Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 32: Giả bộ nhu nhược, ai không biết chứ?




Editor: Preiya

Vu tổng quản ở một bên nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu để cho hoàng thượng biết chuyện này, hắn còn mạng để sống sao?

Ngay cả Vương Gia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, mặc dù xem trên thể diện của lão phu nhân thì cũng không tệ lắm, thế nhưng chẳng qua chỉ là mặt ngoài tôn kính, ân oán giữa bọn họ, người khác không biết, nhưng hắn thật ra rất rõ ràng.

Vu tổng quản nâng tay áo lên lau qua loa mồ hôi ở trên mặt, tiến lên cười nói: “Yến phu nhân mời vào phủ! Lão nô là một lão nhân cứng nhắc, có nhiều đắc tội, kính xin phu nhân tha lỗi!”

Yến Vũ Nhi dường như không có nghe thấy lời của hắn, vẫn không nhúc nhích dựa vào Lộng Ngọc, suy yếu giống như một tờ giấy mỏng, chỉ có thở ra, không có hít vào.

Vu tổng quản nóng nảy, muốn động thủ đi đỡ, lại ngại vì nam nữ khác biệt nên rút tay về, lắp bắp gọi “Phu nhân...”

Hắn chẳng qua chỉ là muốn ra oai phủ đầu Yến thị này, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, ánh nắng thì gay gắt, e là nàng bị cảm nắng, nếu nàng có mệnh hệ gì, hắn cũng không giao phó được!

“Ta không thoải mái, sợ là không động đậy được rồi… Lộng Ngọc, đỡ ta ra xe nghỉ ngơi trước một chút, đợi Vương Gia về phủ rồi hãy nói!” Yến Vũ Nhi cố gắng một hơi nói xong, lại thở mạnh một hồi.

Lộng Ngọc thật vất vả mới đỡ Yến Vũ Nhi lên xe ngựa, Vu tổng quản thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, cũng không kịp xoay chuyển nữa, vội vàng phân phó người gác cửa mở cửa chính ra, để cho xe ngựa trực tiếp chạy thẳng vào.

Vu tổng quản nhìn xe ngựa lăn đều chạy tới phía trước, khóc không ra nước mắt, cũng không biết lão phu nhân biết hắn thả người vào phủ sẽ có phản ứng gì đây! Một chút xử phạt là không tránh khỏi, hắn cười khổ liên tục vội vàng đuổi theo sau.

Thả dầu thơm xuống, lụa mỏng bao phủ, như sương như khói, trong nhà thủy tạ hương trà lượn lờ, tiếng đàn du dương, dư âm còn văng vẳng bên tai, một vị nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh bàn đá cẩm thạch, một thân bạch y trước sau như một, giờ phút này hai mắt khép hờ, ngón tay phải đánh nhịp, thật là thích ý.

“Dụ Vương thật sự là rất có nhã hứng, mĩ quyến thì mới vừa vào phủ, lại tiêu dao hưởng thụ ở chỗ này!” Một giọng nói phá vỡ tình cảnh dễ chịu này, theo sau đó là một nam tử tuấn mỹ mặc trường bào màu xanh sẫm.

“Tôn Nghĩa Đình, bổn vương vừa mới nghĩ, không khí tốt như vậy, nếu mời đại tiểu thư Ngô gia đến, chắc hẳn còn có một phen tình thú khác đó?” Dụ Vương Lý Thư mở chiếc quạt trong tay ra nhẹ nhàng phe phẩy, lạnh nhạt nhìn nam tử mới bước vào nhà thủy tạ.

“Đừng đừng… Lão huynh, ngài cần gì phải đả kích ta như vậy chứ? Ta biết chỉ cần một câu nói của ngươi, nàng lập tức liền xuất hiện tại nơi này.” Tôn Nghĩa Đình vội vàng giơ tay lên ngăn cản, vẻ mặt mất mác cùng bất đắc dĩ, “Chao ôi, dầu gì ta cũng đường đường là nhất phẩm Ngự tiền Đái đao thị vệ tuổi trẻ tài cao, gia thế cũng không kém, vì sao ánh mắt của Ngô Thiển Thiển* lại không nhìn thấy ta chứ?”

*Tên gọi của chị ấy là Thiên Thiên nhưng anh Đình này lại cứ thích gọi Thiển Thiển, mà từ đó có nghĩa là nông cạn đấy:)))))))

Lý Thư liếc hắn một cái, tức giận nói: “Biết giá thị trường của mình không tốt, cũng đừng có nói hươu nói vượn. Nếu không, danh dự đại gia khuê tú của người ta cũng bị ngươi chà đạp.”

“Hừ! Nàng vốn chính là vậy, Thiên Thiên sao? Rõ ràng chính là một người đàn bà chanh chua, lại còn chướng mắt bản công tử, nông cạn ngu ngốc!” Tôn Nghĩa Đình không phục, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, thuận tay cầm lấy miếng điểm tâm trong dĩa nhét vào trong miệng, dường như đó chính là để cho tâm tình của hắn không cảm thấy mình là đầu sỏ gây nên.

Lý Thư mím môi không nói, bỗng nhiên có một giọng nũng nịu bay tới: “Thư ca ca, huynh thật sự ở chỗ này?”

Nếu như không nghe thấy giọng nói của người tới, cô nương mặc tơ sa y màu vàng mềm mại uyển chuyển, lớn lên xinh đẹp diễm lệ, nụ cười trên mặt rất ngọt ngào, mắt cong cong thành hình trăng khuyết, lóe ra ánh sáng trong suốt, nhẹ nhàng chạy về phía Lý Thư, kéo cánh tay của hắn, giống như một hài tử đòi người lớn cho ăn.