Tiểu Quy Mô Chiến Tranh

Chương 20




Trầm Hàn vốn định sau khi tan tầm thì đi siêu thị một chuyến, mua thêm vài cái áo sơ mi cho Trần Xuyên, nhưng lại đột nhiên bị Phương Kỳ kèm chặt bắt đi nhà hàng tây.

Theo lời Phương Kỳ nói, hắn muốn Trầm Hàn cùng hắn ăn bữa cơm, thuận tiện đi ngắm gái đẹp.

Đầu Trầm Hàn chuyển đến chuyển lui, lúc đang lật xem thực đơn thì có một cô gái đi tới. Phương Kỳ rất có phong độ kéo ghế cho người đẹp, Trầm Hàn nhìn một cái liền hiểu, thì ra là muốn tiếp cận người ta a.

Trầm Hàn cảm thấy vui mừng, tiểu tử này rốt cuộc cũng chịu suy nghĩ kĩ rồi.

Tình huống như thế này mình cũng không nên quấy rầy.

Trầm Hàn tìm cớ rời ghế, Phương Kỳ lén lút giơ ba ngón tay ra dấu cho hắn, ý bảo hắn chờ 3 phút, 3 phút sau cùng nhau về.

Trầm Hàn chịu không nổi hắn, trước ra cửa rồi ngồi trong xe chờ. Chưa tới 3 phút sau, Phương Kỳ đã đi ra.

Trầm Hàn khởi động xe: “Sao rồi?”

Phương Kỳ nhún vai: “Cũng tốt, chỉ là mắt không đủ lớn, miệng không đủ nhỏ, chiều cao không đủ, thân hình không đủ béo. Nói tóm gọn hai chữ, không được.”

Trầm Hàn “a” một tiếng: “Cậu làm gì kén chọn quá vậy? Tôi thấy cô ấy rất được mà.”

“Xì, dĩ nhiên là phải kén chọn. Cưới vợ là chuyện quan trọng, phải nhìn mặt nhau cả đời đó!”

Trầm Hàn cười, nói Phương Kỳ rốt cuộc đã nghĩ thông rồi, bắt đầu chịu suy tính cho chuyện chung thân đại sự của mình.

Phương Kỳ bảo là hắn bị tác động. Mấy ngày trước tham gia buổi họp lớp của bạn học trung học, một bàn hơn mười người trừ hắn ra tất cả đã lên chức ba mẹ hết rồi. Hắn nghe bọn họ thảo luận cái gì sữa bột hãng này hãng nõ chỉ biết trầm mặc, trong lòng không biết là tư vị gì. Đang nói một hồi Phương Kỳ lại chuyển đề tài: “Cậu xem cô bé hàng xóm nhà tôi kìa, béo núc ních trông thật đáng yêu.”

Trầm Hàn nghe lời này liền cảm thấy không ổn, hóa ra Phương Kỳ là muốn nhanh có con? “Cậu muốn làm cha?”

“Ừ, tôi muốn có con để chơi đùa.”

Khó trách mấy ngày nay màn hình máy tính của hắn đều đổi thành hình trẻ sơ sinh.

Trầm Hàn rất muốn đem đầu Phương Kỳ bổ ra xem thử rốt cuộc bên trong chứa cái gì, hắn bật cười nói: “Phương Kỳ, cậu như vậy là không được. Yêu đương phải có trình tự, đứa nhỏ là bước cuối cùng. Cậu đem nó biến thành bước đầu tiên là chuyện không có khả năng.”

Phương Kỳ không cho là đúng, phản bác lại: “Lên xe trước rồi mới mua vé là chuyện rất bình thường.”

Trầm Hàn thiết một cái lười cùng hắn nói nhảm, lái xe đến siêu thị: “Tôi muốn vào mua cho Trần Xuyên ít đồ, đi chung không?”

Phương Kỳ không đi, an vị ngồi đợi trong xe.

Trầm Hàn cũng không miễn cưỡng hắn, tự mình chọn mấy bộ quần áo rồi tiện tay mua đôi giày cho Trần Xuyên. Lúc trở về xe thì nhìn thấy Phương Kỳ đang nghịch một con gấu bông lớn.

Phương Kỳ thấy hắn đã trở lại, hướng Trầm Hàn cười, giơ giơ con gấu trong tay nói: “Thích hợp cho bé gái chơi.”

Trầm Hàn sợ run cả người, cảm thấy cả người rét lạnh. Hắn thật sự muốn đem Phương Kỳ đến gặp bác sĩ tâm lý.

Không biết có phải bị Phương Kỳ ảnh hưởng hay không, Trầm Hàn đột nhiên cũng bắt đầu sinh ra ý niệm làm cha trong đầu.

Sau bữa cơm chiều ngồi cạnh Trần Xuyên xem TV, tầm mắt Trầm Hàn vẫn dán chặt lên bụng Trần Xuyên, thỉnh thoảng hắn lắc đầu lại thở dài. Trừ phi Trần Xuyên có thể chất đặc biệt như trong tiểu thuyết, nếu không hắn sẽ không làm cha được.

Trần Xuyên thấy Trầm Hàn cứ lắc đầu nhìn bụng mình thở dài thì bị dọa sợ. Hắn vào công ty thỉnh thoảng túm vài người hỏi xem có phải mình béo lên hay không, có phải có bụng bia hay không? Hắn còn rất quyết tâm đến chỗ tập thể hình đăng ký làm hội viên chăm chỉ rèn luyện thân thể, sợ bị Trầm Hàn chán ghét .

Tháng năm, thời tiết càng ngày càng nóng, nhiệt độ tăng cũng tỉ lệ thuận với mong muốn làm cha của Trầm Hàn .

Trầm Hàn quyết định đi nhận nuôi một đứa nhỏ, lấy tài lực kinh tế của hắn cùng Trần Xuyên, nuôi một đứa nhỏ hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng mà Trần Xuyên không chịu.

Trầm Hàn cái kia bực mình a! Có một lần hắn còn tính cùng Phương Kỳ đi làm cái gì mà kế hoạch nuôi dưỡng trẻ em, Trần Xuyên dĩ nhiên không để hắn làm bừa, nghiêm trọng phân tích quan hệ lợi hại cho hắn, cuối cùng cũng dẹp luôn ý nghĩ của hắn.

Trần Xuyên nói hắn cũng muốn làm cha, nhưng mọi chuyện không phải dễ dàng như Trầm Hàn nghĩ. “Không nói những thứ khác, nuôi một đứa nhỏ trong hoàn cảnh gia đình như chúng mình, em có thể cam đoan nó sẽ không xấu hổ sẽ không phản cảm sao?”

“Xét theo một khía cạnh khác thì như vậy thật ích kỷ.”

“OK mặc dù là một con chó ngốc, nhưng ít ra cũng có thể thay thế một đứa con.”

Trầm Hàn im lặng nghĩ, cảm thấy lời Trần Xuyên nói có đạo lý. Hắn cuối cũng bỏ kế hoạch đi nhận con nuôi, đối xử với OK là càng thêm chu đáo. Con của mình dĩ nhiên mình phải thương rồi.

Thỉnh thoảng xem một bộ phim truyền hình gia đình tình thâm, Trầm Hàn vẫn sẽ oán giận vỗ bàn hét vào mặt Trần Xuyên: “Sau này chúng ta già rồi ai nuôi hả? Trông cậy vào OK con chó ngốc này chắc!”

Trần Xuyên dở khóc dở cười nói: “Sau này già rồi thì chúng mình dựa vào nhau. Trừ anh ra còn ai nuôi em nữa chứ?”

Lời nói đơn giản liền làm Trầm Hàn hết giận. Dù sao cả đời của mình sẽ luôn cùng Trần Xuyên. Sống trên đời ngoại trừ trông cậy vào chính mình và người thân thì còn có thể trông vào ai?

Trầm Hàn bắt đầu cảm thấy mình có thể cùng Trần Xuyên ở cùng là tốt rồi, những chuyện khác cũng không quá trọng yếu.

Thời điểm trong tuần tháng năm, thành phố muốn tổ chức triển lãm xe quốc tế. Không biết là có phải vì chạy theo trào lưu không, toàn bộ thành phố đều muốn thu thập vật biểu tượng.

Cấp trên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cấp tốc mở hội nghị bảo bộ thiết kế trong khoảng thời gian ngắn nhất làm ra tác phẩm để thu hút mọi người.

Trầm Hàn đáp ứng, nội tâm có chút kích động. Đã lâu rồi hắn không trải qua cảm giác khiêu chiến như thế này, cuộc sống quá mức an nhàn tựa hồ làm hắn giảm đi sức phấn đấu. Hiện tại Trầm Hàn muốn mượn cơ hội này bổ sung lại nhiệt huyết trong cơ thể mình.

Trầm Hàn lập tức mở cuộc họp nhân viên, đem sự tình giải thích khái quát. Có người hoan hô có người thở dài có người buồn đời. Con người ai cũng khác nhau, có người xem công việc là lạc thú, có người xem công tác là trói buộc.

Trầm Hàn vỗ vỗ tay tuyên bố: “Như vậy bắt đầu từ ngày mai sẽ tăng ca trong nửa tháng, chắc không thành vấn đề ha! OK, mọi người cố gắng làm việc thật tốt, sau khi hoàn tất tôi mời mọi ngườ ăn cơm. COME ON!”

Quay đầu nhìn Thạch Qua đang ngẩn người, Trầm Hàn vỗ vỗ vai hắn nói: “Cậu phải cố lên, đây là một cơ hội tốt.”

Thạch Qua suy nghĩ một chút rồi gật đầu mỉm cười: “Tôi biết.”

Tối nay tan tầm trở về, Trầm Hàn ghé vào siêu thị mua một đống thực phẩm đông lạnh cất trong tủ lạnh, nói với Trần Xuyên từ nay vấn đề cơm tối hắn phải tự mình phụ trách.

Trần Xuyên cười hớ hớ: “Nói chứ anh cũng có thể tiện tay phụ trách bữa tối cho em luôn.”

Trầm Hàn vẫy vẫy tay: “Thôi khỏi, anh tự chăm sóc tốt cho mình là được rồi.”

Trần Xuyên bất mãn: “Sao em có thể xem thường người khác như vậy! Nấu cơm chỉ là chuyện đơn giản như đang giỡn mà thôi, coi sách dạy nấu ăn mấy hồi là làm được chứ gì, anh chính là đầu bếp số 1!”

Trầm Hàn nhàn nhàn nói: “Anh có ngon thì làm đi. Anh nếu làm được món gì ra hồn tôi sẽ cho anh ở trên cả đời!”

Lời này vừa thốt ra làm cho Trần Xuyên thật sự suy nghĩ nghiêm túc, hôm sau hắn liền mua mấy quyển sách dạy nấu ăn. Trầm Hàn ở một bên cũng bắt đầu bận rộn rồi, không rảnh quản hắn, mặc kệ hắn một mình mò mẫm trong bếp. Chỉ có OK là khổ, mấy thứ loạn thất bát tao gì đó Trần Xuyên làm xong đều đổ vào miệng nó, hoàn toàn xem nó là vật thí nghiệm làm cho nó sợ tới mức phải trốn sang nhà bên cạnh chơi với Từ Hàng.

Trầm Hàn bắt đầu đi sớm về trễ, căn bản ít khi gặp mặt Trần Xuyên. Trần Xuyên cũng cảm thấy chẳng có vấn đề gì, dù sao đi công ty vẫn có thể nhìn thấy mặt nhau. Ai ngờ đâu hắn bước vào văn phòng, Trầm Hàn chỉ ngồi im đối bản nháp phác thảo a phác thảo, không buồn ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

Trần Xuyên lòng đầy bị thương quay sang mời Phương Kỳ đi uống rượu giải sầu, nhưng cũng bị từ chối.

Phương Kỳ chỉ vào Trần Xuyên, vô cùng đau đớn nói: “Người yêu của anh liều chết liều sống, anh lại muốn đi uống rượu tìm gái, thật đau lòng hết sức.”

Trần Xuyên vỗ bàn mắng: “Cậu đừng nghĩ bậy bạ, ai muốn tìm gái!”

Phương Kỳ ngồi chơi game nói: “Bình thường mời khách đi ăn cơm luôn có mấy cô gái ra tiếp.”

“Tôi đâu có cách nào, mấy cô gái kia chỉ gọi đến làm nóng không khí thôi. Tôi thề tôi chưa động tới một ngón tay của người nào.”

“Anh thề với tôi làm gì, đi mà thề với Trầm Hàn.”

“Mẹ nó, cậu rốt cuộc có đi hay không!”

“Không đi!” Phương Kỳ không cho hắn chút mặt mũi nào, một hồi sau lại nói: “Này, Trầm Hàn tăng ca chung với Thạch Qua đó, anh không lo lắng hả?”

Được Phương Kỳ nhắc nhở như vậy, Trần Xuyên mới nghĩ thôi chết rồi, hắn như thế nào không nghĩ đến việc này. Trần Xuyên bỏ chạy qua bộ thiết kế chạy, cách cửa sổ thủy tinh dáo dác nhìn mới cảm thấy yên lòng. Trầm Hàn đang ngốc ngốc ở trong phòng làm việc của mình, xung quanh còn có những người khác của bộ thiết kế, không có cơ hội ở một mình với, tốt lắm tốt lắm.

Nhưng buổi chiều một mình Trần Xuyên thê lương ngồi xem phim truyền hình, ha càng nghĩ càng cảm thấy bất an. Hắn đứng dậy ném remote qua một bên, lái xe chạy tới công ti, thuận tiện đi mua bữa ăn khuya, quang minh chính đại mang theo đồ ăn khuya đến giám sát.

Vào bộ thiết kế Trần Xuyên liền nổi giận, không thấy những người khác đâu, chỉ thấy Trầm Hàn đang cùng Thạch Qua đầu dựa vào nhau thương lượng chuyện gì đó.

Trần Xuyên chạy nhanh đến gần, dùng thân thể ngăn cách đang hai người dính sát vào nhau.

“Sao anh lại tới đây?” Trầm Hàn duỗi lưng một cái hỏi.

“Sợ em đói bụng nên mua đồ ăn khuya cho em. Ăn trước một miếng đi rồi làm tiếp.”

Thạch Qua mỉm cười nói: “Tổng giám đốc thật chu đáo.”

Trần Xuyên hừ hừ, chính mình nếu không chăm sóc chu đáo thì sớm muộn Trầm Hàn cũng bị con hồ ly cậu chộp mất!

Thạch Qua thấy thái độ Trần Xuyên cũng hiểu đại khái, nhanh chóng thu thập đồ đạc của mình rồi quay về chỗ ngồi. Trầm Hàn đút cháo vào miệng, nói: “Không cần gấp, ăn chung đi.”

Thạch Qua liếc nhìn Trần Xuyên đang chằm chằm nhìn mình, đáp: “Tôi không đói, quản lí anh từ từ ăn.”

Trầm Hàn nhìn cháo nhiều một mình cũng ăn không hết, kéo Trần Xuyên ngồi xuống, chia hơn phân nửa cho hắn, vừa nói vừa cười bảo: “Ăn cùng đi.”

Trần Xuyên cảm thấy ngọt ngào ăn, thuận tiện tặng cái ánh mắt hình viên đạn cho Thạch Qua.

Thạch Qua nín cười quay đầu đi, hắn rốt cuộc biết Trần Xuyên cùng Trầm Hàn xứng đôi ở chỗ nào rồi. Xem kìa, đều trẻ con như vậy.

Thời gian càng trôi qua, Trầm Hàn càng thấy phiền. Các bản thiết kế không có bản nào làm cho hắn vừa ý, tâm trạng cũng càng thêm không tốt, trực tiếp ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn, gián tiếp ảnh hưởng đến giấc ngủ của Trần Xuyên, hai phu phu đều mất ngủ.

Trần Xuyên nghĩ như vậy không được, đêm nào cũng mất ngủ sẽ sớm bị rụng hết tóc. Hắn cũng không muốn trở thành bác trong miệng tiểu tử ngốc nhà bên kia quá nhanh. Vậy nên, hắn phải tìm cách cải thiện tình huống.

Trần Xuyên lên mạng tìm tư liệu, thấy người ta nói sữa trứng có thể trị mất ngủ rất tốt. Đêm đó hắn liền đi làm, khuyên can mãi mới ép được Trầm Hàn uống, ở trong phòng còn bật thêm nhạc nhẹ, hắn cảm thấy Trầm Hàn chủ yếu là tinh thần quá căng thẳng, phải thả lỏng một chút.

Công tác cần sự cố gắng chứ không cần sự liều mạng .

Trầm Hàn cũng nghe lời hắn khuyên nằm lên giường, cố gắng thả lỏng thể xác và tinh thần, để cho bản thân đắm chìm trong âm nhạc.

Mí mắt bắt đầu đánh nhau, Trầm Hàn chậm rãi nhắm mắt lại.

Trần Xuyên cẩn thận đến gần xem hắn đã ngủ thật chưa.

Trầm Hàn đột nhiên giật mình một cái ngồi dậy, đem Trần Xuyên đẩy ra rồi nhào về phía cái bàn, tìm giấy bút bắt đầu vẽ tiếp.

Trần Xuyên xoa cái trán bị người đụng đau điếng, mắng: “Trầm Hàn em muốn mưu sát chồng hả!”

Trầm Hàn nói: “Anh đừng phiền em. Ngoan, lên giường ngủ đi.”

Trần Xuyên chán nản, hừ hừ lên giường kéo chăn nằm xuống, lăn qua lộn lại đột nhiên cảm thấy ngủ như vậy không phải đạo. Trầm Hàn còn đang liều mạng mà hắn lại nằm hưởng thụ như vậy sao được?

Cách một hồi lại thấy Trầm Hàn gọi điện thoại cho Thạch Qua, thảo luận rất sôi nổi cái gì gì đó. Trần Xuyên chỉ sợ bọn họ kịch liệt quá độ, vì vậy ngồi ở trên giường như hổ rình mồi giám thị, dựng thẳng lỗ tai nghe lén, cũng may nghe cả nửa ngày cũng không có từ mờ ám nào.

Trầm Hàn ở gần sáng mới đặt bút xuống, thở phào một hơi, khi đứng dậy toàn thân vô cùng đau nhức, giống như vừa mới đi lính xong.

Trầm Hàn cũng tính hoan hô vài tiếng, nhưng quả thật đã kiệt sức rồi. Hắn ngáp dài ba bước thành hai bước nhào tới giường, nói với Trần Xuyên một chữ rồi lăn ra ngủ như chết.

Trần Xuyên nháy mắt mấy cái, nửa ngày mới tiêu hóa một chữ này của Trầm Hàn.

“Xong?”

Trần Xuyên mừng muốn rớt nước mắt, rốt cục cũng có thể thoát khỏi tra tấn. Hắn không cần cùng Trầm Hàn mất ngủ, không cần lo lắng Trầm Hàn ngoại tình, không cần mỗi ngày ăn ba cái đồ ăn sẵn không tốt cho sức khỏe!

Trần Xuyên cẩn thận xuống giường, đi thưởng thức thành phẩm Trầm Hàn sáng tác. Trên tờ giấy là mấy đường cong đơn giản, nhìn không ra là vật gì, bây giờ chỉ cần chỉnh lại một chút.

Trần Xuyên đem giấy bỏ vào ngăn kéo, nhịn không được cảm thán, chỉ có vẽ vài nét mà Trầm Hàn lại tự tra tấn mình quá mức.

Hắn xoay người lên giường, ôm lấy Trầm Hàn nhắm mắt ngủ, thoải mái thở dài, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc yên ổn.

Thấy Trầm Hàn ngủ đến quên trời đất, khoảng thời gian qua cũng thật mệt mỏi, Trần Xuyên liền xin phép cho Trầm Hàn nghỉ, để cho hắn dưỡng sức thật tốt.

Hắn vào công ty mới biết người của bộ thiết kế vẫn chưa tới, đại khái chắc hôm qua Thạch Qua thông báo bản thiết kế đã sắp xong, mọi người đã hẹn nhau đi ngủ.

Trần Xuyên nghĩ nên đối xử với người nhà tốt một chút, vì vậy hắn đi vào bộ tài vụ thương lượng tăng lương cho bọn họ, xem như thưởng cho khoảng thời gian vất vả này.

Buổi chiều trở về, Trầm Hàn đã chuẩn bị cơm nóng. Trần Xuyên nhìn cơm trong lòng loạn cảm động một phen.

Trầm Hàn tinh thần đặc biệt hưng phấn, giống như hiến vật quý đưa cho Trần Xuyên xem bản thiết kế mà hắn đã xem qua.

Trần Xuyên đặc biệt khen ngợi một phen, khen đến trong lòng Trầm Hàn sung sướng a. Trầm Hàn kích động ôm mặt của hắn tặng cho hắn một cái hôn vô cùng tình cảm.

Trần Xuyên đương nhiên không cam lòng bị phi lễ như vậy, lập tức hôn lại, thuận tiện dùng tay chân thoát quần áo của hắn, áp lên giường luôn.

Bởi vì hồi lâu không có làm rồi, hai người đều có vẻ rất nhiệt tình.

Bản thiết kế rất nhanh được đem đi nộp, Trầm Hàn bây giờ chỉ cần ngồi chờ đợi.

Phần thắng thật ra cũng không lớn, dù sao thành phố này lớn như vậy, nhân tài dĩ nhiên vô số kể. Tuy vậy nhưng trong lòng Trầm Hàn vẫn tràn đầy hi vọng mong bản vẽ của mình sẽ được lựa chọn.

Trần Xuyên cũng luôn luôn ở bên cạnh cổ vũ tinh thần Trầm Hàn, khiến cho lòng tin của Trầm Hàn lập tức bành trướng. Hắn cảm giác mình nhất định có thể thắng, hơn nữa sẽ thắng rất đẹp!