Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

Chương 50




“Ngươi… Ngươi…” Nam tử bị Tiểu Bảo làm cho tức giận đến nói không ra lời, gã đưa tay vươn tới thắt lưng, móc ra vật thể dạng bột phấn, di chuyển thân hình, thẳng hướng Tiểu Bảo ném tới, “Hạ độc câm cái miệng của ngươi coi ngươi còn có thể làm sao nhanh mồm nhanh miệng.”

“Dừng tay!” Liễu Phong Liễm ôm Tiểu Bảo xoay người, bột phấn màu trắng bị Liễu Phong Liễm dùng lưng đỡ lấy.

“Tiền bối, Tiểu Bảo không hiểu chuyện, ở trong lời nói có đắc tội tiền bối, tiền bối ra tay hành vi đả thương người của người cũng đã quá đáng lắm rồi.”

“Không cần ngươi quản, nhìn ngươi bảo vệ tiểu tử này như vậy, không phải ngươi là tình nhân của hắn đi?” Nam tử cong cong ngón tay trái, một chút ánh sáng trong nháy mắt hiện lên.

“Tiểu Bảo đích thật là tình nhân của tại hạ.” Liễu Phong Liễm không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.

“Ha hả…” Nam tử phát sinh hai tiếng cười gian, vươn móng chụp vào Liễu Phong Liễm, “Ta khống chế không được lớn, bắt nhỏ cho hả giận cũng là tốt.”

Liễu Phong Liễm sợ đánh nhau sẽ làm bị thương tới Tiểu Bảo, không đợi nam tử tới gần liền phi thân đón nhận, hai thân ảnh đen trắng cùng lúc lao ra nóc nhà, trên không trung kịch liệt giao đấu.

Tiểu Bảo cùng Quý Lăng Tiêu vạn phần lo lắng chạy đến ngoài phòng quan sát trận chiến. Tiểu Bảo vài lần muốn tiến lên yểm trợ đều bị Quý Lăng Tiêu ngăn lại. Tuy nói Tiểu Bảo võ nghệ cao cường, nhưng cơ bản không có kinh nghiệm thực chiến, cái người tên Lam Ảnh kia vừa nhằm vào Tiểu Bảo, nếu như Tiểu Bảo tùy tiện tiến lên, có thể trái lại khiến tam đệ phân tâm, khiến tam đệ cùng nam tử  đấu nhau bị kiềm chế. Nghĩ trước làm sau, Quý Lăng Tiêu quyết định nắm chặt Tiểu Bảo tại một bên quan sát trận chiến, hiện tại muốn kéo Tiểu Bảo đi là không có khả năng, nhìn Tiểu Bảo khắc khắc liên tục nhìn chằm chằm thân ảnh tam đệ, hắn dù nói cái gì Tiểu Bảo cũng nhất định sẽ không chịu đi một mình.

Một khắc cuối, Liễu Phong Liễm nội lực không địch lại, bại trận, bị nam tử đương đánh một chưởng, từ không trung rơi xuống.

“Liễm!” Tiểu Bảo kinh hoảng kêu lên, thi triển khinh công trên không trung tiếp được thân thể Liễu Phong Liễm đang rơi.

“Tam đệ!”

Tiểu Bảo nhẹ nhàng bắt mạch, Liễu Phong Liễm tựa ở trong lòng Tiểu Bảo, tay trái che ngực, vốn định mỉm cười nói cho Tiểu Bảo y không có việc gì, nhưng vừa mới hé môi, một ngụm máu đỏ tươi trào ra, nhiễm đầy toàn bộ vạt áo y, may mà mặc chính là hắc y (đồ đen), nếu không sẽ làm người nhìn thấy mà giật mình.

“Tiểu Bảo, tam đệ sao rồi?” Quý Lăng Tiêu mắt thấy Liễu Phong Liễm thổ huyết (nôn ra máu), lòng nóng như lửa đốt.

“Nội thương cũng không nghiêm trọng.” Tiểu Bảo móc ra dược hoàn tùy thân mang theo đút Liễu Phong Liễm ăn, “Nhưng trong cơ thể Liễm có luồng chân khí lưu động kì lạ. Ngươi đã làm gì Liễm?” Tiểu Bảo ngẩng đầu tàn bạo trừng mắt nhìn nam tử.

“A… Muốn biết?” Nam tử nhướn mi, tà khí cười, “Khuyên ngươi tốt nhất đem cái thứ trong tay ngươi cất đi a, độc với ta mà nói vô dụng, ta toàn thân đều là độc, có điều tiểu tình nhân của ngươi hình như cũng không sợ độc, là do ngươi khiến cho y bị vậy thôi.”

“…” Tiểu Bảo cắn chặt đôi môi không hề huyết sắc, phẫn nộ nắm chặt hai tay, vầng trán toát ra mồ hôi lạnh rơi xuống hai gò má nhỏ. Tiểu Bảo chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như lúc này.

“Là cổ.” Nam tử sâu xa mở miệng, lại cao hứng cười rộ, cười như đứa trẻ vừa mới chơi trò đùa dai , “Ngươi muốn biết tên của nó không?”