Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 5: Hoa khấp tuyết, ta thích gọi ngươi là a noãn




“A, nhìn đẹp không?” Mộ Lương cảm thấy bàn tay được ấm lên, vừa lòng nhìn khuôn mặt đang đỏ của Hoa Khấp Tuyết, hắn phát hiện mình trở thành xấu tính, thích vẻ khôi hài của vị cô nương này.

“Mặt rất đẹp.” Hoa Khấp Tuyết bình tĩnh trở lại, mặt chỉ còn sự lạnh lùng, thản nhiên nhìn hắn, gật gật đầu, nhìn hắn cười thật là muốn đánh, lại tặng thêm một câu. “Trách không được Thuỷ Thuỷ yêu ngươi như thế.”

Mộ Lương nghe vậy, liền đen mặt, khoé miệng co lại.

“Ăn xong rồi, ta đi đây.” Hoa Khấp Tuyết muốn rút tay ra, nhưng rút không được, thằng nhãi này nắm thật chặt.

“Lại nói chuyện với ta một chút đi, một mình ta ở đây thật nhàm chán….” Mộ Lương là đứa nhỏ lớn lên ở trong cung, thay đổi sắc mặt nhanh một cách phi thường, thấy nàng còn muốn đi, rất nhanh liền lấy cười lấy lòng, giống như chú chó nhỏ muốn được chủ nhân yêu thương…. Ặc Tiểu Cẩu.

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì, nhưng Mộ Lương biết là nàng đã thoả hiệp, lập tức cười rạng rỡ.

“Cho ta biết tên của nàng.” Mộ Lương cảm thụ bàn tay nhỏ bé của nàng, năm đầu ngón tay mịn màng, trơn bóng như ngọc, xinh xắn đáng yêu, nắm vào trong tay hắn cảm giác thật tốt, ánh mắt liền trở nên như hoà, trong đầu chợt nghĩ thật muốn nắm tay nàng cả đời.

Hoa Khấp Tuyết không nói gì, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng.

“Không nói cho ta biết?” Mộ Lương không giận, như chợt nghĩ tới chuyện gì liền mỉm cười, liền dịu dàng nói, “Vậy gọi nàng là A Noãn được không?”

Bên bờ Hàn Trì, là nàng cho ta cảm giác ấm ấp nhất.

“Hoa Khấp Tuyết.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn.

“ Hoa - Khấp - Tuyết-” Mộ Lương cười dịu dàng, cảm thấy tên của nàng thật là đẹp, người cũng như tên, lạnh như băn, “A Noãn, ta tên là Mộ Lương.”

“Hoa Khấp Tuyết.” Hoa Khấp Tuyết khẽ nhíu mày, lặp lại lần nữa.

“Nhưng ta thích gọi nàng là A Noãn.” Mộ Lương cười híp mắt, nàng là A Noãn của hắn.

Hoa Khấp Tuyết yên lặng nhìn hắn, cuối cùng nhẹ thở dài, lần nữa thoả hiệp, vì thế gặp được người tên Mộ Lương này, nàng học được từ ---thoả hiệp.

“Ta đi đây.” Rút tay của mình về, thu thập đồ xong Hoa Khấp Tuyết liền xoay người đi ra ngoài.

Mộ Lương nhìn theo bóng lưng của nàng, lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của nàng, đáy mắt hiện lên sự nhu hoà, Hoa Khấp Tuyết cũng được, A Noãn cũng được, người đều là của ta, chạy không thoát.

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, làm cho cả người chìm vào trong hàn trì lạnh như băng, nhưng lúc này hắn không cô đơn, trong đầu Mộ Lương không ngừng hiện lên một bóng dáng.

Hoa Khấp Tuyết trở lại phòng nhỏ, Hoa Trảm Lãng liền nhả thảo dược trong miệng ra, vội vàng chạy tới.

“Như thế nào? Có đẹp hay không? Có động lòng hay không?” mắt Hoa Trảm Lãng tràn đầy tò mò.

“Đẹp.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn, “Khó trách ngươi dù biết hắn là nam cũng không nhịn được yêu hắn.”

“Ta thích là nữ nhân! Ta không có thích nam nhân!” Hoa Trảm Lãng nổi giận, nhìn chằm chằm Hoa Khấp Tuyết liền động thủ.

Hoa Khấp Tuyết đỡ tay hắn ra, hừ nhẹ, “Vậy ngươi thích ta.”

Hoa Trảm Lãng nghe vậy, liền hoá đá đứng ngay tại chỗ, thích nàng? Liền châm chú nhìn nàng từ trên xuống đánh giá một lần, sợ hãi nhảy ra sau một bước, liều mạng lắc đầu: “Ta không thích ngươi!” Buồn cười, nha đầu này tuy rất thông minh đáng yêu, nhưng nàng tỏ ra khí chất lạnh lùng còn có thân thủ siêu phàm làm cho hắn sợ muốn chết….

“Ta là nữ.” Hoa Khấp Tuyết nhún vai, “Thấy chưa, ngươi vẫn là không thích nữ nhân.” Lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi xoay người đi về phòng mình.

Hoa Trảm Lãng bật cười, Tuyết Tuyết à, trên thế gian này không phải chỉ một mình ngươi là nữ a….. Hoa Trảm Lãng thật khóc không ra nước mắt, hắn làm sao mới có thể chứng minh rằng hắn là một người bình thường đây? Còn có, cô nương này thật sự mới năm tuổi sao?

“Tuyết nha đầu, Tiểu tử kia ăn chưa?” Hoa Liên Phong không biết từ lúc nào chạy tới, không thèm quan tâm Hoa Trảm Lãng đang bực bội, chạy đến trước mặt Hoa Khấp Tuyết.

“Uhm.” Hoa Khấp Tuyết nhẹ giọng đáp, liền đưa tay giơ hộp thức ăn lên, cầm nó giao cho sư phụ,

“Hắn có khoẻ không?” Hoa Liên Phong nhận lấy hộp đựng thức ăn, liền hỏi.

“Uhm.” Hoa Khấp Tuyết nhẹ giọng đáp, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của hắn, trong mắt liền hiện lên chán nản.

Hoa Liên Phong cũng không bỏ qua ánh mắt chợt chán nản của nàng, trong mắt hiện lên hứng thú, tiểu nha đầu này tính tình lạnh lùng, rất ít khi thể hiện cảm xúc, xem ra nàng cùng tên tiểu tử Mộ Lương kia ở Hàn Trì đã xảy ra chuyện gì rồi……

“Hắn có khen thức ăn ngươi nấu rất ngon không?” Hoa Liên Phong vẻ mặt như không có gì bắt đầu dò hỏi.

“Uhm” Hoa Khấp Tuyết nghĩ đến khuôn mặt thoả mãn lúc hắn ăn thịt thỏ, thể hiện như vậy coi như là ăn ngon đi?

“Nga…” Hoa Liên Phong cười hàm ý.

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, cảm thấy hắn có điểm không bình thường, nhưng nghĩ lại hắn không bình thường mới bình thường, liền hướng hắn gật đầu, “Sư phụ, ta đi nghỉ đây.” Vội vàng bên ngoài mấy ngày, thân thử có cao cường thì nàng cũng thấy mệt mỏi.

“Đi đi, đi đi!” Hoa Liên Phong cười híp mắt vỗ nhẹ đầu nàng.

Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, xoay người đi vào phòng.

Hoa Liên Phong thấy nàng đã vào phòng, liền xoay người lôi Hoa Trảm Lãng ra ngoài.

“Á á á á! Lão già, người làm gì vậy!” Hoa Trảm Lãng uốn éo người giãy giụa, thật không biết lão già này lại muốn làm gì.

Hoa Liên Phong trừng hắn một cái, thấy khoản cách đã rất xa nhà, lúc này mới ném hắn vào xuống tuyết.

Hoa Trảm Lãng vì không phòng bị, miệng gặm đầy tuyết, lập tức nhảy lên, tức giận trừng mắt nhìn lão già trước mặt, “Ngươi định làm gì!”

“Ai yêu, ngã một chút sẽ không chết, ngươi đâu có mảnh mai vậy.” Hoa Liên Phong vỗ vỗ tuyết trên người hắn, lôi hắn ngồi xuống.

“Lão già.” Hoa Trảm Lãng kỳ quái nhìn hắn, đoán hắn kéo ra đây là có mục đích, “Ngươi không phải là muốn lén dạy cho ta phương pháp tu luyện thật nhanh?”

“Ngươi biến đi, cả ngày chỉ biết lười biếng.” Hoa Liên Phong trừng hắn hận rèn sắt không thành thép, thuận tiện hung hăng gõ đầu hắn một cái.

“Ôi! Làm gì đánh ta!” Hoa Trảm nhe răng trợn mắt xoa đầu.

“Tiểu tử Mộ Lương kia khen Tuyết nha đầu nấu ăn ngon nha.” Hoa Liên Phong cười thật mờ ám rất không phù hợp với độ tuổi của hắn.

“Tuyết Tuyết tay nghề đương nhiên ngon, ngươi có lấy những thức ăn trong hoàng cung ra cũng nấu không ngon hơn so với nàng.” Hoa Trảm Lãng đồng ý gật đầu, nghĩ đến thức ăn ngon, không nhịn được chép miệng.

“Ai nói chuyện ăn uống với ngươi! Đồ tham ăn!” Hoa Liên Phong trợn mắt xuy một cái.

“......” Hoa Trảm Lãng đen mặt, đây không phải là cũng nói ngươi sao?

“Ngươi không nghe nói, muốn giữ được một nam nhân, trước hết phải giữ được dạ dày của nam nhân đó?” Hoa Liên Phong chà chà tay, cười rạng rỡ khác thường?

“Hả?” Hoa Trảm Lãng nhíu mày không hiểu, nhưng nói thế nào hắn cũng là người thông minh, liên tưởng lại mọi chuyện, trong long liền sáng tỏ, “Lão già, ý ngươi là, Tuyết Tuyết cùng Mộ Lương….”

“Uhm, ngươi cuối cùng cũng thông minh được một lần!” Hoa Liên Phong kích động vỗ đùi Hoa Trảm Lãng một cái.

“Mẹ nó! Đau quá!” Hoa Trảm Lãng không kịp tránh, bị đau điếng một trận.

Hoa Liên Phong quan tâm người bên cạnh đang tức giận đến trợn mắt, mắt híp lại, vừa cười vừa vuốt râu bạc của mình, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Ta nói nghe nè, Lão già à, ngươi nghĩ là mình vuốt râu như vậy mà tưởng mình là thần tiên nha? Coi chừng rụng râu hết đó!” Hoa Trảm Lãng cũng không cho sư phụ hắn tâm trạng tốt hơn hắn, lập tức liền làm tổn thương người.

“Xú tiểu tử lại tìm chết!” Hoa Liên Phong sửng sốt, tức giận trừng hắn.

“Còn chưa sống đủ nha, ta còn muốn trưởng thành để đi tán gái!” Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ, toàn thân liền động, né những đòn sư phụ hắn đánh tới.

“Tiểu tử thúi! Ngươi còn dám chạy với ta!” Hoa Liên Phong tức muốn hộc máu, nhìn tên đồ đệ đang đùa giỡn trước mặt, thực hối hận lúc trước đã cứu hắn.

“Không chạy chẳng lẽ chờ ngươi đánh ta? Ta cũng không ngu như vậy!” Hoa Trảm Lãng thích nhìn sư phụ hắn tức giận đến vểnh râu trừng mắt.

“Rầm” Hoa Trảm Lãng nhảy nhanh, vừa rồi bên cạnh hai cây đại thụ bị đánh gãy.

Hoa Trảm Lãng xoa xoa hai tay, trong lòng thầm mắng, lão già này ra tay thật nặng a.

Nhìn thấy bóng đen đang tới gần mình, Hoa Trảm Lãng liền bỏ chạy…..