Tiểu Thư Giả Mạo

Chương 17: Đuổi theo




Hải Nguyệt hít một hơi rồi nói tiếp:

- Tao nghĩ mày còn cơ hội để lấy lại cuốn sổ nhật kí đấy! Nhưng tao nghĩ cách này hơi khó chắc mày không làm được đâu.

- Không, tôi sẽ làm được! Cậu nói cách để lấy lại cuốn sổ đi. - Nó nói bằng giọng tự tin, chăm chú đợi nghe cách của Hải Nguyệt.

- Mày đã nói vậy... được tao sẽ nói! - Hải Nguyệt giơ đồng hồ lên xem. - Bây giờ là 4 giờ kém. Theo tao được biết anh Tú thường ở lại trường rất muộn để chuẩn bị các công việc trong tuần. Bình thường, anh luôn về lúc 5 giờ 15 phút trừ hôm nào chơi thể thao về muộn hơn chút. Nếu mày đến nhà anh Tú để ngăn cản người đưa bưu phẩm bỏ vào hòm thư, may ra sẽ lấy lại được cuốn nhật kí, nhớ rằng nhất định phải lấy trước khi anh Tú về. Hình như tao nói hơi thừa. Mày sao có thể lấy lại được trong khi mày không biết nhà anh Tú ở đâu chứ. Ha ha...

Hải Nguyệt cười lớn, tay bám trụ vào lan can, nhìn cảnh vật dưới sân. Cô bé định quay lại nhìn nó, xem gương mặt hiện tại của nó như thế nào nhưng trước mặt cô giờ chỉ là khoảng trống, nó đi tự bao giờ. Cánh cửa trên sân thượng vẫn còn mở toang. Hải Nguyệt cười khẩy, nói một mình:

- Đúng là ngốc!

Cơn gió nhẹ tiếp tục thổi thấm vào da, mái tóc Hải Nguyệt khẽ tung bay. Cô ngắm nhìn mặt trời đang dần ngả cam núp sau dải mây mỏng...

Nó cắm đầu cắm cổ chạy, đầu óc quay cuồng chỉ biết chạy về phía trước. "Phải, nhất định sẽ lấy được cuốn nhật kí. Mình lại không biết nhà anh Tú, làm sao lấy lại được chứ? Gía như có Trang ở đây". Vừa dứt ý nghĩ, nó đã nghe thấy giọng Trang the thé trước mặt:

- Mày chạy đi đâu vậy?

Nó vui mừng chạy đến bên Trang, hổn hển nói:

- Trang, mày giúp tao với! Đầu tao giờ trống rỗng không nghĩ được gì cả!

- Được rồi nói tao nghe! - Trang nhận lời.

- Tao đã biết được ai cầm cuốn nhật kí của tao rồi. Là Hải Nguyệt. Cậu ấy đã gửi cuốn nhật kí đến nhà anh Tú. Tao sẽ đến nhà anh ấy để chặn người đưa thư bỏ vào hòm thư. Nhưng...

- Mày không biết nhà anh Tú đúng không? Để biết nhà anh Tú rất đơn giản thôi, tao sẽ giúp. Con nhỏ Hải Nguyệt chơi ác thật, ngay từ đầu ta đã không ưa nổi nó rồi. Thôi, đi theo tao!

Trang dẫn nó đến phòng lưu trữ hồ sơ nơi chỉ toàn sổ sách chất đầy như núi. Bên trong hình như không có ai, có thể là thầy, cô giáo đã về hết, cửa mở toang.

- Chẳng lẽ mày bảo tao vào đây đánh cắp hồ sơ sao?

- Chứ gì nữa, mày vào trong tìm hồ sơ của anh Tú trong đó nhất định có địa chỉ nhà anh Tú. Và không phải là đánh cắp chỉ là xem thôi! - Trang thản nhiên.

- Nhỡ thầy, cô biết thì sao? - Nó lo sợ.

- Không sao nhỡ gì cả! Vào đi!

Trang đủn nó vào bên trong, không khí ngột ngạt xộc thẳng vào mũi. Căn phòng với bốn bức tường và các tủ gỗ đặt sát mép vào tường. Sổ sách chất đầy trên bàn làm việc. Nó hoang mang không biết hồ sơ toàn học sinh trong trường được để ở đâu. Men theo bốn bức tường, nó đã tìm được ngăn tủ có đề chữ "Hồ sơ học sinh".

Nó hăm hở mở cánh tủ mò hồ sơ. Ở tệp cuối cùng, đề lớp 12A biết mình đã tìm đúng hồ sơ lớp Nhật Tú nên nó lôi ra. Đang tính giở tệp ra xem hồ sơ thì nó nghe thấy tiếng thầy chủ nhiệm ở bên ngoài:

- Em đang ở đây làm gì vậy? Sao chưa về?

Tiếp đó giọng Trang vang lên, biện bạch:

- Dạ, em sẽ về ngay ạ!

- Em về cẩn thận!

Thầy Lam nhắc nhở, tính bước vào phòng lưu trữ hồ sơ. Nó hốt hoảng, tìm vội chỗ trốn dưới gầm bàn. Tim nó đập thình thịch nghe tiếng bước chân chuẩn bị đặt vào căn phòng.

- Thầy ơi! Thực ra em ở lại là muốn nhờ thầy giảng lại bài trên lớp cho em. Em vẫn chưa hiểu vài chỗ. - Giọng Trang nhỏ nhẹ ở bên ngoài vọng vào khiến nó thở phào nhẹ nhõm. Chắc Trang đang muốn giúp nó đánh lạc hướng đây! Giờ chỉ đợi thầy chủ nhiệm bị đánh lạc hướng là nó có thêm thời gian xem hồ sơ.

Qủa nhiên, thầy thôi bước vào trong, ôn tồn bảo Trang:

- Chỗ nào em chưa hiểu đưa đây thầy giảng lại cho.

Trang nghe lời, lấy sách vở ra nhờ thầy giảng. Thầy cũng nhiệt tình chỉ bài cho Trang. Trong phòng, nó đã yên tâm rời khỏi chỗ nấp, bắt đầu lật hồ sơ ra xem. Hồ sơ của Nhật Tú ở ngay đầu tiên, địa chỉ cũng hiện ra trước mắt nó. Nó chép địa chỉ vào tờ giấy nhớ, nhanh chóng để lại hồ sơ về chỗ cũ.

Nó hé mắt nhìn bên ngoài, Trang vẫn chăm chú nghe thầy giảng. Chợt cô bé ngẩng đầu lên nhìn thấy nó thụp thò bên trong, cô bé ra hiệu cho nó đi. Nó gật đầu hiểu ý, nhón chân nhẹ nhàng chạy qua Trang và thầy rồi không quên quay đầu lại nói nhỏ "Cảm ơn" với Trang.

Chạy gần hết cầu thang xuống dưới, nó nghe thấy tiếng Trang í ới đằng sau:

- Thu! Thu! Có cần tao đi cùng không?

Nó quay đầu lại, nói vọng lên:

- Không cần đâu, tao đi một mình cũng được!

Con đường đến nhà Tú khá lòng vòng nên nó phải vừa đi vừa tìm đường. Lòng vòng hồi lâu nó mới tìm được ngôi nhà có địa chỉ giống với trong giấy. À không, chính xác nên gọi là ngôi biệt thự! Trước mắt nó giờ đây là một tòa lâu đài bước từ truyện cổ tích nó hay đọc hồi bé ra. Tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ phủ toàn màu trắng trang trọng. Xung quanh giàn hoa hồng đỏ bao bọc tôn lên vẻ kiêu sa. Con đường dẫn vào biệt thự lát gạch đắt tiền trải dài tưởng như vô tận, cạnh bên là thảm cỏ xanh mượt đầy sức sống. Ấn tượng nhất là cánh cổng cũng màu trắng, họa tiết được uốn khá cầu kì. Chủ nhân căn biệt thự chắc là người kĩ tính!

Nó ngẩn người ngắm nhìn căn biệt thự, giật mình khi người đưa thư dựng xe đạp trước cổng. Người đưa thư mở hòm thư ngay cạnh cổng, bỏ thư vào trong rồi đi mất. Bấy giờ nó mới bước đến, sau khi ngó xung quanh không có ai nó mới yên tâm mở hòm thư. Bên trong có rất nhiều thư, nó lật từng thư một lên xem toàn là thư mời tiệc tùng không thì phiếu thanh toán, chẳng có gói bưu phẩm nào ở bên trong. Nó hụt hẫng đóng tủ hòm thư lại, vậy là Hải Nguyệt đã lừa nó, bởi vì nó quá nhẹ dạ cả tin. Nó thở dài quay lưng đi, mất cả ngày làm việc mà chả đổi lại được gì.

Chợt nó thấy thấp thoáng xa xa bóng của Nhật Tú. Theo phản xạ nó nấp vào ngõ đối diện căn biệt thự, mong cho Nhật Tú chưa nhìn thấy mình. Nó hướng mắt về căn biệt thự. Hoàng tử của lâu đài đưa tay bấm chuông cửa. Một lúc sau có chị giúp việc ra mở cửa cung kính chào:

- Thiếu gia đã về ạ!

Hoàng tử gật đầu, chẳng nói câu gì đi thẳng vào. Chị giúp việc sau khi lấy thư trong hòm thư mới đóng cổng vào nhà. Nó nhìn theo bóng dáng của hoàng tử, vẫn cái dáng cao lêu khêu, bước đi chậm rãi nhưng tại sao trông lại cô đơn, đơn độc đến vậy...

Nơi khác, Mạnh cố gắng chạy về phía trước, tránh va phải mọi người đang đi trên vỉa hè. Đằng sau cậu là đám vệ sĩ đuổi theo, họ bận bộ vest đen, kính cũng đen ai không biết cũng tưởng họ là xã hội đen. Người đi đường hiếu kì đứng lại xem cuộc rượt đuổi. Mấy bà tám đi qua nhìn thấy chẹp miệng:

- Khổ thân thằng bé, vay tiền của bọn cho vay nặng lãi làm gì để giờ bị chúng đuổi cho. Không nhanh lên chúng nó bắt cho trận nhừ đòn!

Mạnh chạy về phía trước, quanh đây chỉ có đường và đường không có nơi nào trốn. Đám vệ sĩ bám lấy cậu y như đỉa đói mặc cho cậu có chạy đường vòng để cắt đuôi họ. Rốt cuộc, cậu đang trong thế bí không lối thoát.

- Thiếu gia, đừng chạy nữa, xin cậu hãy về nhà đi ạ!

Mạnh nói vọng lại với đám vệ sĩ:

- Các chú mới là người cần về. Tôi chỉ muốn đi chơi một tí thôi sao các chú cứ bám theo tôi thế?

- Bà chủ dặn chúng tôi phải đi theo cậu để bảo vệ cậu. Nếu cậu bị xây xước gì chúng tôi sẽ bị đuổi việc.

- Tôi lớn rồi không cần vệ sĩ. Các chú về đi!

Đám vệ sĩ sau hồi khuyên nhủ nhưng Mạnh không nghe, đành buông lời cuối:

- Nếu cậu chủ không nghe lời khuyên vậy chúng tôi đành dùng biện pháp mạnh.

Nói xong đám vệ sĩ tăng tốc đuổi theo khoảng cách rút ngắn lại. Mạnh dốc sức chạy, may sao trước mắt cậu có ngõ lớn. Cậu nhanh chóng chạy vào trong đó...