Tiểu Tâm Phiến Tử

Chương 54




Bị thương



Hạnh phúc, ở nơi nào nghe xong lời Triệu Tư Đằng theo bản năng liếc mắt nhìn Bố Tranh, lần này hai con mắt đều trợn lớn, đột nhiên đứng lên, bắt lấy ví da trên bàn muốn rời đi, “Tôi đột nhiên có chuyện, đi trước.”

Bố Tranh sững sờ, vốn cậu chỉ cảm thấy cô gái này có điểm quen mắt. Trước kia cậu và Tuyết Nhi Bảo Bối đã xem webcam qua, nhưng dù sao cũng cách mạng, cô gái kia trang điểm, khác rất nhiều so với hiện thực, nhất thời không nhận ra.

“Khoan đã!” Bố Tranh thật ra cũng không xác định cô gái này có phải Tuyết Nhi Bảo Bối không, đứng lên muốn kéo cô ta. Triệu Tư Đằng đi lên một bước ngăn trước mặt cô gái, “Sẽ không mất thời gian, có một số việc chúng tôi cũng muốn hỏi rõ ràng.”

Cô gái bị Triệu Tư Đằng chặn lối, lui một bước, đột nhiên the thé giọng thét lên, dọa Bố Tranh run rẩy. Cậu chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì, cô gái đã hét: “Thả ra đồ lưu manh, anh còn kéo nữa tôi sẽ gọi người, hai tên lừa đảo các anh, đồ lưu manh.”

Sắc mặt Bố Tranh xoạt liền tái đi, bị một hơi gọi đồ lưu manh, cậu cả góc áo của cô ta còn chưa đụng tới. Người trong quán không nhiều lắm, nhưng xung quanh vốn rất im lặng, giọng hét chói tai của cô gái càng đặc biệt khiến người chú ý, mọi người đồng loạt nhìn về phía này.

Bố Tranh ngốc một lúc mới có chút tức giận, đưa tay kéo tay cô ta, “Chúng ta ai là lừa đảo còn chưa nói được đâu, acc trước kia của cô trên Triệu Hoán có phải là Tuyết Nhi Bảo Bối?… ”

Cô gái chán ghét vung tay, the thé la, “Anh kêu loạn cái gì vậy, ai là bảo bối, đồ lưu manh, còn không đi tôi gọi điện thoại báo cảnh sát.”

Bố Tranh nghe cô ta càn quấy, cơn tức giận từ từ lên đỉnh đầu. Ai ngờ cô kia thấy không qua được, lại lui qua bên cạnh hai bước, mò đến tách cà phê trên bàn, cầm lên hắt về phía Bố Tranh.

“Bố Tranh!” Triệu Tư Đằng bị dọa nhảy dựng, đến kéo em ấy cũng không kịp nữa, liền đưa tay lên cản cho em ấy một ít, nhưng Bố Tranh vẫn bị dội gần như ướt sũng.

Cậu trai bàn bên cũng sợ tới mức choáng váng, ngây người chừng năm sáu giây mới phản ứng. Tóc Bố Tranh bị hắt ướt, cà phê màu nâu từ mặt chảy xuống, tuy không nóng bỏng, nhưng cũng nóng khiến cậu giật mình.

Triệu Tư Đằng từ trên bàn lấy khăn giấy vội vàng lau mặt em ấy, “Thế nào? Có bỏng không? Anh dẫn em đến WC, bỏng chỗ nào?” Cậu trai bên cạnh cũng nhanh chóng đưa thêm khăn giấy cho anh.

Triệu Tư Đằng nhìn trán Bố Tranh hơi đỏ, có thể là bị bỏng, ở đâu còn có thời gian để ý Hạnh phúc, ở nơi nào, kéo Bố Tranh hướng thẳng WC.

Bố Tranh hút ngụm khí lạnh, chút cà phê chảy vào trong mắt, cay cay khó chịu, nhất thời mắt mở không ra, chỉ có thể để Triệu Tư Đằng kéo đi, “Tôi không sao, không có việc gì, nhỏ kia đâu?”

“Em còn lo cô ta làm gì, đến WC xả nước lạnh, trán em đã đỏ rồi. Trước đi WC xả một chút, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”

“Đi bệnh viện làm gì a, chỉ hơi nóng chút, anh đừng để nhỏ chạy mất a.” Bố Tranh đưa tay lên dụi dụi, nhói nhói chảy ra ít nước mắt, lúc này mới dịu được chút. Có điều quay đầu lại, nơi nào còn có bóng dáng cô gái kia, không nén nổi ‘khỉ’ một tiếng.

Bố Tranh dùng nước lạnh rửa sạch mặt và tóc, lấy khăn tay lau sạch sẽ. Trên áo cũng có vết cà phê, tuy không nhiều nhưng mấy nơi bị ướt dán dính trên người rất không thoải mái. Triệu Tư Đằng lấy di động gọi Hạ Cẩn, bảo cậu ta mua một cái áo mang tới.

Bố Tranh lắc lắc cái đầu ướt lau không sai biệt lắm, buồn bực cào cào tóc loạn xì ngầu, nói: “Khỉ, ông đây hôm nay quá xui xẻo, còn để nhỏ kia chạy.”

“Không bỏng là tốt rồi, không đi bệnh viện thì về nhà bôi ít thuốc.” Triệu Tư Đằng sờ sờ dấu đỏ trên mặt em ấy, thoạt nhìn không có việc gì, “Anh bảo Hạ Cẩn đi mua áo cho em rồi, áo ướt đi ra ngoài bị cảm, đợi lát nữa kêu đám kia tới.”

“Ô… ” Bố Tranh có chút mất mác, sau đó nói: “Tay anh thế nào? Đỏ nhiều như vậy, còn nghiêm trọng hơn tôi, khỉ, anh có đau không a, xả nước lạnh đi, đã sưng hết rồi.” Lúc này cậu mới nhớ tới vừa rồi Triệu Tư Đằng lấy tay ngăn giúp mình, bắt tay anh ra lên nhìn, trên mu bàn tay đã sưng một mảnh, ngón tay cũng đỏ, thoạt nhìn rất tệ.

“Anh không sao, tay không việc gì.”

Tốc độ Hạ Cẩn rất nhanh, qua một lát Triệu Tư Đằng đã nhận được điện thoại của cậu ta, hỏi bọn họ đang ở đâu, không tìm thấy người. Sau đó cách không tới hai phút thì nghe cửa phòng WC ‘cạch’ một tiếng mở ra, Hạ Cẩn thò đầu nhìn nhìn, lớn giọng nói: “Này này, hai người có cần đói khát đến vậy không, ở WC? Còn bắt tớ đi mua áo? Dính thì lấy giấy vệ sinh lau tạm đi.”

“Áo đâu? Cậu có thể ra ngoài.”

“A Đằng tay cậu sao vậy?”

“Không sao, hơi bỏng chút.” Triệu Tư Đằng nhận lấy áo, đưa cho Bố Tranh, bảo em ấy thay cái áo ướt đi.

“A Đằng cậu chết chắc rồi, vậy mà còn không sao a, cậu thế này làm sao cầm bút, ngày mai cậu còn phải ký… Cậu xong đời rồi, chờ tiểu Lâm tử đến mắng cậu đi!” Hạ Cẩn vẫn còn rất thông minh, nhìn thấy Bố Tranh bên cạnh lập tức ngậm miệng, thiếu chút nữa nói lộ ra.

“Được rồi được rồi, cậu nhanh ra ngoài, Bố Tranh phải thay đồ.”

“Ra thì ra, vợ cậu tớ mà thèm nhìn, tớ đi xem tiểu Đom Đóm.”

Vốn Bố Tranh đã cảm thấy tay Triệu Tư Đằng bỏng có phần nghiêm trọng, nghe Hạ Cẩn nói càng lo lắng, “Tôi lập tức thay xong, đến bệnh viện đi.”

“Em đừng nghe Hạ Cẩn nói hưu nói vượn, đúng là nhìn hơi nghiêm trọng, nhưng không đau. Mặc xong chúng ta ra ngoài, nên đi ăn trưa.”

Bố Tranh nói nửa ngày cũng không nói được Triệu Tư Đằng, đành vội vàng thay đồ cùng ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa quán nước thì thấy Lâm Kỳ hùng hổ đi đến.

“Tay cậu làm sao ?! Cậu phải dựa vào cái tay này kiếm cơm đấy, còn để biến thành như vậy, ngày mai làm sao ký tên a, sẽ không phải lại xin thứ lỗi chứ. Thế này còn không phải mười ngày nửa tháng không thể viết?”

“Không sao, vừa rồi gặp được Hạnh phúc, ở nơi nào, bị hắt cho tách cà phê.” Triệu Tư Đằng rất bình tĩnh lắc lắc tay, “Trở về bôi ít thuốc là được, sẽ không để lỡ việc.”

Tay Triệu Tư Đằng bỏng phải về bôi thuốc, Bố Tranh cùng anh ta lái xe đi trước. Những người khác sau khi ăn xong thì hầu như đều đến sân bay, chuẩn bị lên đường về nhà.

Sau khi trở về, Triệu Tư Đằng vào phòng tắm xả nước lạnh, để Bố Tranh bôi ít thuốc mỡ trị bỏng. Vốn Bố Tranh muốn anh ta mang bao tay, nhưng Triệu Tư Đằng kiên trì không chịu mang. Như thế này còn có thể dùng một ngón tay gõ gõ chữ, mang bao rồi về sau chỉ có thể dùng tay trái.

Cũng may không phải mùa hè, có bỏng cũng không nghiêm trọng lắm. Bố Tranh nhìn từng mảng từng mảng sưng đỏ trên tay Triệu Tư Đằng, cảm thấy có chút áy náy, “Xin lỗi, khiến anh bị như vậy. Nếu không phải tại tôi, nhỏ kia cũng sẽ không đột nhiên hắt cà phê.”

“Không sao, Hạnh phúc, ở nơi nào là anh hẹn tới, vốn muốn cho em nhìn xem có phải Tuyết Nhi Bảo Bối không, ai ngờ đến cô ta ngang ngược như vậy, may mà mặt em không sao, bằng không anh sẽ đau lòng.” Triệu Tư Đằng nhìn Bố Tranh một bộ dạng nhận sai, ủ rũ cúi đầu, cười cười, “Đừng lo, cô kia giao cho anh là được. Có điều giờ đã sắp 2 giờ, hơi đói a.”

“Tôi đi nấu cơm, trong tủ lạnh có gì không?” Bố Tranh nhanh chóng từ trên sô pha bật lên, chạy đến phòng bếp xem.

“Hình như có một ít, em xem thử.” Triệu Tư Đằng nhìn em ấy vào phòng bếp thì đi đến thư phòng bật máy tính. Không chút nghi ngờ lại bị Lâm Kỳ mắng một trận, có điều đều bị anh xem như gió thoảng bên tai.

Bố Tranh ở phòng bếp tìm tìm, gia vị vẫn còn đầy đủ, mấy thứ dụng cụ hầu như hoàn toàn mới, kéo mở tủ lạnh nhìn một cái, cậu lập tức 囧, trên ngăn đá thả mấy gói mì ăn liền… “Khỉ, Triệu Tư Đằng anh là tên ngốc à, sao lại bỏ mì ăn liền trong tủ lạnh a.”

“Có sao? Chắc là Hạ Cẩn bỏ.”

Bố Tranh hết chỗ nói… Nhìn nhìn đống nguyên liệu trong tủ lạnh, vốn có một hộp cá lăng sốt đậu có thể dùng xào rau, có điều móc ra xem đã quá hạn mấy tháng, chỉ có thể ném vào thùng rác. Ngăn thứ nhất để mấy thứ rau cỏ cũng không thể dùng nữa, tất cả lại tống vào thùng rác. Cuối cùng lục lọi nửa ngày, trong ngăn đá có một miếng thịt bò, dứt khoát lấy ra rã đông, tạm làm mì thịt bò đi.

Tay Triệu Tư Đằng bị thương, lấy cớ không gõ bản thảo, mà log game cũng có chút vất vả, thế là quăng máy tính qua một bên, ra phòng bếp nhìn Bố Tranh nấu ăn. Vô cùng ảo não nghĩ, nhà mình tại sao không có thứ gọi là tạp dề chứ, bằng không có thể để em ấy đeo lên.

Triệu Tư Đằng ngồi ở ghế sô pha, bưng tách trà nóng, vừa lúc đối diện cửa phòng bếp, thưởng thức bóng lưng lúc ẩn lúc hiện của em ấy ở bên trong. Đồ Bố Tranh đang mặc trên người chính là cái áo mới nãy thay, Hạ Cẩn mua áo sơmi, có điều thoạt nhìn không vừa người, lớn hơn rất nhiều, sơmi trắng rộng thùng thình lại khiến Bố Tranh có vẻ càng gầy. Tay áo bị xắn đến trên cùi trỏ, lộ ra một đoạn cánh tay. Vạt áo sơmi đã phủ hờ trên mông, em ấy nhấc tay sẽ lộ ra, thả tay sẽ che lên.

Triệu Tư Đằng nghĩ, không có tạp dề thật ra cũng không sao, chủ yếu là nếu không có cái quần jeans chướng mắt kia thì tốt hơn, chỉ cần áo sơmi trắng cùng cái mông vểnh lúc lắc lúc lắc, còn có hai cái chân dài thẳng…

Bố Tranh nấu xong, định gọi người tới lấy, vừa quay đầu lại thì thấy Triệu Tư Đằng bưng tách trà ngồi trên sô pha ngẩn người, “Anh làm gì vậy? Có thể ăn rồi.”

“Ừ, anh đang tìm linh cảm.” Triệu Tư Đằng gật đầu, bình tĩnh trả lời.

Bố Tranh đương nhiên không biết Triệu Tư Đằng đang nghĩ gì, chờ cậu bưng tô đến trên bàn mới phát hiện, tay phải Triệu Tư Đằng không tiện, ăn mì là chuyện rất khó khăn…

Trải qua một quá trình gian nan, Triệu Tư Đằng lần đầu tiên phát giác ăn hóa ra cũng là việc mệt chết, mặc dù mì thịt bò Bố Tranh làm rất ngon…

Sau đó Bố Tranh rửa chén, Triệu Tư Đằng tiếp tục bưng tách trà nhìn Bố Tranh. Nghĩ tuy hiện tại có nhìn không có ăn, nhưng như thế này cũng tốt.

“Khi nào em về?”

Bố Tranh nghe anh ta đột nhiên hỏi, sững sờ, sau đó mới nhớ tới, nói: “Vé xe lửa lúc tới tôi đã mua, tối mai.”

“Tối mai đã đi?” Triệu Tư Đằng lắp bắp kinh hãi, Bố Tranh đang kỳ nghỉ, thời gian chắc phải rất nhiều, anh không nghĩ nhanh như vậy đã đi, còn nghĩ còn dư thời gian, có thể từ từ tiếp xúc.

“Đúng vậy, mấy ngày nữa là đến tết, tôi còn phải về nhà a, hằng năm tôi chỉ có thể về một lần, 23 đã về rồi.” Bố Tranh nói phải về, đột nhiên trong lòng có chút tiếc nuối, có loại cảm giác trẻ nhỏ ra ngoài quậy không muốn về nhà, có điều tết chắc chắn phải về.

“Vậy em chừng nào lại đến?” Triệu Tư Đằng đứng lên đi qua, Bố Tranh nghĩ nghĩ không nói chuyện, điều này khiến anh hơi luống cuống, “Ừ, em không đến cũng được, anh tới tìm em, thời giờ của anh rất dư dả.”

“Được a,” Bố Tranh gật đầu, “Nhìn anh mỗi ngày rảnh rỗi như vậy, thời gian nhất định rất nhiều.”

“Đến gặp em, thời gian không có cũng phải có.” Triệu Tư Đằng nói, bước tới một bước, làm bộ vươn tay chỉnh lại tay áo cho em ấy, như thế ngược lại giống như đem người ôm vào ngực, còn nói thêm: “Bố Tranh, em nghĩ thế nào rồi?”

“… Mới chưa được bao lâu a, chưa nghĩ ra.” Bố Tranh đương nhiên biết Triệu Tư Đằng nói là ý gì, hơi không tự nhiên thưởng cho anh ta một dấu tay to ướt nhẹp, còn mang theo một ít nước rửa chén vỗ lên vai Triệu Tư Đằng.

Triệu Tư Đằng ‘ừ’ một tiếng cũng không hỏi nữa, chỉ là lúc hai người ở chung mà em ấy còn chưa nghĩ ra, ngày mai đã phải chia tay… Anh cảm thấy đầu mình toàn chuyện bi quan. Sau đó nghĩ đến, nếu Bố Tranh biết mình là Demon, liệu có thể thích mình thêm một chút không? Có lẽ hiện tại nên nói với em ấy.

Lắc đầu, Triệu Tư Đằng cảm giác mình bắt đầu lên cơn thần kinh, ngày mai Bố Tranh biết mình là Demon nhất định sẽ tức giận, lừa em ấy lâu như vậy. Nhưng lại cảm thấy Bố Tranh nếu đã thích sách của mình như vậy, có lẽ cũng sẽ thích mình như thế?

Triệu Tư Đằng ai oán chạy đến thư phòng nghịch máy tính, sau đó lại ai oán phát hiện, tại sao mình cả sách cũng không bằng a, cái này thật sự là…