Tiểu Tâm Phiến Tử

Chương 61




Thanh mai trúc mã~



Bố Tranh cùng Triệu Tư Đằng ra ngoài kiếm ăn, tuy chỉ vào một quán nhỏ, nhưng Triệu Tư Đằng vì xin lỗi muốn bồi thường, nói anh ta trả, thế là gọi một bàn đầy đồ ăn, tính ra cũng không rẻ. Cuối cùng đóng gói một đống mang về, theo như Bố Tranh nói, một tuần sau không cần lo chuyện nấu nướng.

Sau khi ăn cơm trời cũng hầu như tối, hai người chuẩn bị trở về, mùa đông ăn xong tản bộ cũng là một cái thú…

Bố Tranh vỗ vỗ hai tay trống không, bên cạnh Triệu Tư Đằng xách cơm hộp đóng gói. Chợt nhớ tới mấy hôm trước cậu còn ngồi xe lửa đến chỗ Triệu Tư Đằng, hôm nay biến thành Triệu Tư Đằng đến tìm cậu. Chỉ có điều quan hệ của hai người đã khác đi mà thôi…

Bố Tranh vừa nghĩ đến vấn đề quan hệ này đã cảm thấy da đầu căng thẳng, nhớ lúc trưa bị đè trên giường… sau đó mình lại… lập tức đầu đầy hắc tuyến, tổng cảm thấy tiến độ giữa hai người bọn họ quá nhanh! Hình như mình vừa đồng ý thử kết giao không tới mấy ngày, sau đó…

Nhưng lại nói tiếp, cảm giác có người ở bên cạnh, thật sự không tồi.

“Mấy ngày nữa hết năm cũ, chừng nào anh trở về a?”

“Hôm nay anh mới đến, sao nghe như đang đuổi anh vậy.”

Bố Tranh nhìn Triệu Tư Đằng vẻ mặt hờn tủi, “Hứ” một tiếng, nói: “Mấy ngày nữa tôi phải về quê, anh muốn một mình ở chỗ tôi sao? Lần trước đã nói với anh rồi.”

Triệu Tư Đằng bị Bố Tranh chẹn họng, sau đó dán lên bắt lấy tay em ấy, “Thì vì nhớ em nên mới tới. Vậy em chừng nào về quê, anh đưa em đi.”

“Không cần đưa tôi, rất xa, lãng phí vé tiễn.” Bố Tranh nhìn anh ta vẻ mặt mất mát, bồi thêm một câu: “Trở về mua đặc sản cho anh.” Sau đó Triệu Tư Đằng lại vui vẻ.

Buổi tối hai người về đến, chỉ có một máy tính, vậy nên Triệu Tư Đằng đành phải ngoan ngoãn ngồi bên nhìn Bố Tranh chơi. Hệ thống tái sinh đã mở mấy ngày, acc Bố Tranh và Triệu Tư Đằng đều chưa đi tái sinh. Bố Tranh dứt khoát mở acc Demon mang đi tái sinh.

Người chơi trong tân thủ thôn nhiều vô số, cơ hồ có thể nói biển người núi người, căn bản không thua gì công hội chiến. Hiện tượng cướp quái thì càng không phải nói, nếu không phải cấp thấp có bảo hộ không thể PK, đoán chừng tân thủ thôn sẽ nằm một đống thi thể còn nhiều hơn quái.

Bố Tranh lĩnh hội một phen cảm giác cướp quái giữ quái, thật sự là không chịu nổi. Gần một tiếng mới làm xong 2 nhiệm vụ đánh quái, còn bị mấy người không quen biết ở phụ cận ân cần hỏi thăm vô số lần. Cuối cùng chỉ có thể logout, không chơi.

Thời gian cũng không còn sớm, hai người đơn giản đi ngủ. Bố Tranh thật ra có chút sợ, nhưng biểu hiện của Triệu Tư Đằng vẫn rất tốt, thành thành thật thật ôm cậu vào trong ngực, sau đó ngủ.

Thật ra thì Triệu Tư Đằng không dám không thành thật, còn chọc giận Bố Tranh nữa, không biết có thể bị đạp đến WC qua đêm không…

Triệu Tư Đằng ở chỗ Bố Tranh ngây người ba ngày, sau đó Bố Tranh chuẩn bị thu dọn đồ đạc về quê ăn tết. Triệu Tư Đằng muốn cùng em ấy về, đương nhiên không được đồng ý, đành phải ra ga tiễn em ấy.

Nhà Bố Tranh cách trường học rất xa, tuy không phải bên núi ven suối cả điện và mạng đều không có, nhưng quả thật không giàu có. Phải ngồi một ngày xe lửa, đổi xe bus đi tới trưa mới đến.

Cậu cơ bản đúng một năm về nhà một lần, giao thông không thuận tiện là một nguyên nhân, còn lại do quan hệ trong nhà không tốt.

[Mật] [Never] nói với bạn: Nhanh vậy đã về đến rồi sao

[Mật] bạn nói với [Never]: Vậy mà nhanh, tôi mệt chết được, say xe

[Mật] [Never] nói với bạn: Say xe sao không nói với anh, không mua thuốc chống say mang theo

[Mật] bạn nói với [Never]: Cũng không nghiêm trọng gì

[Mật] [Never] nói với bạn: Anh cũng đi tái sinh, cùng thăng cấp đi

[Mật] bạn nói với [Never]: Được, tổ đội, tôi qua tìm anh

[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Người a, thế này làm sao thăng cấp a ?! Ai nói cho tớ biết chỗ nào ở tân thủ thôn ít người nhất!

[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Hoàn toàn không có chỗ đó…

[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Ẩy? Anh không phải đã tái sinh mấy ngày rồi sao? Thế nào còn tới tân thủ thôn a

[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Kéo tiểu Đom Đóm 

[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Cướp quái cướp sắp chết

[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Ô~ Ra là Hoa Hoa anh cảm thấy kéo tiểu Đom Đóm quá mệt mỏi, không muốn kéo nữa nha

[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: = = Vợ đừng nghe nhỏ đó châm ngòi ly gián!

[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: = =

[Công hội] [Demon]: Ra khỏi tân thủ thôn đi nơi khác đánh quái không được sao?

[Công hội] [Demon]: Mấy bản đồ bên cạnh chủ thành tuy quái cấp bậc cao kinh nghiệm ít, nhưng chắc so với cướp quá dễ hơn chứ?

[Công hội] [Never]: Nghe nói sau khi tái sinh điểm kinh nghiệm đánh quái rất ít

[Công hội] [Demon]: =口= Biến thái vậy, chỉ có thể làm nhiệm vụ sao!

[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Các cậu cũng đi tái sinh?

[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Đến đây đi đến đây đi, anh cũng kéo hai người

[Công hội] [Demon]: Không phải nói cấp cao kéo không có kinh nghiệm?

[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: = = Anh ta mới cấp 10

[Công hội] [Demon]: =口= Được… Bọn tôi tự đi cho rồi, nhiều ngày như vậy anh mới cấp 10!

[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Oa oa, bị ghét bỏ, vợ cầu an ủi!

[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Ừ, chồng an ủi vợ!

[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]:…

[Công hội] [Demon]: V5!

Bố Tranh nói chuyện trong công hội một hồi thì thấy Never mặc một thân trang bị trắng dành cho tân thủ lắc lắc chạy tới, trong thanh máu mới có 100 điểm, thoạt nhìn rất đáng thương, cảm giác hoàn toàn không phải tên tế tự biến thái tỏa sáng lấp lánh trước kia.

Demon hiện tại cấp 5, Never vẫn cấp 1, nhưng hai người về bản chất không có gì khác nhau, đều yếu quá sức, đều một thân quần áo trắng, cả giày cũng không có, mặc mỗi cái quần cộc lộ nguyên chân, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Trong tân thủ thôn di chuyển rất khó khăn, càng đừng nói Bố Tranh trở về quê, tốc độ mạng trong nhà thật sự có hạn.

Cho nên thường xuyên gặp được loại tình huống này…

Demon chạy chạy, sau đó lag, sau đó phát hiện không thấy Never bên cạnh.

[Đội ngũ] [Never]: Bố Bố? Em lạc đâu rồi?

[Đội ngũ] [Demon]: Lag, chờ tôi một chút

Hoặc là loại tình huống này…

[Đội ngũ] [Never]: Boss bên này

[Đội ngũ] [Demon]: Đã thấy! Tôi xông lên! Anh đứng đó!

[Đội ngũ] [Never]: Ừ

[Đội ngũ] [Never]: Bố Bố? Em chạy quá rồi

[Đội ngũ] [Never]: Bố Bố, em chạy đi đâu a



[Đội ngũ] [Demon]: Tôi lag, tôi đang ở nơi nào a

[Đội ngũ] [Demon]: Sao anh chết

[Đội ngũ] [Never]: Em để một tế tự một mình chống Boss…

[Đội ngũ] [Demon]: A ha ha, xấu hổ…

Tổng thể mà nói chính là vạn phần vất vả, mọi người đều cướp quái, giữ quái, chửi đổng tuần hoàn không ngừng, nhiệm vụ căn bản làm không được bao nhiêu. Mà Bố Tranh còn lòi thêm một khoản chờ lag, vậy nên thăng cấp càng chậm, cả buổi chiều một người lên 14 một người lên 16…

Hơn nữa sau khi hệ thống tái sinh ra, thuộc tính cấp bậc của tất cả tiểu quái và Boss cũng tăng theo lên một ít, vậy nên thường xuyên có tình cảnh vài ba người cướp quái, hì hục hì hục phóng quần chiêu tiếp đón, lại không đánh được bao nhiêu, sau đó tiểu quái bắt đầu gặm loạn, sau đó mọi người cùng nhau nằm ngay đơ…

Demon cùng Never một đường giẫm phải vô số xác tiểu quái cùng thi thể người chơi mà rời đi tân thủ thôn…

[Phụ cận] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Ái ya, hội trưởng và Bố Bố thiệt non nha

[Phụ cận] [thiên sứ gãy cánh]: Ái ya thật nha, vẫn còn trang bị cấp thấp đáng yêu, thiệt dễ thương a

[Phụ cận] [Demon]: = = Các bà là những bà cô quái dị

[Phụ cận] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Quả thật cấp thấp rất đáng yêu a, thế này làm em nghĩ tới hai đứa nhỏ thanh mai trúc mã vô tư, cùng một chỗ phấn đấu không rời xa a! Tiểu công tiểu thụ từ nhỏ đã ân ân ái ái~

Demon cùng Never mới tới bản đồ mới đã thấy một đội ba người đáng khinh cũng ở đây làm nhiệm vụ, cấp bậc xấp xỉ hai người bọn họ.

[Phụ cận] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Thật là đáng yêu, chị cũng thích thanh mai trúc mã

[Phụ cận] [thiên sứ gãy cánh]: =-=

[Phụ cận] [Never]: Vậy ba người các cậu từ nhỏ đã là 3P sao

[Phụ cận] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Khỉ…

[Phụ cận] [mi cái tên tiểu yêu tinh]:…

[Phụ cận] [thiên sứ gãy cánh]: =口= Cậu thắng…

[Phụ cận] [Demon]:…

[Phụ cận] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Đúng rồi, chúng ta quấy rầy thời gian một chỗ của hai người bọn họ, phúc hắc công tức giận, chúng ta mau chạy thôi

[Phụ cận] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Chạy thôi

[Phụ cận] [thiên sứ gãy cánh]: Vậy chúng ta đi ghẹo ai a

[Phụ cận] [hạnh phúc, ở nơi nào]: Sư phụ sư nương!

[Phụ cận] [hạnh phúc, ở nơi nào]: Oa oa đã lâu không thấy hai người, hai người chơi cũng không dẫn con theo

[Phụ cận] [Demon]:…

Bố Tranh nhìn thấy bên cạnh bốc ra một acc nữ mới nhớ tới, cậu hóa ra… có một tiểu đồ đệ, thiếu chút nữa quên mất…

[Phụ cận] [Demon]: Em cũng tái sinh sao?

[Phụ cận] [Never]: Vừa lúc, em theo ba người này cùng thăng cấp đi

[Phụ cận] [Demon]: Có muốn theo bọn anh thăng cấp không?

[Phụ cận] [Demon]: =口=

Lời Demon và Never gần như đồng thời đánh ra. Ba tên hỗn thế ma vương vừa muốn đi nghe thấy hội trưởng đại nhân triệu hồi lại lắc mông chạy tới. Sau đó được Never phân phó, đều phóng mắt sói lấp lánh ánh xanh qua tiểu nữ Hạnh phúc, ở nơi nào bên cạnh.

[Phụ cận] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Áu áu, tiểu đồ đệ cưng theo bọn chị đi

[Phụ cận] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Bao thăng cấp bao nhiệm vụ a

[Phụ cận] [thiên sứ gãy cánh]: Đúng đúng, bọn chị kéo em

[Phụ cận] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Áu áu, tiểu thụ thích cải trang đáng yêu nhất

[Phụ cận] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Thiệt tà ác

[Phụ cận] [thiên sứ gãy cánh]: Chị thích non nớt

[Phụ cận] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Đến đây đến đây đến đây, bọn chị dẫn cưng đi thăng cấp

[Mật] bạn nói với [Never]: Như vậy… được chứ…

[Mật] [Never] nói với bạn: Có gì mà không được? Đi thôi

[Mật] [Never] nói với bạn: Tranh thủ hôm nay lên 30

[Mật] bạn nói với [Never]: Mục tiêu rất vĩ đại, được rồi, đi…

[Phụ cận] [hạnh phúc, ở nơi nào]:  Hình như cấp bậc em cao hơn các chị a, rốt cuộc ai kéo ai a

[Phụ cận] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Ách, cái này…

[Phụ cận] [thiên sứ gãy cánh]: Thật ra cái này không quan trọng

[Phụ cận] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Đúng

[Phụ cận] [hạnh phúc, ở nơi nào]:  Thế cái gì quan trọng…

[Phụ cận] [thiên sứ gãy cánh]: Quan trọng là, sư phụ cưng sư nương cưng đi rồi

[Phụ cận] [hạnh phúc, ở nơi nào]: A!

[Phụ cận] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: En hen hen hen, bọn họ không cần cưng

[Phụ cận] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Thế này đi, vẫn nên theo bọn chị nè!

Demon cùng Never sớm đã chuồn mất, ở một góc bản đồ khác tiếp tục làm nhiệm vụ. Có điều Bố Tranh vẫn thấy kênh phụ cận trong khung nói chuyện phiếm bên cạnh đẩy ầm ầm, lần đầu tiên cảm khán, vì cái gì khoảng cách phụ cận lại xa như vậy…