Tiểu Thư Lá Cây Và Chàng Công Tử Ấm Áp

Chương 19: Tôi lo cho anh




Lee à!L...L...Lee ơi!!Lee!!LEE!!Anh đừng doạ tôi nhé!Lee à!!Iji lay lay Lee và khóc lóc lo sợ...Lee đột nhiên lên cơn co giật và cứ kêu liên tục đau chỗ tim nhưng kêu nhỏ thôi để Iji không biết!Sau đó Lee ngất lịm dần đi!!Mặc cho Iji đưa thuốc cho Lee uống hay chăm sóc thì Lee vẫn không tỉnh.Đành phải đưa Lee tới chỗ bệnh viện gần khách sạn để xem xét bệnh tình ra sao...Nhưng chỉ có tôi và Chasu đi khám,còn Iji ở nhà để nhỡ nhập viện còn mang đồ tới chỗ đó!Lee được cấp cứu kịp thời nên sắp tỉnh lại,còn kết quả khám thì phải 60' sau mới có!!Iji ở nhà lo lắng,tôi chỉ sợ cô ấy nghĩ quẩn mà...Thôi!Không nói nữa!Quan trọng bây giờ vào thăm Lee xem sao??Chassu vào thăm Lee,còn tôi phải đi làm thủ tục mọi thứ cho Lee xem sao đã!Lee đã tỉnh,Chasu đưa nước cho Lee và hỏi:

- Anh đỡ chưa?

- Tôi cũng vẫn khó chịu!Cô chủ đâu?Iji đâu?Tôi có sao không?Sao tôi....???

- Từ từ nào...Anh lên cơn co giật và đau tim nên chúng tôi đưa anh tới đây,tí nữa mới có kết quả...Giờ Sowo đang làm thủ tục các thứ cho anh đó tài xế Lee.Anh cứ an tâm!

- Cảm ơn anh nhá!Còn Iji?....Cô ấy....

- À!Cô ấy sắp đến rồi!!

- Vậy sao?Xin lỗi mọi người!Mùa hè nghỉ mát mà tôi thế này....

- Bây giờ...A!Sowo cầm kết quả về rồi!

Chasu hỏi lại và lấy tờ kết quả khám trên tay tôi:

- Lee sao rồi em?

- Anh xem đi! *Ngồi sụp xuống*

- C...CÁI GÌ?

- Em buồn quá! Sao lại thế nhỉ? *Khóc*

- N...nhồi máu cơ tim.Xác định dương tính,tỉ lệ mổ là 90%,sống sót là 10% còn t...tử vong là....80% sao??Tại...Tại sao??

- Lee à!!Cậu...còn Iji thì sao?Cô ấy rất lo cho cậu...Tôi phải nói gì với Iji dây?

- Em bình tĩnh....Iji tới kìa *Nói nhỏ*

- Mình đứng lui xuống đi!

- Ừ...Ừm...

Vừa ngắt lời,Iji khóc to "đâm" tới chỗ Lee và ôm kiểu lo sợ.Lee cũng rơi vài giọt nước mắt.Iji sững lại và ôm Lee một lúc lâu:

- Lee!Anh có sao không?

- Tô...tôi không!

- Vậy sao anh khóc?

- Tôi vui...

- Vì sao?

- Vì tôi không bị...bệnh! *Khóc nhiều hơn*

Tôi và Chasu đứng phía sau lặng người đi một lúc,tôi khóc rất nhiều....Tôi lo sợ nếu Iji biết thì Iji sẽ như thế nào đây?Nhỡ cô ấy nghĩ quẩn thì sao?Vì thế nên chúng tôi đã hứa sẽ giữ bí mật....Chờ một ngày nào đó sẽ nói với cô ấy!!Trường hợp này cũng giống tôi và Chasu hồi trước...Dù có lo nhưng nhỡ đâu có kết cục tốt đẹp.Ta đâu đoán được ngày mai,vì vậy cứ sống vui thôi!!Lee vẫn phải ở bệnh viện để theo dõi,Iji thì lo lắng nhưng rồi cũng bình tâm trở lại rồi!Chúng tôi đành huỷ chuyến du lịch,nhưng chúng tôi cũng không trách Lee,sức khoẻ của anh ấy mới là quan trọng...Khoảng tầm tối muộn hôm đó,Iji đem món gà hầm và cháo tới cho Lee thì Lee hỏi Iji:

- Iji này!...Sao cô lại lo cho tôi thế?

- Anh hỏi gì kỳ cục vậy?Ta là bạn mà!

- Tôi muốn cảm ơn cô!

- Có gì đâu!Sao anh khách sao thế?

- Đâu có!Tôi lại muốn hỏi cô tiếp!

- A...anh cứ hỏi đi!

- Nếu một ngày nào đó...Tôi chết thì cô...

- Này!Sao anh nói xui thế!Anh đã bình thường rồi mà??

- Bình... thường!!

- Hả?

- À không!Tôi "xàm xàm" ấy mà!

- Hì!Anh ăn đi!Ngon lắm đấy!

- Ừ!Tôi sẽ ăn...

Có vẻ như Lee rất sợ chết...Tất nhiên,ai cũng sợ chết mà!Đây chỉ riêng có mình anh ấy..Nhưng cái chết liền kề anh ấy như thế thì sao có thể lạc quan được,sợ là cũng đúng!Hơn nữa,điều hiện giờ anh ấy cần là niềm vui,nghị lực sống,cho dù là lần cuối anh sống,anh cũng vẫn phải tươi vui và yêu quãng đời còn lại!Nhưng nhỡ đâu niềm may mắn lại mỉm cười với Lee,với tất cả chúng tôi??Chúng tôi___tôi,Chasu đang giúp cho Lee cảm thấy vui vẻ,thoải mái,bình an...Còn Iji thì tôi không biết phải làm như thế nào?Nên nói hay không?Hay là đến phút chót vào phòng phẫu thuật mới nói rõ?Thật đau khổ!Nhưng cái kim trong bọc nó cũng lòi ra,làm sao có thể dấu diếm Iji chuyện như vậy được...mà tôi cũng thấy sao sao??Người trẻ như Lee sao có thể mắc bệnh chứng "nhồi máu cơ tim" chỉ có thể mắc ở người lớn tuổi kia chứ!Thật kỳ cục....

Hiện giờ,bác sĩ nói với chúng tôi:

- "Anh Lee sẽ phải ở lại bệnh viện nhiều tuần để tránh có sự việc xấu xảy ra gây ra hậu quả đáng tiếc cho gia đình!Trong lúc này hai người (_Sowo và Chasu_) cần giữ cho Lee không buồn,không mệt mỏi,đừng áp lực quá hay nói cách khác là hãy giữ cho tâm trạng vui vẻ,lạc quan và giấc ngủ,dinh dưỡng thật đảm bảo!!Như thế bệnh nhân sẽ đỡ bị lên cơn nhồi máu cơ tim nhé!Rồi một ngày nào đó bệnh nhân sẽ khỏi và được chữa trị thành công,anh chị đừng lo,..."

Haizz,tôi cũng mong là thế!! =)))