Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 15: Dạy a noãn, phải tuỳ năng lực của nàng mà dạy




Một người nhàn nhã, thời gian liền trôi qua rất nhanh, Hoa Khấp Tuyết nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cũng gần trưa, không khỏi khẽ lắc đầu, từ trong ngực lấy ra quyển sách y thuật mang từ trên núi xuống, tỉ mỉ đứng lên nghiên cứu.

“Tuyết sâm….. Tàn Thảo…..”

Hoa Khấp Tuyết so sánh dược liệu với trong sách, nhìn đống dược liệu trên bàn liền phát sầu, những cây này nhìn đều giống nhau, làm sao phân biệt được a, học y thuật thật là phiền toái, mà không học thì cuộc sống lại rất nhàm chán.

“A, Tiểu thiên tài chúng ta như thế nào mà đối với dược liệu không thể phân biệt được?” Mộ Lương không biết phòng thuốc này khi nào, dựa vào cửa trêu chọc nhìn Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết vốn vì không phân biệt được các dược liệu đã mất kiên nhẫn, lại nghe lời ấy, càng thêm buồn bực, trong tay đang cầm một bông hoa nhỏ màu trắng không biết là hoa gì liền ném thẳng về phía Mộ Lương.

Mộ Lương bật cười, cả người liền né qua một bên, nhìn Môn Lan thượng đẳng nằm ngoài cửa, khẽ nhíu mi, cô nàng này thật sự đang tức giận.

“A Noãn.” Mộ Lương mỉm cười đi vào bên trong, nhìn bộ dáng nàng trừng mắt với đám thảo dược trên bàn thật đáng yêu, dễ thương vô cùng, liền giơ tay lên, đem nàng ôm vào trong lòng.

“Cút.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, tính tình nàng lạnh nhạt không có nghĩa nàng không tức giận!

“A Noãn, vừa rồi ta chỉ nói giỡn…..” Mộ Lương cười lấy lòng, đem củ sâm trên tay nàng vứt xuống, “Tự học rất phiền phức, ta sẽ dạy cho nàng.”

Hoa Khấp Tuyết nghe hắn nói vậy, giương mắt đánh giá hắn nửa ngày, xác định hắn không phải đang châm chọc nàng, nhẹ nhàng gật đầu.

Mộ Lương thấy nàng đồng ý, trong mắt ý cười càng sâu, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên ánh sáng nhu hoà, ôm nàng ngồi xuống, cầm lên tay một đoá Bạch Liên, nhẹ nhàng đưa tới.

“A Noãn, biết đây là cái gì hay không?” Mộ Lương đưa Bạch Liên đến trước mặt nàng quơ quơ.

“Tuyết Liên….” Hoa Khấp Tuyết không chắc chắn mở miệng, nhìn hoa sen trước mắt dù so với hoa sen bình thường lớn hơn thì vẫn là Tuyết Liên, lại cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Tay Mộ Lương liền cứng đờ, ho nhẹ, mới mở miệng giải thích, “ Cái này Thiên Biện Liên, nó nhìn giống Tuyết Liên, nhưng so với Tuyết Liên thì lớn hơn, đoá hoa cũng nhiều mật hơn.” Dứt lời, liền để lại trên bàn, sau đó liền đưa tới đoá bạch liên khác.

“Này, đây là Tuyết Liên.” Mộ Lương đem Tuyết Liên đến trước mặt nàng quơ quơ.

Hoa Khấp Tuyết thở dài thất bại, tinh tế quan sát, xác định đúng như lời Mộ Lương nói, Tuyết Liên này nhỏ hơn rất nhiều.

“A Noãn, nhận biết được Tuyết Sâm không?” Mộ Lương thấy nàng thất vọng, không đành lòng, lại hỏi dược liệu đầu tiên trong cuốn y thuật, xác định nàng đã nghiên cứu qua trang này, mới mở miệng hỏi.

“Được….. là cái này?” Hoa Khấp Tuyết hai mắt nhìn thảo dược trên bàn, lấy ra một cây nhân sâm.

Mộ Lương thấy vậy, khoé miệng khẽ co rút, có chút khó xử, “A Noãn, khụ khụ, đây là Lão Sâm, còn Tuyết Sâm toàn thân sẽ bị bao phủ bởi một lớp màu trắng…”

Hoa Khấp Tuyết thở dài, buông Già Sâm trong tay xuống, mặt đầy thất vọng.

Mộ Lương thất nàng như vậy, đau lòng muốn chết, quay mặt nàng lại, dịu dàng nhìn nàng, “A Noãn, chúng ta không học được không, y thuật của ta cũng tạm được, có ta ở đây, ngươi không cần phải học.”

Hoa Khấp Tuyết không nói lời nào, nhẹ nhàng gật đầu, tuy đã thu lại sự mất mát, nhưng Mộ Lương vẫn cảm nhận được nỗi khó chịu trong lòng nàng, đầu đột nhiên hiện lên một tia sáng, lập tức nở nụ cười.

Cúi đầu nhìn nữ nhân trước mặt không biết hiện tại đang suy nghĩ gì, tuỳ ý hỏi, “A Noãn, ngươi còn nhớ rõ thời gian trước ngươi cho gì vào hầm thịt dê cách thuỷ cho ta ăn không, khi đó ngươi thêm gì vào? Mùi vị rất….”

“Táo đỏ cùng đương quy.” Hoa Khấp Tuyết nhìn hắn một cái, suy nghĩ một chút mới nói.

“A, là đương quy, cái đó có tác dụng gì?” Mộ Lương gật gật đầu, ngay sau đó lại hỏi.

“Ôn bổ.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên đáp, “Như thế nào, muốn ăn?”

Mộ Lương chỉ cười nhưng không nói, chỉ như vậy nhìn nàng, cũng không nói gì.

“Hả?” Hoa Khấp Tuyết bị hắn nhìn trong lòng lo lắng.

“A Noãn, nàng không phải không nhớ dược liệu cùng dược tính.” chẳng qua đối với y thuật không hứng thú, chỉ khi nào cùng ẩm thực có liên quan… Mộ Lương mím môi, hắn đã biết phải dạy nàng như thế nào.

Hoa Khấp Tuyết có chút ngạc nhiên, thấy Mộ Lương như vậy, đưa tay vỗ vỗ môi Mộ Lương.

Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, rút tay về, “Mộ Lương, chàng nói rõ ràng ra một chút.” Ngữ khí thản nhiên lại lạnh lùng, cùng mang theo ý cảnh cáo.

“A Noãn, nàng có thể làm dược thiện a..” cảnh cáo của Hoa Khấp Tuyết như đánh vào bông, không có bao nhiêu tác dụng, Mộ Lương một khắc sau liền cầm lấy tay nàng, híp mắt nhìn nàng cười.

Hoa Khấp Tuyết nghe được từ dược thiện này, liền cảm thấy không tệ, mình thích ăn, cũng thích nấu ăn, làm thuốc thiện có thể bồi bổ thân thể… nghĩ đi nghĩ lại, lại quên rút tay về.

Mắt Mộ Lương liền hiện lên tia gian xảo, thừa dịp nàng không chú ý, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, sau đó lui về chỗ cũ, làm động tác liếm liếm môi, trên mặt cười đầy thoả mãn, như được nếm được cực phẩm nhân gian.

Hoa Khấp Tuyết hồi phục lại tinh thần, hai tai hơi phiếm hồng, trên mặt nếu không phải đang mang mặt nạ, thì chắc cũng hồng như vậy, xấu hổ trừng người nào đó, “Mộ Lương, chàng không được quá phận.”

“A Noãn, tại sao nàng lại mang mặt nạ?” Mộ Lương nhìn hai bên tai hồng hồng của nàng, như Hồng Mã Não, trong lòng rất thích, nhưng nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng liền tiếc nuối vừa rồi sao không tháo mặt nạ của nàng xuống.

Hoa Khấp Tuyết nhắm nhắm mắt, lạnh lùng nhìn Mộ Lương, trong mắt giận đầy giận dữ.

Mộ Lương thấy vậy, liền biết nàng thẹn quá hoá giận, thu hồi vẻ mặt vui đùa, ho nhẹ một tiếng, “A Noãn….để chút nữa, ta viết thực đơn làm dược thiện cho nàng, sau đó cho người chuẩn bị dược liệu sẵn, được không?”

Hoa Khấp Tuyết nhìn hắn rõ ràng đang lấy lòng, hừ một tiếng liền thu lại vẻ mặt, đẩy hắn đi ra cửa, “Đói bụng.”

Nhớ lại xúc cảm vừa rồi trên mặt, trong mắt chợt loé, nàng cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là cảm thấy quá đột ngột mà thôi, mặc dù hắn thường ôm ấp mình, nhưng hôn như vậy thì chưa từng có….

Mộ Lương khẽ cười, vội vàng đi theo, rất tự nhiên dắt tay nhỏ bé của nàng, “A Noãn, buổi trưa muốn ăn gì? Ta mang ngự trù đặc biệt nấu cho hoàng đế ra đây cho nàng, mặc dù so với tài nấu nướng của nàng kém hơn, nhưng mùi vị cũng không tệ.”

“Thử một chút.”

Hoa Khấp Tuyết biết mấy ngày nay thức ăn nàng ăn đều của Ngự Thiện Phòng chuẩn bị, đối với đầu bếp này nàng cũng không ôm hy vọng gì, nhưng hắn là do Mộ Lương đặc biệt chuẩn bị cho nàng, nàng cũng không nỡ cự tuyệt.

Mộ Lương cúi đầu nhìn nàng đầy cưng chiều, nàng là bảo bối của hắn, tự nhiên những gì tốt nhất mới xứng với nàng, nghe nói đầu bếp này đứng đầu trong hoàng cung, nhưng hắn không tin ai có thể vượt qua tay nghề A Noãn của hắn, dù sao cái miệng nhỏ của A Noãn cũng rất khó chiều, mà tay nghề đầu bếp kia, hắn đã nghe qua, cũng không còn hứng thú đi thử…..

“Nếu khó ăn, ta sẽ không cho hắn mặt mũi.” đang đi xuống lầu, Hoa Khấp Tuyết đột nhiên ngừng lại, nàng không định sẽ uỷ khuất dạ dày của mình.

“Được.” Mộ Lương sờ sờ mũi, cưng chìu sủng nịnh cười, “A Noãn muốn giữ lại thì giữ, không cần cố kỵ mặt mũi người khác.”

“ n.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu, trong lòng yên lặng vì mình mà tính toán thực đơn hôm nay, người đầu bếp này… nàng cũng không có bất kỳ hy vọng nào…..