói rồi sao, ta hiện giờ gọi là Đường Đa Hoa, tiểu tử kia gọi là Đường Đa Ngọc, ngươi có thể gọi chúng ta là A Hoa và A Ngọc, vậy mà ngươi còn kêu tên thật của chúng ta ra, lại còn kêu lớn tiếng như vậy, không sợ người ta nghe được mật báo cho Thừa Thiên Môn sao?” Hoa Tương Dung oán giận nói, hắn dù sao cũng là danh nhân trên giang hồ mà.

“Ôi trời, ai cần biết ngươi là Đa Hoa hay là Đa Ngọc, Thừa Thiên Môn tìm tới cửa rồi! Nhanh chạy đi thu dọn đồ đạc chạy trốn đi! Ây da, lúc trước sao ta lại nghe lời các ngươi trốn ở đây chứ, ta biết họ Kim kia không phải là người tốt mà.”

“A Đường, ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy? Người của Thừa Thiên Môn sao lại tìm tới cửa? Còn họ Kim nào không phải là người tốt?” Ngọc Liên Hoàn đi tới đỡ Đường Đa Lệnh đang gấp đến độ muốn nhảy lên.

“Chính là cái người tên là Kim Đao Sai đó!” Đường Đa Lệnh thốt ra, rồi sau đó đột nhiên nhớ tới mình chưa bao giờ nhắc tới quá trình quen biết Kim Đao Sai trước mặt hai người này, sắc mặt lập tức đại biến.

“Kim Đao Sai? Ngươi làm sao biết Kim Đao Sai?” Hoa Tương Dung quả nhiên giận tái mặt hỏi.

“Á, là.. Vừa rồi… Ở trong tiệm… Mới biết…” Đường Đa Lệnh ấp úng, ngược lại càng khiến cho người khác sinh nghi.

“Ây, A Đường ngươi vẫn là đừng nên nói dối, để cho chúng ta yên tâm thật sự, vẫn là nhanh nói rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, còn nữa ngươi làm sao mà biết Kim Đao Sai.” Ngọc Liên Hoàn ngăn trước mặt Hoa Tương Dung đang sắc mặt âm trầm.

Đường Đa Lệnh cảm thấy mình ở trước mặt hai người này lúc nào cũng có thể bị bắt, trong lòng tuy không vui nhưng cũng chỉ có thể thành thành thật thật nói hết chuyện kết bạn cùng Kim Đao Sai với chuyện vừa rồi trong tiệm.

“Ta không phải cố ý muốn gạt mấy người, ta lúc ấy thật sự không biết Kim môn chủ là ai, còn tưởng hắn muốn cướp năm trăm lượng bạc của ta. Bất quá ta cũng không lộ ra một chút gì về hai ngươi trước mặt hắn.” Đường Đa Lệnh rất ủy khuất mà nói, vì ánh mắt của hai người Hoa, Ngọc cứ như là đang thẩm vấn phu nhân hồng hạnh xuất tường vậy.

“Hừ, cũng chỉ có người xuyên việt từ thế giới khác ngu xuẩn như ngươi mới không biết Kim Đao Sai là ai.” Hoa Tương Dung nói xong lại đột nhiên cười cười.”Các ngươi nói xem Kim Đao Sai rốt cuộc là ai đây.”

Ngọc Liên Hoàn trắng mắt không còn chút máu, “Cũng vì chúng ta không nghĩ tới nên nói một chút quy củ giang hồ cho A Đường. May là ngươi gặp Kim Đao Sai, người này danh tiếng gần đây không tệ, sẽ không vì ngươi không biết hắn mà tức giận. Nếu mà gặp người khác tự cho mình là rất giỏi, nói không chừng có thể vì vậy mà giết ngươi.” Ngọc Liên Hoàn nói xong lại lườm Hoa Tương Dung đang liếc tới.

“Ây, chuyện đó cũng không phải là ngươi sai, lúc đó ta cũng không nói thật cho các người biết mà.” Đường Đa Lệnh đột nhiên cảm thấy Ngọc Liên Hoàn còn ủy khuất hơn cả y.

“Hừ, gì mà danh tiếng không tệ, còn không phải chỉ là một ngụy quân tử khẩu thị tâm phi, trên miệng hắn thì nói không tức giận, nhưng trong lòng sợ là đã nhớ kỹ A Đường, nếu không sao lại đột nhiên có hứng thú với một chủ tiệm vằn thắn chứ?” Hoa Tương Dung cũng quay lại một giáo phản kích.

“Trời ạ, mấy người còn cãi lộn cái gì, chạy mau đi! Mặc kệ Kim môn chủ kia là chính nhân quân tử hay là ngụy quân tử, cũng không phải là tới đây tìm mấy người để ôn chuyện đâu.” Đường Đa Lệnh vội la lên.

Hoa Tương Dung cười lạnh, “Kim môn chủ đương nhiên không phải tới đây ôn chuyện cùng chúng ta, mà là tới tìm ngươi ôn chuyện mà, tại sao chúng ta phải chạy?”

“Hắn tại sao phải tìm ta?” Đường Đa Lệnh trừng mắt nhỏ, “Hắn rõ ràng là muốn mượn cơ hội để dụ bắt các người.”

Ngọc Liên Hoàn cũng nở nụ cười, “A Đường, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ngươi vừa rồi không để lộ cả tiếng gió, Kim môn chủ làm sao biết hai chúng ta ở đây? Hơn nữa nếu hắn thực sự đã biết, cũng sẽ không dùng cách tiếp cận ngươi để bại lộ ý đồ của mình.”

“Ngọc Liên Hoàn có ý là, Kim Đao Sai sẽ không dùng loại biện pháp ngu xuẩn mà ngươi có thể đoán ra ý đồ của hắn liền như thế này. Chúng ta mà thật sự đột nhiên chạy trốn, mới khiến cho người ta sinh nghi.” Hoa Tương Dung lạnh lùng bổ sung.

“Hắn không phải tới vì các người sao? Vậy hắn tới làm gì? Chẳng lẽ là do lúc trước ta không biết hắn, không đủ cung kính với hắn, cho nên hắn ghi hận trong lòng muốn trả thù ta?” Trực giác Đường Đa Lệnh nghĩ rằng Kim Đao Sai không phải người như thế, nhưng lại không nghĩ ra giải thích nào khác.

“Ha ha, A Đường ngươi thật sự đáng yêu.” Hoa Tương Dung nở nụ cười. “Ngươi thật sự không nhìn ra mục đích Kim môn chủ tiếp cận ngươi?”

“Mục đích gì? Vì ăn vằn thắn của ta? Hắn có tiền thì là thượng đế mà, ta còn có thể không cho hắn ăn sao?” Đường Đa Lệnh nhớ ra Kim Đao Sai vào quán của y là để ăn vằn thắn.

Ngọc Liên Hoàn khe khẽ thở dài. A Đường ngốc khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Hoa Tương Dung chậm rãi kề lại gần Đường Đa Lệnh, thì thầm bên tai y: “Kim môn chủ không phải muốn ăn vằn thắn của ngươi, hắn là muốn ăn ngươi cơ.”

Đường Đa Lệnh toàn thân khô nóng, nhanh chóng đẩy hắn ra: “Đến lúc nào rồi mà còn đùa như vậy? Đừng tưởng rằng nam nhân trên thiên hạ ai cũng thích như ngươi.”

Hoa Tương Dung lại cười vui vẻ,”Nam nhân trên thiên hạ đương nhiên sẽ không thích giống ta, nhưng Kim môn chủ hoàn toàn có thể có cùng một yêu thích giống ta, đúng hay không, A Ngọc?”

Ngọc Liên Hoàn cố gắng ôn hòa cười cười với Đường Đa Lệnh, sau đó gật nhẹ đầu, lại khiến cho toàn thân Đường Đa Lệnh nổi da gà – thế giới này sao vậy? Vì sao nam nhân lớn lên đẹp mắt đều là Đoạn Bối Sơn hết vậy? 1 Chẳng lẽ đây là lý do lão thiên gia không cho y lớn lên đẹp trai?

“Không thể nào, ta thấy hắn rất bình thường mà…” Thanh âm Đường Đa Lệnh nói về sau càng nhỏ, y nói vậy không phải là đang nói hai nam nhân này không bình thường sao.

Hoa Tương Dung quả nhiên thay đổi sắc mặt, dọa Đường Đa Lệnh khẽ run rẩy. Ngọc Liên Hoàn nhanh chóng an ủi: “A Đường, ngươi cũng không cần lo lắng, Kim môn chủ yêu thích nam sắc đúng là chuyện người trong võ lâm đều biết, nhưng hắn cũng không phải loại người không bằng cầm thú sẽ đi cưỡng bức…” Ngọc Liên Hoàn lại lườm Hoa Tương Dung đang liếc mắt, “Nếu ngươi không thích, hắn cũng sẽ không làm khó ngươi.”

Đường Đa Lệnh vụng trộm nhìn hai người này, nghĩ thầm: “Vậy cũng đúng, ta cảm thấy hai người các người có nguy cơ còn xa và cao hơn cả Kim môn chủ đó.”

“A Ngọc, ngươi đúng là hảo tâm, miêu tả Kim môn chủ có tình có nghĩa như vậy, ngươi không sợ A Đường nghe xong động tâm lập tức không ôm tỳ bà nữa sao?” 2

“A Hoa ngươi đừng nói bậy!” Đường Đa Lệnh đỏ mặt, tay run run, “Cho dù Kim môn chủ là người hảo nam sắc, cũng không có nghĩa là hắn coi trọng ta, ta cũng không phải là mỹ nam tử gì. Có lẽ cũng là vì hắn nhận ra ta là người quen, nhất thời cao hứng nên nói nhiều hơn hai câu thôi.” Y cũng thật sự tin tưởng miêu tả của Ngọc Liên Hoàn, tin rằng Kim Đao Sai nhận ra y cũng không phải là âm mưu gì.

“Ây, A Đường, ngươi thật sự không biết cái bộ dáng ngây ngốc kia của ngươi có bao nhiêu đáng yêu sao? So với bộ dáng công tử bột càng khiến cho người ta có dục vọng muốn ăn hơn.”

Hoa Tương Dung nói vừa xong lại lên giọng một chút, dọa Đường Đa Lệnh nhảy dựng, sau đó tức giận nói: “Muốn ta nói bao nhiêu lần nữa? Ta không có ngốc! Ta chỉ chưa quen với cái thế giới này của các người thôi! Nếu các người đến thể kỉ hai mươi mốt, các người cũng biến ngốc hết cả lũ!”

“Theo ta thấy, Kim Đao Sai là cao thủ trẻ tuổi nổi danh nhất trong chính đạo võ lâm, từ trước đến nay có không ít người vì danh tiếng mà vây chung quanh hắn, khó có được người như A Đường biết rõ thân phận của hắn cũng thờ ơ như vậy, cho nên mới khiến hắn hứng thú.” Ngọc Liên Hoàn ngược lại chân thành phân tích.

“Ây da, nhưng lúc đó ta thật sự không biết địa vị của Thừa Thiên Môn mà, bằng không lúc đó ta cũng sẽ nhất định tất cung tất kính cúi đầu trước hắn thôi. Làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn hắn có hứng thú với ta đâu.” Nếu cái hứng thú này thật sự chuyển thành cái hứng thú kia, thời gian hắn xuyên việt tới thế giới khác sẽ càng thêm đặc sắc rồi.

“Hứng thú với ngươi có gì là không tốt? Có Thừa Thiên Môn môn chủ thân mật với ngươi, trong võ lâm còn có mấy người dám khi dễ ngươi? Cũng không cẩn ngươi phải đi sớm vể trễ như hôm nay, cũng không không cần giống chúng ta sợ dấu đầu lòi đuôi không dám gặp người.” Hoa Tương Dung lành lạnh nói.

Đường Đa Lệnh nổi giận, hất tay, la to: “Ngươi cho rằng ta đang sợ bị hắn đè sao? Ta đây còn không phải lo lắng nếu hắn tiếp cận ta gần quá sẽ phát hiện ra hai người các ngươi, chúng ta giờ ai cũng không phải là đối thủ của hắn, lộ mặt ra thì phải làm sao?”

Hoa Tương Dung nghe vậy sững sờ, sắc mặt có chút tái nhợt, cái miệng ngày thường lanh lợi nhất cũng ngập ngừng, cái gì cũng không nói được.

Ngọc Liên Hoàn bước lên phía trước, nói: “A Đường ngươi đừng giận, chúng ta chỉ nói giỡn mà thôi, chẳng lẽ chúng ta thật sự hi vọng ngươi sẽ đi theo Kim Đao Sai sao? Đương nhiên ngươi nói cũng đúng, mặc kệ Kim Đao Sai tiếp cận ngươi là có mục đích gì, chung quy đối với chúng ta cũng bất lợi, vẫn là phải nghĩ biện pháp rời xa hắn thì hơn.”

Hoa Tương Dung rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lãi, tỉnh táo nói: “Ta nghĩ Kim Đao Sai sẽ không đến nữa đâu. Hắn đúng là có hứng thú với A Đường đơn giản là vì trước đây A Đường đối với thân phận của hắn không có phản ứng, nhưng hôm nay A Đường lại sợ hãi với thân phận của hắn như vậy, không dám cùng hắn quen thuộc, dựa vào điểm này cũng đủ bỏ đi hứng thú của hắn rồi. A Đường cũng không phải mỹ nam tử gì, không có loại hứng thú này, Kim Đao Sai còn tìm hắn làm gì?”

Đường Đa Lệnh nghe vậy vui vẻ, “Ngươi nói có lý, ta cũng phát giác thái độ về sau của hắn cùng với thái độ lúc vừa mới nhận ra ta không có giống, cũng không thân thiết như vậy.” Nói xong lại dừng một chút, “Nhưng mà, hắn có thể vì mấy lần ta từ chối không đi gặp hắn, sau này cố ý gây khó dễ với ta không?” Người ta nói rồng mạnh cũng không thể đấu lại rắn rít địa phương, huống chi hắn cũng chỉ là một con rồng đất.

Hoa Tương Dung tiếp tục tỉnh táo nói: “Ta nghĩ là không đâu. A Ngọc nói không sai, Kim Đao Sai này gần đây danh tiếng rất tốt, thân lại đứng đầu chính đạo, mặc kệ hắn ta là chính nhân quân tử hay ngụy quân tử, cũng sẽ không vì một mạo phạm nho nhỏ của một chủ tiệm vằn thắn mà phá hủy thanh danh tốt đẹp của mình. Hừ, đây là đạo xử thế của đám người chính đạo sĩ diện đó.”

“Oa, A Hoa ngươi thật sự lợi hại, ta sao lại không thể nghĩ được như vậy chứ?” Không biết tại sao, Đường Đa Lệnh cảm thấy Hoa Tương Dung phân tích vấn đề tinh tường hơn so với mình nhiều, vừa nghe hắn nói vậy, tâm treo cả buổi trời rốt cuộc cũng rơi xuống.

Sắc mặt Hoa Tương Dung không có cách nào bình tĩnh lại, “A Đường, vừa rồi ta nói ngươi và Kim Đao Sai… Kỳ thật chỉ là, chỉ là…” Hắn chỉ ghen tị, ghen tị mình không thể sống quanh minh lỗi lạc được như Kim Đao Sai, thanh danh hiển hách. Nếu như A Đường muốn chọn một người nam nhân để sống chung, sẽ chọn ai chứ?

“Ha ha, không cần giải thích, ta biết rõ ngươi chỉ là quen tranh cãi cùng A Ngọc, trong nội tâm khẳng định không nghĩ như vậy.” Đường Đa Lệnh rộng lượng khoác tay lên vai của hắn, đối đãi như huynh đệ mà vỗ vỗ.

“A Đường…” Hoa Tương Dung kích động nói không ra lời, A Đường chính là như vậy mà hấp dẫn hắn.

“A Đường…” Ngọc Liên Hoàn cũng trầm thấp hô một tiếng, nhưng lại u ám không nói nên lời.

Đường Đa Lệnh sửng sốt một chút, trái phải nhìn nhìn, đành phải nâng tay kia khoác lên vai Ngọc Liên Hòa, sắc mặt Ngọc Liên Hoàn lúc này mới từ tối chuyển sáng, nhưng lập tức, sắc mặt của Hoa Tương Dung liền từ sáng chuyển tối, ngay sau đó, bốn mắt nhìn nhau, tia điện bắn tứ tung.

Đoạn Bối Sơn = Brokeback Mountain = Phim gay nổi tiếng của thời đại = ý chỉ người đồng tính, gay

Ý là A Đường sẽ theo anh Kim bỏ hai anh Ngọc và Hoa đấy.