Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 2: Thế giới thứ hai (1)




–[Thế giới công lược thứ hai bắt đầu. Nhiệm vụ: Được Vân Diệp bao dưỡng; làm Vân Diệp thống khổ]

[Chúc bạn chơi vui vẻ]

Tại rất nhiều thời điểm, chất lượng tốt xấu của quần áo quyết định tâm tình của con người.

Bởi vậy hiện tại, tâm tình của Ngô Khiết Tào cực kỳ không tốt.

Vải thô ráp chất lượng thấp đang không ngừng ma sát vào da cô, cảm giác có thứ gì đó dính vào vải mà gạt mãi không hết, thậm chí còn tản ra cái mùi kinh khủng rẻ tiền. Thứ mùi này khiến cho cô cảm thấy ghê tởm.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi. Vì thế cô cúi đầu thoáng nhìn qua váy ngắn trên người, rồi lại ngẩng lên tiếp tục kẻ mắt.

“Rốt cuộc chị có đang nghe em nói hay không?”

Bút kẻ mắt chệch lên một nét, Ngô Khiết Tào lấy tay lau lau khóe mắt: “Chị vẫn đang nghe, cậu cứ tiếp tục.”

“Chị không nên tới chỗ đó làm việc.”

Ngô Khiết Tào mặt không đổi sắc, chỉ có bàn tay khẽ run lên một chút, vẫn không để ý tới cậu thiếu niên đang nói không ngừng; cô cầm lên một tờ khăn giấy, cẩn thận lau vết chì kẻ mắt bị nhoen ra.

“Nơi đó không phải nơi cậu có thể đến.”

“A? Vậy em có thể đến đâu đây?”

Thiếu niên cảm thấy khó khăn, dứt khoát nhắm mắt lại:“Bạn học của em từng nói, nữ tiếp viên ở chỗ đó …… đều phải bán thân.”

Tựa như bất chợt nhấn phải một nốt nhạc trầm, thân thể Ngô Khiết Tào lập tức cứng ngắc. Thật lâu sau, cô khẽ chuốt lông mi, nhìn khuôn mặt trong gương của mình mở miệng; chỉ có lên tiếng, cô mới phát hiện ra giọng nói của bản thân có bao nhiêu khô khốc: “Chị không bán thân.”

“Ý em không phải như vậy!”

“Không”. Ngô Khiết Tào nghiêng người quay đầu qua, mặt đối mặt với cậu thiếu niên: “Ý cậu chính là như thế.”

“Ngô Hạ Nhàn, có phải cậu cảm thấy công việc của chị khiến cậu mất mặt đúng không? Mà cũng không đúng, bạn học của cậu còn chưa biết đến công việc của chị cơ mà.”

“Chị, chị đừng như vậy.” Sự bi thương trong đôi mắt của Ngô Khiết Tào khiến Ngô Hạ Nhàn cuống quít, cậu vội bước lên nắm lấy tay cô.

Ngô Khiết Tào gạt tay của em trai mình ra, nhanh chóng vơ lấy cái ví rẻ tiền trên mặt bàn, xoay người bước ra ngoài.

Cô lưu loát mở cửa phòng, dừng lại nhưng không quay đầu nói với Ngô Hạ Nhàn: “Con đường chị có thể đi, chỉ có mỗi con đường này thôi. Ngô Hạ Nhàn, chị biết cậu không không thể quen với những tháng ngày kham khổ sau khi bố mẹ qua đời, nhưng cậu vẫn còn đang đi học, ít nhất chị cũng phải kiếm được tiền sinh hoạt phí cho cậu.”

Ngô Khiết Tào bất chợt xoay người, chỉ tay vào vách tường, mở to mắt đối diện với em trai: “Chẳng lẽ cậu có thể chịu đựng được loại phòng ở như thế này sao? Ngô thiếu gia.”

Đây là căn phòng cho thuê đã cũ nát; vật dụng cũ kỹ, mục nát không biết phải làm như thế nào. Gia tộc phá sản, bố mẹ thậm chí còn không thể để lại một gian phòng nhỏ cho bọn họ.

“Ầm” một tiếng, cửa phòng đóng sập lại.

Ngô Hạ Nhàn đứng sững tại chỗ, muốn đuổi theo nhưng làm cách nào cũng không nhấc nổi chân.

Cậu rất muốn nói với cô: Không phải cậu sợ mất mặt, mà chỉ là lo lắng chỗ tạp nham đó không phù hợp với người chị gái xinh đẹp hiền lành trong lòng cậu .

Ngô Hạ Nhàn muốn biểu hiện sự quan tâm, lại chẳng hiểu tại sao lời nói ra khỏi miệng lại thay đổi ý nghĩa như vậy.

Nhưng người chị gái cậu muốn quan tâm đã đi xa rồi, một chút hơi thở cũng không lưu lại.

Ngô Hạ Nhàn rối rắm cắn cắn môi dưới.

——— —————————-

Tiếng nhạc sàn ầm ĩ đánh thẳng vào lỗ tai, kích thích mạnh tới thần kinh. Ánh đèn đẹp mắt, lấp lóe chiếu lên sàn nhảy. Cả nam lẫn nữ đứng giữa sàn nhảy vặn vẹo thân thể, áp sát lấy nhau mà nhảy không ngừng.

Đều là khách quen ở đây, chỉ cần ánh mắt chạm vào nhau là có thể hiểu được ý của đối phương.

Nếu nhìn thuận mắt thì lập tức kết thành cặp chạy lấy người; còn về phần sau đó làm cái gì thì trong lòng ai cũng hiểu rõ.

Nếu nhìn không vừa mắt thì cũng chẳng cần hành động gì nhiều. Trực tiếp dời tầm mắt tìm kiếm mục tiêu kế tiếp là được.

Đây là quán bar nổi tiếng nhất thành phố B, ở trong này, cả nam lẫn nữ đều dỡ lớp ngụy trang xuống, chỉ còn lại xa hoa lãng phí đã khắc vào trong xương.

Giống như thường ngày, Ngô Khiết Tào đi xuyên qua sàn nhảy, vừa tới quầy bar đã nghe được một giọng nói bén nhọn truyền đến: “Aiz, sao bây giờ em mới đến?”

Ngô Khiết Tào cười làm lành: “Chị Trương, hôm nay có chút việc nên em tới muộn.”

“Chị có quản em có chuyện gì hay không đâu.” Chị Trương kéo lấy cánh tay cô, chỉ chỉ về một hướng rồi nói: “Này, có thấy không? Anh chàng đẹp trai kia kìa.”

Đưa ánh mắt qua, Ngô Khiết Tào nhìn thấy một người đàn ông đang nhàn nhã gác chân, cũng là mục tiêu của nhiệm vụ lần này.

“Có thấy.” Cô nói.

“Người đó là Vân thiếu, khá giàu có, hơn nữa tính tình cũng không tệ. Chị biết hoàn cảnh hiện giờ của em, nếu em có thể mời được anh ta mua rượu thì nhất định có thể bán được giá cao đấy!”

Chị Trương cứng rắn nhét vào tay cô hai chai rượu, Ngô Khiết Tào bước hai bước, quay đầu, chân thành nói:“Cám ơn chị.”

Chị Trương không trả lời, nhưng thật ra vẫn luôn cảm thông với cô gái tốt bụng gặp khó khăn này. Chỉ có điều chị không biết, đó chính là cô gái tốt bụng kia, trên đường mang rượu đến, mặt không đổi sắc kéo vạt áo xuống thấp, lộ ra khe rãnh tuyết trắng mê người.

Khi Ngô Khiết Tào bước tới trước mặt Vân Diệp, anh chẳng quan tâm tới việc các anh em xung quanh đang ôm ấp mỹ nhân trong ngực, chỉ ngồi lặng lẽ nghịch di động trong tay, thỉnh thoảng cười khẽ hai tiếng. Ngô Khiết Tào đoán là anh đang nói chuyện với bạn gái.

Đây là một trong những điều cần kiêng kị nhất. Một tiểu tam thông minh thì không nên xuất hiện ở trước mặt kim chủ khi anh ta đang nghĩ tới người phụ nữ khác.

Vì thế cô ngọt ngào mở miệng: “Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài có muốn mua rượu hay không?”

Vân Diệp không trả lời, thậm chí ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Tiên sinh?”

“Vân Diệp thật có diễm phúc nha,” Người đàn ông bên cạnh đang ôm mỹ nữ mở miệng: “Sao cậu có thể không quan tâm tới người ta được cơ chứ?”

Một người đàn ông khác hứng thú bỏ một quả nho vào miệng, lên tiếng: “Không phải cậu ta đang vì tình yêu đích thực mà thủ thân như ngọc hay sao?”

“Aiz ~~~~~ mỹ nữ, mỹ nữ, em đừng để ý đến cái tên đầu gỗ đó làm gì. Lại đây, tới chỗ anh này.”

“Dáng người cũng được lắm.”

Không để ý tới những người ồn ào xung quanh, tựa như không hề cảm thấy xấu hổ, Ngô Khiết Tào vẫn giữ vững nụ cười lấy lòng như trước, hướng thẳng về phía mục tiêu: “Tiên sinh.”

“Rượu của tôi chất lượng rất tốt đó,”

“Cút.” Rốt cuộc Vân Diệp cũng ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt là hình ảnh một cô gái trang điểm thật đậm, trang phục táo bạo rất vừa người. Thoạt nhìn quả thực không tệ, trọng điểm là lớp son phấn thật dày kia khiến cho người ta nhìn không rõ dung mạo của cô.

Có vẻ như nhìn không rõ dung mạo, nhưng không phải nhất định ai cũng thế.

Bởi vậy Vân Diệp nhận ra cô gái này, anh thử gọi: “Ngô Khiết Tào?”

Xung quanh lập tức xôn xao.

“Ồ, quen biết nhau à?”

“Cậu không từ chối nữa rồi?”

“Không phải đang vì tình yêu đích thực mà thủ thân như ngọc ư? Vân Diệp, cậu đây là……”

Vân Diệp không trả lời, anh chỉ nhìn cô gái một tháng trước vẫn còn tâm cao khí ngạo không chịu cúi đầu kia, lại hô một tiếng “Ngô Khiết Tào.”

Cảm nhận được âm điệu khẳng định trong giọng nói của đối phương, Ngô Khiết Tào vẫn mạnh miệng không muốn thừa nhận:“Tôi không biết người này. Tiên sinh, nếu anh không muốn mua rượu thì tôi xin phép.”

Nói xong, ngay cả liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi trên sofa cô cũng không dám, lập tức cúi đầu xoay người bước đi.

“Đại tiểu thư của nhà họ Ngô khi nào lại nghèo túng tới mức này?”

Bước chân của Ngô Khiết Tào không hề thay đổi.

“Tôi có thể giúp em.”

Nghe được câu nói đó, Ngô Khiết Tào mới dừng lại quay đầu, nhìn người đàn ông đang cách mình một đoạn kia.

Anh còn thật sự nói: “Tôi sẽ tận lực giúp em.”

Không thể phủ nhận, Ngô Khiết Tào đã động tâm, sau vài giây trầm mặc, cô đồng ý: “Đợi tôi hết giờ làm, anh ở chỗ này chờ tôi.”

Chú ý tới những ánh mắt trêu chọc của bạn bè Vân Diệp xung quanh. Cô bổ sung thêm: “Chỉ có hai người chúng ta.”

Nói xong, cũng chẳng để ý tới nét mặt của Vân Diệp, bước nhanh tới trước mặt một người đàn ông ngồi ở bàn khác. Chuẩn bị lại khuôn mặt hòa nhã một lần nữa, cô ngọt ngào lên tiếng: “Tiên sinh, ngài muốn uống thêm rượu không?”

Cuối cùng Ngô Khiết Tào cũng có thể bán được rượu, cái giá phải trả chính là phải ngồi tiếp rượu, uống say như chết.

Vân Diệp chỉ có thể ôm cô lên xe.

Mở máy điều hòa, Vân Diệp khoanh hai tay trước ngực, lẳng lặng nhìn Ngô Khiết Tào đỏ bừng hai má vì say rượu.

Sau đó, anh mở một chai nước khoáng, bất ngờ đổ nước xuống đỉnh đầu cô.

“Này! Anh có biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc không?” Ngô Khiết Tào bị nước lạnh dội xuống kinh ngạc mở to mắt, giơ tay gạt chai nước ra.

“Đã tỉnh chưa?”

“……Rồi.”

“Có thể bắt đầu nói chuyện. Em muốn tôi giúp em như thế nào?”

Ngô Khiết Tào không nói gì. Cô cúi đầu gạy gạy móng tay, toàn tâm toàn ý, giống như đang thực hiện một chuyện rất quan trọng.

Nhưng Vân Diệp lại chú ý tới chân cô đang run nhè nhẹ.

“Em đang lo lắng.”

“Lo lắng cái gì? Nực cười.”

“Nếu tôi không đến, em sẽ vẫn ở nơi này tiếp rượu?”

“Tiếp rượu thì làm sao? Chẳng lẽ anh cho rằng tất cả nữ tiếp viên đều làm cái trò kia?”

Vân Diệp lẳng lặng nhìn cô. Cho dù Ngô Khiết Tào cật lực che giấu, anh vẫn có thể nhận ra được sự thống khổ trên nét mặt của cô.

Vân Diệp đành phải nói sang chuyện khác: “Lúc trước chúng ta còn vì một con mèo đồ chơi mà cãi nhau mãi.”

Ngô Khiết Tào hỏi lại: “Chuyện khi nào?”

“Không nhớ rõ, chỉ nhớ là khi còn rất nhỏ thôi.”

Ngô Khiết Tào im lặng một chút. Một lúc sau mới mở miệng: “Lúc đó, Ngô thị còn chưa phá sản, ba mẹ tôi cũng không có tự sát.”

“Em không nên làm việc ở chỗ này.”

“Đừng có nói mấy lời giả tạo như vậy!” Ngô Khiết Tào nắm chặt lấy vạt váy, các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch, “Vậy anh nói xem tôi có thể làm được gì bây giờ? Một người không tốt nghiệp đại học thì có thể làm được cái gì?”

“Vân thiếu! Anh không biết hoàn cảnh của tôi hiện giờ thì xin anh đừng nói chuyện theo kiểu đạo đức giả như vậy đi.”

“Đúng là còn những việc khác nữa, như người dọn vệ sinh, tẩy bồn cầu…… Nhưng những việc đó thu nhập được bao nhiêu? Ngô Hạ Nhàn còn đang chờ tôi nuôi đấy.”

“Nói thế nào đi nữa thì nó cũng là em trai của tôi. Tôi không thể hoàn tất việc học, thì nhất định sẽ cho nó học hành đàng hoàng!”

“Vậy chỉ có ba con đường thôi, một là làm gái gọi, hai là làm nữ tiếp viên, cuối cùng là được bao dưỡng. Tôi tuyệt đối không để chính mình sa đọa vào con đường thứ nhất được.”

Ngô Khiết Tào ngẩng đầu, nhìn Vân Diệp châm chọc: “Hiện tại anh không muốn cho tôi đi tiếp rượu, sao hả, anh muốn bao dưỡng tôi à? Anh? Bao dưỡng? Nực cười……”

Vân Diệp đột nhiên không biết phải nói cái gì, anh thật không ngờ một phút tâm huyết dâng trào đi quản chuyện của người khác của bản thân lại dẫn đến hậu quả này.

Vừa vặn di động của Vân Diệp vang lên. Anh thuận thế thoát ra khỏi cục diện xấu hổ hiện tại, ấn nút nghe điện thoại.

“Alo.”

“Anh…… đang ở quán bar.”

“…… Ngồi cùng với mấy người Mẫn Nam.”

“Ừm.”

Sau khi tắt điện thoại lại là một đoạn trầm mặc.

Thật lâu sau, Vân Diệp dường như hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Được, tôi bao dưỡng em.”

–[ Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ: Được Vân Diệp bao dưỡng.

Điểm đạt được: 500 điểm.]

[ Số điểm hiện có của người chơi: 2500 điểm.]

[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]

Trích lời của Ngô Khiết Tào: Ở rất nhiều thời điểm có thể dùng đến những lời dạy của người xưa. Ví dụ như phép khích tướng.

Ngây thơ, e dè có thể được coi là đáng yêu, nhưng thật ra lời nói quá e dè thì vĩnh viễn sẽ không đạt được mục đích . Bởi vậy, vào thời khắc mấu chốt phải biết bỏ qua rụt rè, sử dụng phép khích tướng.

Làm ít mà đạt được nhiều.

Đồng thời, phải dẫn kim chủ rơi vào một hoàn cảnh khiến cho anh ta không thể không nói dối bạn gái/ vợ. Phải biết rằng, nói dối là bước đầu của sự phản bội.

Đàn ông ấy mà, chỉ cần có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai. Càng ngày nói dối sẽ càng nhiều, nhiều đến mức về sau không thể không chia tay, như vậy với tư cách là tiểu tam, mục đích của chúng ta đã đạt được.

Tôi chỉ hướng dẫn thêm mà thôi, tôi luôn luôn chuyên nghiệp.