Tiểu Quai Của Sơn Tặc

Chương 10-3: Hạ




Cứ đi như vậy một lúc lâu, Bán Hạ phát hiện một căn nhà xập xệ, là loại nhà mà thợ săn buổi tối không thể quay về dùng để nghỉ ngơi tạm thời.

Đi được vài bước, Bán Hạ đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một nam nhân mặc trang phục săn bắn ngồi dưới đất.

Bán Hạ thở ra nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi ngã ngồi xuống đất.

Thợ săn kia thấy một phụ nữ có thai tiến vào, đang định giữ khoảng cách để không chạm đến, lại thấy hắn ngã ngồi dưới đất, vội vàng chạy qua đỡ.

Bán Hạ một tay bắt lấy tay người nọ, tay kia thì kéo kim bài trên cổ xuống.

“Vị ca ca này, phiền ngươi mau cưỡi ngựa chạy tới thành Thiên Thủy, đem kim bài này giao cho người thủ thành xem, bảo bọn họ báo cho nhiếp chính vương gia mau tới đây!”

Nhờ chút lửa nhỏ nhoi, thợ săn thấy rõ trên kim bài có đính hoàng bảng của nhiếp chính vương Trường Không Long Tường, trên đó nói, người có kim bài này chính là nhiếp chính vương phi, là phúc tinh tiên tử trời ban cho Uy Ngôi quốc, phàm là người nước ta, thấy hắn thì phải đối đãi với hắn như với thiên tử; tổn thương hắn, tru di cửu tộc; có công hộ giá hắn, thăng quan tiến tước, có thể tương xứng cùng huynh đệ của ta!

“Nguời là... Người là Vương phi?” Thợ săn sợ tới mức đặt mông ngã dưới đất.

“Đúng vậy, trong bụng đang mang hài tử của vương gia, hơn nữa cũng sắp chuyển dạ; hiện tại bị bắt tới đây, thật sự không còn khí lực xuống núi, thỉnh đại ca giúp ta đi một chuyến, mạng người quan trọng, ta cầu xin ngươi!” Bán Hạ thở nhẹ lên, vội vàng nói.

Thợ săn lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hô: “Phúc tinh tiên tử, tiểu nhân mang người xuống núi!”

Bán Hạ lắc đầu, nói: “Vạn nhất gặp người xấu, ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng lại liên luỵ đến đại ca, cho nên thỉnh đại ca hãy xuống một mình, nếu gặp người xấu, không thể bối rối, cũng không thể để cho hắn thấy kim bài, nếu không đại ca sẽ gặp nguy hiểm.”

Thợ săn kia tốn thời gian trong chốc lát, cuối cùng cũng đứng lên, ôm Bán Hạ vào trong phòng, lấy nhánh cây che đi cửa sổ đã bị phá, mới thoáng an tâm.

“Tiên tử, ngươi chờ, A Ngưu dù có mất mạng cũng sẽ đem vật này tới cho Vương gia!”

Nhìn A Ngưu chạy xuống dưới chân núi, Bán Hạ cuối cùng thở ra một hơi.

Nhưng mà sau một đêm lăn qua lăn lại, chỉ trong chốc lát, Bán Hạ đột nhiên cảm thấy bụng mơ hồ đau!

Từng trận đau đớn lần lượt ập đến, hơn nữa từng đợt so với từng đợt lại càng đau, khoảng cách giữa từng đợt lại càng ngắn ngắn.

Bán Hạ sắc mặt trắng bệch — chẳng lẽ là hài tử muốn đi ra sao?

Khi hắn cảm thấy dưới quần một mảnh ướt đẫm thì không thể không tin được nữa, hài tử phải sinh ở chỗ này.

Khó khăn cởi ngoại bào ra đệm trên mặt đất, Bán Hạ gắng gượng mở to hai chân, gấp khúc lại.

“Không phải sợ, ngươi đã thấy nương tử của Vũ Sĩ sinh tiểu bảo bảo, Kha Nhiên đại ca nói mình cũng sẽ giống như vậy… Không phải sợ… Ô ô… Long Tường, Long Tường!” (ta nói a Tiểu Hạ nhi~ nương tử của Vũ Sĩ là ngựa nha~ =.=)

Đau đớn giống như bị xé rách ra, rõ ràng cảm nhận được chỗ ấy càng ngày càng mở lớn, một loại cảm giác thống khổ khắc cốt minh tâm cùng khủng hoảng tột cùng không khỏi quanh quẩn bên cơ thể gầy yếu của Bán Hạ.

“Ô ô… Không phải sợ, Long Tường nói ngươi là phúc tinh, tinh… Ngươi không phải đã giúp mẫu thân sao? Lúc này… Ân… Cũng giống như vậy! Đây là hài tử của Long Tường và ngươi… Không được từ bỏ… Hài tử, giúp mẫu thân… Mau ra đây!”

Trong cơn thống khổ như muốn xé đôi thân thể, Bán Hạ cong người dậy, phát ra tiếng thét thét trong im ắng.

Lúc này một vật trượt ra ngoài cơ thể!

“Oa — “

Sớm đã kiệt sức, nhưng Bán Hạ vì kích động mà rơi lệ đầy mặt, hắn tháo trâm ngọc lục bảo xuống, dùng thân trâm sắc bén chặt đứt cuống rốn, nhanh chóng dùng sấn y ôm lấy hài tử không ngừng kêu khóc.

Nhưng mà, còn không đợi Bán Hạ nhìn kỹ hài tử, một loại mẫu tính bản năng nói cho hắn biết — trong thân thể còn có một đúa!

Bị một loại tuyệt vọng hòa cùng vui sướng vây quanh, Bán Hạ lại một lần nữa nỗ lực ép hài tử ra ngoài cơ thể.

Sớm đã không còn thể lực, hắn chỉ dựa tình mẫu ái cùng tín nhiệm đối với Trường Không Long Tường!

“Phụ thân lập tức sẽ đến, chúng ta nhất định phải chờ y… Mau ra đây… Ô ô… Chúng ta đều cùng sống sót… Long Tường nói muốn… A… Thấy hài tử… của chúng ta trông như thế nào… Ân… Muốn nuôi nấng các ngươi thành… Người ưu tú nhất… Long Tường, Long Tường… Bán Hạ rất thích ngươi — “

Lại một trận đau đớn không cách nào hình dung, Bán Hạ biết hài tử đã được sinh ra!

“Ô…”

Nhưng lúc này, tiếng khóc của hài tử rõ ràng không hề lớn.

Bán Hạ lòng nóng như lửa đốt, dùng hết một chút khí lực cuối cùng gói chặt hài tử, che kín bên người.

Hắn không biết y thuật, mọi chuyện hắn vừa làm đều dựa vào bản năng mẫu tính của hắn.

Kế tiếp, chỉ có thể chờ Long Tường xuất hiện.

Một âm thanh cọ sát ở đâu đó, khiến Bán Hạ phục hồi tinh thần.

“Long…” Vừa gọi ra một chữ, Bán Hạ ngây ngẩn cả người, hơn nữa cảm thấy sợ hãi trước nay chưa có.

Vân Đỉnh Thiên trên mặt quấn đầy băng vải lộ ra một đôi mắt âm trầm, đứng trước cửa nhà gỗ.

“Nếu không nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, ta thật sự nghĩ ngươi đã xuống núi.” Vân Đỉnh Thiên thèm khát nhìn Bán Hạ xiêm y không ngay ngắn.

“Ngươi từ nhỏ chính là một kẻ gây tai hoạ, mỗi một hạ nhân từng gặp qua ngươi đều bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng! Ta biết nhị đệ cũng thích ngươi, nhưng hắn chỉ dám dùng biện pháp khi dễ ngươi để diễn tả; mà ta, vì để có thể tiếp nhận quyền thừa kế, ngay cả tư cách khi dễ ngươi cũng không có! Ta vẫn ghen tỵ với hắn, bất quá không sao, nhị đệ bị ngươi đánh hôn mê…” Hắn giơ lên thanh kiếm dính đầy máu, âm trầm cười nói: “Đã chết ở trong tay ta!”

Bán Hạ run rẩy như lá rụng trong gió, nhưng vẫn nhưng không quên đem hai tiểu tử đang khóc bảo hộ trong lòng.

Đem hết động tác của hắn thu vào mắt, Vân Đỉnh Thiên nhe răng cười nói: “Ta không muốn vàng bạc châu báu gì cả, ta đây liền mang ngươi xa chạy cao bay!” Hắn chậm rì rì nói: “Hiện tại vấn đề duy nhất chính là hai cái vật nhỏ này… Bất quá không sao, chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết!”

Nhìn Vân Đỉnh Thiên đem kiếm chỉ vào bảo bối trong ngực mình, Bán Hạ cơ hồ muốn hôn mê, vô cùng tuyệt vọng, hắn chỉ còn một tiếng gọi trước sau không đổi:

“Long Tường — “

Bỗng nhiên, cách không truyền đến một tiếng tương tự như thanh âm hổ gầm!

Bán Hạ mở mắt ra, chỉ thấy Vân Đỉnh Thiên trừng lớn mắt, bùm một cái ngã trên mặt đất — trên lưng của hắn, cắm một thanh bảo kiếm được khảm hổ phách!

“Tiểu quai!”

Nam nhân to lớn xông vào như một ngọn gió, liếc mắt một cái liền thấy Bán Hạ nằm trên mặt đất.

Bị nam nhân vội vàng kéo vào trong lòng, Bán Hạ còn ôm thật chặt hai hai tử, hắn khẽ khàng thở, nở nụ cười ngọt ngào, hắn nói với Trường Không Long Tường: “Ta không có hoài nghi Long Tường, ta thích ngươi, Long Tường…”

“Là song bào thai, cả hai đều là con trai. Một đứa rất khỏe mạnh, còn một đứa sinh ra có hơi yếu ớt, bất quá điều dưỡng một chút sẽ khỏe mạnh nhanh thôi.” Kha Nhiên ôm một anh nhi nhỏ xinh, đung đưa qua lại dụ nó ngủ.

Hồng Hạnh thì ôm một nam anh, vừa cười vừa rơi lệ.

Tiết Chanh Chanh cùng Trường Không Trữ nhi tranh nhau dụ tiểu anh nhi, cảm thấy thú vị cực kỳ.

“Ôm ra đi, ta không muốn nhìn thấy bọn chúng.”

Trường Không Long Tường lạnh như băng nói. Hắn ngồi trên giường, ôm Bán Hạ thật chặt, một khắc cũng không chịu buông ra.

“Long Tường…” Trường Không Trữ nhi lo lắng kêu lên.

“Ta nói đem ôm bọn chúng ra ngoài đi!” Trường Không Long Tường hai mắt đỏ bừng, hung ác trừng hai tiểu hài tử, gầm nhẹ: “Bọn chúng thiếu chút nữa hại chết tiểu quai, ta không muốn nhìn thấy bọn chúng!”

Tất cả mọi người ngây dại, không thể tưởng được Trường Không Long Tường yêu Bán Hạ đến mức bất cứ điều gì thương tổn Bán Hạ y cũng không thể khoan dung tha thứ.

Hắn ôm chặt bảo bối trong lòng, thân mình cao lớn không ngừng run rẩy, Trường Không Long Tường mà thế gian đồn rằng chỉ cần cười một cái có thể khiến người phải hôi phi yên diệt, giờ phút này sợ hãi tựa như một đứa trẻ, “Ta chết tiệt là một thằng ngu! Ta nghĩ rằng xóa sổ dư đảng của Lữ Hưởng là Bán Hạ sẽ được an toàn —— ta vì sao lại để hắn một mình ở nhà? Hắn sắp chuyển dạ a! Chết tiệt ta vì sao phải để cho hắn mang thai, nếu không phải mang hài tử, Bán Hạ cũng sẽ không bị đám súc sinh này bắt đi! Không ngờ ta cùng hài tử của ta lại hại Bán Hạ bị thương... Ta ta không muốn gặp bọn chúng!”

Mọi người mới vừa rồi còn thật cao hứng, thế nhưng lúc này đều trầm mặc.

Tiểu Trúc tựa hồ muốn nói cái gì, Thạch Sư xoa xoa bàn tay nhỏ của hắn như cổ vũ, mỉm cười với hắn.

Tiểu Trúc cố lấy dũng khí, nói với Trường Không Long Tường: “Vương gia, ngươi như vậy, vương phi... Tiểu Hạ hắn sẽ thương tâm. Ta cùng Tiểu Hạ gặp nhau, tính cách có chút tương tự, ta có thể lý giải hắn nhất định luôn coi ngươi là trời của hắn. Ở trong mắt Tiểu Hạ, bản thân gặp chuyện gì cũng không quan trọng, nhưng nếu có liên quan đến vương gia thì một chút cũng không thể lơ là —— huống chi là hài tử của vương gia? Ta cùng Tiểu Hạ đều rất nhát gan, hắn từng  nói với ta hắn rất sợ bóng tối, vậy thì hắn làm sao dám bước đi trong ngọn núi đen đặc này lâu như vậy? Chân của hắn rất bất tiện, lại mang hai tiểu hài tử, đừng nói là sơn đạo, sợ là đường bằng cũng chạy không nổi vài bước. Hắn có thể đi xa như vậy, là bởi vì hắn tin tưởng ngươi, là bởi vì hắn yêu ngươi, không muốn từ bỏ cơ hội cuối cùng để gặp lại ngươi, cũng không muốn từ bỏ hài tử của các ngươi. Tiểu Hạ hắn... Biết rất ít chuyện, tuy nhiên hắn có thể tự mình sinh hạ hai hài tử này, ta nghĩ đây hẳn là thống khổ cùng khó khăn mà đại nhân các ngươi không thể nào tưởng tượng nổi. Tiểu Hạ nhu nhược như vậy nhưng hắn lại làm được đến mức này, là do hắn —— yêu ngươi, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, hắn cần bảo vệ hài tử của ngươi.”

Tiểu Trúc tiếp nhận hai hài tử, đi đến trước mặt Trường Không Long Tường, nhẹ nhàng đem tiểu hài tử đưa cho hắn, “Vương gia, ngươi sai lầm rồi, không phải ngươi cùng hài tử của ngươi hại hắn, là các ngươi cứu Bán Hạ, bởi vì yêu các ngươi, hắn mới có thể chống đỡ đến cùng; Vương gia, nhìn hài tử đi, đây là trân bảo mà thê tử ngươi yêu nhất nguyện ý trả giá bằng sinh mệnh để bảo hộ.”

Trường Không Long Tường ngơ ngác nhìn Tiểu Trúc đặt hai tiểu tử kia vào lòng mình, đứa lớn hơn đang mở to đôi mắt đen sẫm nhìn y, lông mày nhỏ nhỏ nồng đậm giống hệt mình; đứa nhỏ đã ngủ, cái mũi xinh xắn cùng cái miệng nhỏ mím lại giống hệt như được khắc từ một khuôn mẫu là Bán Hạ đang ngủ trong lòng mình.

“Hài tử... của ta vào tiểu quai?”

Tự trách cùng giận chó đánh mèo lúc trước lập tức tan thành mây khói, nhìn mẫu tử ba người nho nhỏ trong lòng, Trường Không Long Tường lần đầu tiên ý thức được đây là căn cứ chính xác minh tình yêu của hắn và tiểu quai, lần đầu tiên ý thức được đây là gia đình của y.

Rốt cuộc khống chế không nổi tình cảm tràn đây, Trường Không Long Tường ôm chặt ba nhân nhi, khóe mắt ươn ướt.

“Bảo bối, các bảo bối của ta!”

Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện tại Bán Hạ đang mê man, nếu Trường Không Long Tường nóng nảy, chính là ai cũng không thể chế trụ nổi a.

Hơn nữa, khiến y yêu mến con của mình, đây cũng là nguyện vọng của Bán Hạ đi.

Nửa tháng sau, Uy Ngôi nghênh đón trận tuyết đầu tiên.

Nhưng mà trong nhiếp chính vương phủ lại rạng rỡ ánh nắng.

“Tiểu tử thối này còn muốn ăn bao nhiêu lâu nữa! Oanh nhi không phải ăn một chút đã no rồi sao?” Trên khuôn mặt quanh năm không đổi của Trường Không Long Tường có một tia ẩn nhẫn.

Bán Hạ đỏ mặt bĩu môi nói: “Tại Cuồng nhi lớn hơn thôi...”

Nam nhân này, lúc mình cho con ăn còn không tránh đi, cứ nhìn chằm chằm, vẻ mặt như kiểu y cũng muốn ăn...

Trường Không Long Tường mở to mắt nhìn tiểu anh nhi không ngừng hút nhũ đầu của nương tử mình, không thể nhịn được nữa, một tay lấy kéo bảo bối trong lòng hắn ra, tiểu hài tử ly khai hương vị sữa ngọt ngào, lập tức oa oa khóc lớn.

Bán Hạ vội vàng hô: “Long Tường, ngươi muốn làm gì? Mau trả lại Cuồng nhi cho ta.”

Trường Không Long Tường không nói được một lời, thuận tay quơ lấy Trường Không Oanh nằm ở một bên giường nhỏ, ôm hai tiểu hài tử ra phòng ngủ, đưa bọn chúng cho Tiết Chanh Chanh cùng Thường Tấn Du đang uống trà ở gian ngoài.

“Dẫn bọn chúng đi tìm Hồng Hạnh phu nhân.”

Hai người nhìn tiểu đông tây trong tay khóc rống, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Tiết Chanh Chanh vội vàng nói: “Hồng Hạnh phu nhân cùng Hứa Nhĩ Tuấn xuất môn rồi.”

“Vậy giao cho Kha Nhiên hoặc nhũ mẫu, tùy ngươi.” Trường Không Long Tường cũng không quay đầu lại liền đi vào trong.

Thường Tấn Du cũng chạy theo gọi “Còn việc quân...”

“Ngày mai nói sau!” Từ trong nhà truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của nam nhân.

Hai người nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng hiểu ra, đành phải ôm bảo bối đang oa oa khóc lớn đi tìm Kha Nhiên.

Trường Không Long Tường vừa về tới trong phòng liền thấy tiểu quai của y bĩu môi trừng y.

Nam nhân lại nở nụ cười, bảo bối tức giận, quên kéo lại y phục, hai quả đỏ trên gò đồi trắng tuyết đứng thẳng lên, bên trên còn đọng lại vài vệt trắng sữa.

Yết hầu bỗng nhúc nhích, Trường Không Long Tường vài bước đi đến trước mặt Bán Hạ, thì thào gọi “Bảo bảo”, liền ôm Bán Hạ, há miệng ngậm lấy hai tiểu nhũ tiêm.

“A! Long Tường... Đừng...” Bán Hạ lập tức nhũn người trong lòng nam nhân, ngực càng nâng cao ấn vào khuôn miệng kia.

Trường Không Long Tường liếm một chút liền dừng lại không được, giống như một đứa trẻ nhấm nháp vị sữa ngọt ngào, còn dùng cái lưỡi cứng cáp liếm cọ hồng lôi mềm mại; lại vươn một bàn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay nụ hoa bên kia của bảo bối.

Nam nhân vừa vuốt ve vừa nhéo nhẹ lên nhũ đâu, một dòng sữa ngòn ngọt cứ thể trào ra, bám đầy trên mặt nam nhân.

“Ô ô ô...” Bởi vì vừa thoải mái vừa xấu hổ, Bán Hạ đỏ mặt khóc lớn lên, thân thể run run, thoạt nhìn thật đáng thương, lại vô cùng xinh đẹp hấp dẫn.

“Bảo bảo, tiểu yêu tinh!” Nam nhân đỏ tròng mắt, nhưng vẫn luyến tiếc bảo bối khóc, đành an ủi hắn trước: “Ngươi cứ như vậy là được rồi, đừng nghĩ nhiều, đừng khóc được không?”

Bán Hạ lau nước mắt, ôm chặt cổ nam nhân, nỉ non nói: “Thật xấu hổ, chính là... Thật thoải mái; ngươi không cho Cuồng nhi ăn no, hiện tại chỗ ấy của Bán Hạ hảo trướng, lúc Long Tường hút xong... Thật thoải mái...”

Oanh!

Bán Hạ run rẩy nói một cậu, thành công khiến nam nhân hóa thành dã thú.

Bị Trường Không Long Tường dùng hết đủ loại phương thức chèn ép một ngày một đêm, trước khi Bán Hạ khóc đến hôn mê một lần nữa, thề sẽ không bao giờ nói nhũ đầu của mình trướng đau. Hắn sẽ hôi phi yên diệt mất!

~♥ Hoàn đệ thập chương ♥~