Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 111: Ngoại Truyện: Bảo Khánh – Diệu Anh




Thủ đô, Anh Quốc…

Sau khi kết thúc buổi dạ hội ở trường và giành ngôi vị “King and Queen”, Bảo Khánh và Diệu Anh liền bay ngay tới London, bắt đầu chuyến giao lưu văn hóa và học tập tại Anh kéo dài 3 tuần liền. Sau 16 giờ đồng hồ ngồi máy bay, cả hai người đáp xuống Sân bay London Heathrow lúc 8h sáng theo giờ địa phương.
Cả hai bắt một chiếc taxi để đi đến khách sạn cách đó 15km theo sắp xếp của trường và sẽ bắt đầu chuyến giao lưu vào 3 ngày sau.

Bây giờ ở Anh đang là mùa thu, khung cảnh vạn vật hấp dẫn đến lặng người. Dọc dường di chuyển về khách sạn, cả hai chăm chú ngắm nhìn những hàng cây đang chuyển mình thay lá, khoác lên mình một bộ áo choàng rực rỡ, khi thì đỏ, khi thì vàng, tạo thành một cảnh tượng vô cùng tráng lệ và lãng mạng.

Đến nơi, họ được lễ tân phân chia chìa khóa phòng. Bảo Khánh là phòng 902 và Diệu Anh là phòng 904. Cả hai phòng nằm sát nhau, đều có ban công hướng ra quốc lộ.

Cứ thế mỗi ngày trôi qua, họ đi rất nhiều nơi dưới sự hướng dẫn của các giảng viên ngoại quốc có kinh nghiệm lâu năm. Lịch sử, văn hóa, địa lí, chính trị… tất cả mọi thứ về Anh Quốc, ít hay nhiều gì cũng nói qua một lần. Thời gian còn lại, cả hai cùng nhau đi chơi tất tần tật, chụp vô số ảnh đẹp. Từ Bảo tàng Tượng sáp cho đến Cung điện Buckingham và cả Vườn thực vật hoàng gia…

Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến giao lưu ởcủa Bảo Khánh và Diệu Anh. Kế hoạch cho ngày hôm nay đã được Bảo Khánh chuẩn bị đâu vào đấy, đảm bảo sẽ là một ngày đầy ý nghĩa và thoải mái.

Buổi sáng, cả hai đi xe bus đến một cửa hàng điểm tâm ngọt đặc trưng của xứ sở sương mù, sau đó đi dạo một vòng ở Burlington Arcade để mua thêm vài món đồ lưu niệm cần thiết. Buổi trưa, họ đi thêm vài địa điểm bằng taxi để Diệu Anh không cảm thấy quá mệt mỏi. Cho đến khi London lên đèn, Bảo Khánh nắm tay cô đi đến địa điểm được mệnh danh là “Con mắt thần” của thủ đô.

London Eye về đêm khoác lên mình một ánh sáng rực rỡ bên dòng sôngthơ mộng. Vòng quay từng được mệnh danh là vòng quay cao nhất thế giới này là một trong số những kỳ quan đẹp nhất của thế giới mới. Để chiêm ngưỡng360 độ, đây chắc chắn là địa điểm tuyệt vời nhất. Cũng không biết một năm có bao nhiêu cô gái được tỏ tình và bao nhiêu lễ cưới được tổ chức ở nơi này. Chưa kể đến vào những dịp đặc biệt, liên hoan còn được tổ chức tưng bừng ở đây.

Bây giờ chỉ mới gần bảy giờ tối. Khi cả 2 đứng dưới chân vòng quay thì nó vẫn còn đang quay dỡ. Trong chuyến hành trình của Bảo Khánh và Diệu Anh tất nhiên bao gồm cả 2 vé tham quan London Eye, là vào ngày thứ 10. Nhưng Bảo Khánh đã nhờ ba anh sắp xếp lại một chút lịch trình này, đổi thành ngày thứ 20 để anh và cô sẽ kết thúc chuyến tham quan này một cách hạnh phúc và vui vẻ nhất có thề.

Ngước mắt nhìn những cabin sáng rực đèn trên cao, Diệu Anh khẽ mỉm cười. Cô có đếnvài lần, nhưng chưa lần nào đủ thời gian tham quanmột cách tường tận như lần này. Những chuyến đi trước đây đều là vì công việc, mà cô lại là người không mấy quan tâm tới du lịch và thắng cảnh. Nhưng lần này khác hẳn những lần đó, vì đã có Bảo Khánh. Những ngày qua, Diệu Anh cảm thấy rất hạnh phúc. Bảo Khánh chăm sóc cô, quan tâm cô và che chỡ cho cô từng chút một. Khi xếp hàng, anh sợ cô bị người khác xô đẩy nên nhẹ nhàng ôm lấy cô. Lúc mua thức ăn bên ngoài, anh chu đáo chọn những món giống với khẩu vị quê hương cho cô vì anh biết Diệu Anh có khẩu vị rất kén. Lúc chuẩn bị đi ngủ, anh sẽ video call cho cô một lần để nhắc nhở cô đắp chăn cẩn thận, mặc dù trước đó anh đã nhắc rất nhiều lần. Còn rất nhiều thứ nữa mà cô không thể nào diễn tả được.

Đang chạy theo suy nghĩ của mình, Diệu Anh không hề hay biết Bảo Khánh đã chạy đi mua kẹo bông từ khi nào.

Anh chạy về bên cô, cầm theo một cây kẹo bông bồng bền to ụ màu hồng phấn, cười đến sáng lạng như một hoàng tử.

- Cho cậu này, ăn nhanh nhanh không nó biến mất đấy. – Bảo Khánh nhét cây kẹo vào tay cô, nói.

- Sao lại biến mất? – Diệu Anh cầm cây kẹo, bóc một miếng cho vào trong miệng, vị ngọt thấm vào đầu lưỡi, phủ ngọt cả lòng cô.

- Nó sẽ xẹp. – Anh cười cười véo mũi cô một cái.

Diệu Anh ồ một tiếng, tỏ vẻ “Đã biết”, rồi lại lấy một miếng khác đút Bảo Khánh. Từ nhỏ Diệu Anh đã không thích quà vặt nên không rõ lắm về việc kẹo bông sẽ xẹp.

Cả hai cười cười nói nói, đứng ở đó tầm năm mười phút thì vòng quay của London Eye ngừng lại. Bảo Khánh nhanh chóng nắm lấy tay cô chạy về phía chỗ cổng vào, đưa 2 vé cho người soát vé rồi ngồi vào cabin.

Lúc nãy do Diệu Anh chỉ mãi để ý việc này mà quên mất cây kẹo. Bây giờ nhìn lại, nó đã “bẹp dí” như bị xì hơi. Cô hơi chu mỏ, không biết nên làm gì thì nghe tách một cái, mà Bảo Khánh ngồi đối diện thì đang đưa di động lên chụp ảnh cô, chắc chắn lúc cô phồng má đã bị cái tên này ghi nhận lại.

- Này, xóa đi nhá, không tớ bơ cậu đấy! – Cô lấy một miếng khăn giấy lót xuống rồi để cây kẹo đã không ra hình dạng gì xuống, giả vờ như không quan tâm nói.

- Nè, cậu nhìn đi! – Bảo Khánh không trả lời Diệu Anh mà đưa màn hình di động cho cô xem. Trên đó chính là tấm ảnh anh vừa chụp cô, đúng là cô đang phồng má, trông cứ hài hài thế nào ấy.

Diệu Anh đão mắt một vòng, giơ tay, nhướng người định chộp lấy thì vòng tay khởi động khiến cô mất thăng bằng, lao thẳng về phía trước.

Bảo Khánh cũng bị bất ngờ trước tình huống trước mắt. Một tay anh cầm di động, tay kia ôm lấy Diệu Anh, kéo thẳng cô vào lòng.

Lúc Diệu Anh luống cuống ngẩn đầu, trán cô vô tình chạm nhẹ vào môi Bảo Khánh, tạo nên một nụ hôn vô tình khiến cô đỏ bừng mặt.

Bảo Khánh lại nhìn Diệu Anh vừa ngẩng mặt lại cúi mặt thì cười cười, đỡ cô ngồi xuống bên cạnh mình rồi nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc hơi xốc xếch cho Diệu Anh.

- Phải cẩn thận một chút. – Anh cất giọng, ôn hòa nói, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ tinh nghịch.

- Là tại cậu nha! – Vòng quay đã hết run lắc, Diệu Anh liền bướng bỉnh cãi.

- Ảnh đẹp mà, có gì phải xóa chứ! – Anh cười cười.

- Hứ! – Diệu Anh giả vờ làm mặt giận, quay đi chỗ Khác, cũng không nhìn thấy Bảo Khánh đang cười tới mức không thể tươi hơn.

Lúc vòng quay mắt đầu, Diệu Anh hơi mắt thăng bằng chụp trúng bàn tay Bảo Khánh. Lúc cô nhận ra, vừa định rút tay về thì Bảo Khánh nhanh hơn một bước, nắm lấy tay cô. Diệu Anh cũng không quấy nữa, từ từ yên lặng tựa vào vai anh, ngắm nhìn cảnh đêm sáng rực của.

Khi cả hai rơi vào cảnh trầm mặt được một lúc, Bảo Khánh đột nhiên mở miệng:

- Diệu Anh, chúng ta đính ước đi!

- Sao cơ? – Không bắt kịp nhịp điệu nói chuyện của Bảo Khánh, Diệu Anh hỏi lại.

- Tớ nói, chúng ta đính ước đi. Khi nào về nước, chúng ta cùng đi chọn đồ đính ước. Tớ và cậu, sẽ mãi bên nhau như thế này. – Anh nói bằng giọng ấm áp và trầm thấp hơn bao giờ hết, ngón cái xoa nhẹ bàn tay Diệu Anh.

Lúc này, vòng quay chậm rãi đưa cabin của cả hai lên đến chỗ cao nhất, thành phố bên dưới càng nhỏ bé và sặc sỡ đến chói mắt.

- Được! Khi nào về nước, chúng ta cùng đi chọn đồ đính ước! – Diệu Anh mỉm cười, nhắc lại lời nói của Bảo Khánh bằng giọng nói nghe như bâng quơ mà tràn ngập niềm hạnh phúc, liền nắm chặt tay của Bảo Khánh hơn.

Nhận được câu trả lời như mong muốn, Bảo Khánh hơi xoay người Diệu Anh lại, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Còn ở bên ngoài, các vì sao dường như đang mỉm cười chúc phúc bọn họ…