Tiểu Thư Đáng Yêu Và Đại Thiếu Gia Đào Hoa

Chương 12: Giận (3)




Ting. Thang máy dừng lại Hân bước ra nhìn thấy một người đang đứng trước cửa nhà mình. Nhìn từ xa bóng dáng ấy không ai khác ngoài Quang Anh. Hân chạy đến vỗ vai người đó. *Bộp* Người đó quay lại:- Ơ.... Anh Bình An

- Chào em. vừa mới di học về hả?

- Vâng. - Hân vừa nói vừa mở cửa nhà. - Anh vào nhà đi

- Thôi, anh sang đây để chào em, anh phải bay sang Anh. Em ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, học giỏi nhé. - Bình An lấy tay xoa đầu Hân

- Bao giờ anh về. - Hân ngước mắt lên nói với giọng buồn

- Anh cũng không biết nữa. Thôi anh đi nhé.

- Anh đi bình an. Tạm biệt. - Hân vẫy tay chào

Anh quay lưng bước đi nhưng tay vẫn vẫy tạm biệt Hân. Chờ thang máy đi xuống Hân mới vào nhà.

17h45":

Hân chọn một chiếc áo sơ mi kẻ caro freesize đuôi tôm nột chiếc quần bò rách ngang gối tạo nên sự cá tính. Tóc để xõa, đôi môi đỏ, tay đeo chiếc đồng hồ trắng, chân đi đôi giày Nike. Khóa cửa lại Hân đi ra ngoài: ngồi taxi gần 15" thì đến nơi. Hân đang đi ăn tối. Vào một quán ăn Hàn Quốc. Gọi kimbap, bánh gạo cay và kim chi. Một lúc sau nhân viên mang đồ ăn ra đặt xuống bàn. Hân từ từ thưởng thức các món ăn, lâu rồi Hân mới lại được ăn món Hàn. Vừa ăn vừa để ý, quán này rất đông khách có khi còn quá tải, họ đến đây đề có đôi có cặp cả, riêng Hân ngồi một mình cạnh cửa kính, Hân cảm thấy buồn khi nghĩ về Quang anh. Ăn song ra thanh toán rồi đi về. đứng đợi taxi, trên đường rất nhiều xe cộ đi lại nhưng có một chiếc xe moto vượt qua làm Hân giật mình. Người đó rất giống Quang Anh ngồi đằng sau hình như là Hương đi theo sau là mấy người nữa. Hân như bị lóa mắt vậy, tay cầm điện thoại gọi cho Quang Anh mắt hướng về phía chiếc xe đó, đột ngột nó dừng lại, người đó lấy điện thoại ra xem trần trừ một lúc rồi cất điện thoại vào túi rồi đi tiếp. Tay Hân buông thõng xuống, đứng trơ người ở đó. Pip...Pip...Pip... Tiếng còi xe taxi làm Hân giật mình

Gần 20h30" Hân mới về đến nhà. gọi lại cho Quang anh nhưng nhận lại vẫn chỉ là những tiếng tút tút. Người Hân tuột dần xuống ở chân cửa ra vào, người mà Hân tin tưởng, yêu thương giờ đang đi chơi với cái con mà Hân ghét nhất. Tự an ủi mình là khoing sao, chắc không phải là Quang Anh đâu, mình nhìn nhầm thôi, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Hân đứng dậy đi vào phòng học bài...

22h đêm. Hân tắt đèn học ngồi trên giường mà Hân cứ nghĩ đến cái lúc mà người đó đi qua cảm giác nói đó là Quang Anh, Hân làm sao mà quên được người mình yêu từ vóc dáng, kiểu tóc, cách ăn mặc... rồi Hân chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...

*kingcoong*

*kingcoong*

*kingcoong*

3 lần bấm chuông đều khoing thấy ai mở cửa

" sau tất cả mình lại trở về với nhau

tựa như chưa bắt đầu

tựa như ta vừa mới quen...." Tiếng chuông điện thoại Hân reo, với tay ra cầm điện thoại mà khiing nhìn ai gọi, Hân trả lời

- alo. ai gọi vậy? có biết mấy giờ rồi không? - giọng ngái ngủ+với việc gọi vào cái giờ này

-ra mở cửa cho anh. - giọng Quang Anh nhẹ nhàng vang lên rồi cúp điện thoại.

Giọng nói này làm Hân tỉnh giấc, leo xuống giường rồi ra mở cửa

*tạch* tiếng mở cửa, đứng trước mặt Hân là Quang Anh, mặt mũi đỏ ửng, quần áo xộc xệch, một tay chống vào tường

- sao anh không về nhà mà đến đây làm gì? Hân nói mà không thèm nhìn mặt

- em sao vậy? Nửa đêm rồi anh đến đây em nghĩ làm gì?

- Anh về nhà đi. - Hân định đóng cửa lại nhưng bị đẩy vào

- mọi hô. còn mời anh vào nhà sao hôm nay lạ không cho vào. đã thế anh cứ vào. - vừa nói Quang Anh đi thẳng vào nhà