Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 11: Quỷ Cốc thần y




Yến Vũ Nhi không ngờ hắn là một lang trung từ vùng thôn quê vậy mà có thể nghe được danh hào Quỷ Cốc Tử, kinh ngạc nói: “Tiên sinh biết Quỷ Cốc thần y?”

Lang trung kia khinh thường giễu cợt nói: “Nàng cũng xứng là thần y? Luận vai vế, nàng nên gọi ta một tiếng sư huynh mới đúng.”

Yến Vũ Nhi bỗng nhiên cảm giác có chút buồn cười, lão nhân gia này đã một bó tuổi, vậy mà lại nói ra lời giận hờn như vậy, xem ra hai người bọn họ nhất định là rất có sâu xa rồi.

“Ta không biết thần y, chỉ là nghe nói qua thôi.” Yến Vũ Nhi đương nhiên sẽ không nói cho hắn tình hình thực tế.

Lão lang trung cũng không tin: “Ngươi không cần lừa ta, với thương thế của ngươi, tông thường hẳn là vừa đỏ vừa sưng, nhưng ngươi dùng Ngọc Cơ Cao, chính là thuốc trị tiêu sưng giảm đau rất tốt, nó có một mùi hương kỳ lạ, ta vừa ngửi liền biết, trừ Quỷ Cốc Tử và đồ đệ của nàng Lạc Xương công chúa có thể nghiên cứu phối chế ra, không còn người thứ ba.”

“Thật sự? Ta có người bà con xa là người hầu ở trong cung, nàng cho ta một bình nhỏ. Ta thật sự không biết thuốc này có chỗ nào kỳ lạ đó, chỉ cảm thấy nó rất thơm, liền mang theo bên người.” Yến Vũ Nhi suy nghĩ lấy cớ.

Lang trung kia nửa tin nửa ngờ, nhưng không truy hỏi nữa, chỉ là có chút tiếc nuối nói: “Nhớ tới Quỷ Cốc Tử nàng xuất quỷ nhập thần, ngươi là một nữ tử khuê các đương nhiên không thể biết được. Chỉ là ta và nàng có chút thù cũ chưa tính xong, trái lại làm khó cô nương rồi.”

Rời khỏi y quán, Liễu Nhứ vẫn là bộ dáng tò mò: “Tỷ tỷ, sư phụ Quỷ Cốc Tử kia thật sự lợi hại như thế sao?”

Quan hệ của Lạc Xương công chúa và Yến Vũ Nhi rất tốt, nàng đương nhiên là nghe nói qua danh hào Quỷ Cốc Tử.

“Ta làm sao mà biết?” Yến Vũ Nhi cảnh cáo nhìn nàng một cái, ánh mắt liếc về phía Tạ Hàn Phong ở bên cạnh. Liễu Nhứ đương nhiên hiểu được ý tứ của nàng, quả thực, thân phận của các nàng không thể lộ ra sơ hở, đừng nói dễ dàng bại lộ hành tung, chính là dẫn tới một vài người rất khó ngăn cản.

Đương nhiên Tạ Hàn Phong không phải là dạng tiểu nhân đó, hắn chỉ là cực kỳ lo lắng cho tình trạng vết thương của Yến Vũ Nhi. Thấy hai người rốt cục nhìn về phía hắn, ngượng ngùng hỏi han: “Liễu Vũ cô nương, ngươi thật sự không có việc gì chứ?” Trên mặt hắn viết đầy lo lắng, thấy hai người đều nhìn hắn không nói lời nào, khuôn mặt tuấn tú bỗng dưng đỏ lên, bối rối không biết làm sao.

“Xì!” Liễu Nhứ cười ra tiếng, đỡ Yến Vũ Nhi lên xe ngựa, vẫn còn đang cười khanh khách.

“Ngươi cười cái gì?” Yến Vũ Nhi tức giận liếc nàng một cái, nha đầu kia ngày càng to gan lớn mật rồi.

“Tỷ tỷ, hình như Tạ công tử kia có tình ý với người đó!” Liễu Nhứ hạ giọng nói.

“Nếu hắn biết thân phận của người, không biết sẽ là phản ứng gì nữa?”

Yến Vũ Nhi không nói gì, nàng thỉnh thoảng vô ý nhìn về phía hắn, sẽ nhìn thấy Tạ Hàn Phong đang nhìn chính mình, mặt hắn còn đỏ lên một cách khó hiểu, một chút tâm tư đó nàng đã sớm phát hiện ra rồi. Bộ dáng nàng vốn là không xấu, không ai nhìn một cái mới không bình thường đó.

Thật lâu sau nàng thở dài một hơi, nếu…

“Người làm sao vậy?” Liễu Nhứ có chút khó hiểu, lúc công chúa ở trong cung thì không tự do, xuất cung thế nào lại than ngắn thở dài.

“Liễu Nhứ, ngươi nói một đôi phu thê bình thường sẽ là cái dạng gì đây?” Nàng buồn bã nói.

Tuy rằng xuất cung, nhưng nàng biết, sau này cuối cùng thì bản thân mình cũng phải lập gia đình, nếu không thì, hoàng huynh cũng sẽ không hứa hôn, lần này nàng xuất cung chẳng qua chỉ là thoát khỏi Công Tôn Chiến, về sau không có hắn, cũng sẽ có những người khác. Người vẫn lại là hiện thực tốt hơn, nàng không có loại nguyện vọng to lớn gánh nặng cuộc sống một người, như vậy, làm sao mới có thể tìm được một người thích hợp với mình, phu thê cùng nhau đi suốt cả đời này chứ?

Liễu Nhứ nghe xong, trong lòng khẽ động: “Tỷ tỷ, tỷ sẽ không phải là vì Tạ công tử…”

Yến Vũ Nhi lắc đầu: “Không có, ta chỉ là cảm thấy hắn làm người trung hậu thành thật, nho nhã đoan chính, cũng xem như là người có tài, tốt hơn Công Tôn Chiến nhiều.”

“Đúng vậy, Công Tôn tướng quân cũng cực kỳ tài giỏi, hơn nữa diện mạo cũng tuấn mỹ hơn đó!” Liễu Nhứ không hiểu điểm nào của Tạ Hàn Phong có thể so được với Công Tôn Chiến.

Yến Vũ Nhi nghĩ một lúc lâu, sau cùng căm ghét phun ra mấy chữ: “Hắn lỗ mãng!”