Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 4 - Chương 28-2: Hắc Ám thành (2)




Độc Cô Thiên Diệp nói: “Dù sao thì bây giờ cũng không có việc gì làm, ta hỏi ngươi vài chuyện nhé.” Đợi ba giây, đối phương không phản ứng, Độc Cô Thiên Diệp xem như hắn cam chịu, nói: “Ngươi tên là gì?”

“Mậu Ngôn.”

“Đây là đâu?”

“Hắc Ám thành.”

Hắc Ám thành? Tên thật kỳ quái. Độc Cô Thiên Diệp nghĩ, sau đó hỏi tiếp: “Vậy nó thuộc quận nào?”

Lần này Mậu Ngôn không trả lời, lát sau mới nói: “Hắc Ám thành không thuộc bất kỳ quận nào. Đây là thế giới bị vứt bỏ.”

“Hửm?” Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc nói: “Quả thực ta chưa từng nghe nói đến Hắc Ám thành, nhưng mà cũng chưa từng nghe nói tới thế giới bị vứt bỏ gì đó. Nơi rộng lớn như vậy, sao chúng ta không biết?”

“Bởi vì người bên ngoài không biết cái gì là thế giới bị vứt bỏ.” Thanh âm Mậu Ngôn truyền đến, mang theo áp lực đau đớn.

“Vì sao vừa nhìn thấy chúng ta thì bọn họ cho rằng chúng ta là đồng bọn của ngươi?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi lại.

“Bởi vì ở nơi này đều là người bản địa, người bên ngoài không đến được, ngoại trừ những người đó.” Mậu Ngôn nói.

“Ừm, ngươi có thể giải thích một chút không?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Cái gì mà thế giới bị vứt bỏ, cái gì mà người ngoài không vào được, sao mà càng nghe càng hồ đồ? Chẳng lẽ ở đây có bạo loạn, cho nên những người khác không dám vào?

Lần này Mậu Ngôn trầm mặc thật lâu, ngay khi Độc Cô Thiên Diệp định giục hắn, Mậu Ngôn mới mở miệng, nói ra những chuyện mà người ngoài không biết được.

Vào thời kỳ viễn cổ, Mậu gia là thế lực lớn nhất dưới trướng Ngu Khứ. Tuy là thuộc hạ, nhưng Mậu gia lại không thích cách hành xử của Ngu Khứ. Vì khi đó lãnh đạo gia tộc thờ phụng Ngu Khứ, nên gia tộc Mậu gia liền trở thành thế lực một phương của Ngu Khứ.

Sau khi Thần Sáng Thế qua đời, Ngu Khứ và Dung Chỉnh đại chiến, toàn bộ người lãnh đạo Mậu gia chết trận, người trẻ tuổi của Mậu gia quy phục Dung Chỉnh. Nhưng Dung Chỉnh chiến bại, Ngu Khứ vốn định giết chết toàn bộ Mậu gia, nhưng thế hệ trước của Mậu gia lập nhiều chiến công cho Ngu Khứ, hơn nữa Mậu gia có một chút sâu xa với Thần Sáng Thế, cho nên Ngu Khứ đi tìm một không gian, tạo ra một khu vực, đem toàn bộ người và linh thú bỏ vào, sau đó liền ngăn cách nơi này, khiến cho bọn họ về sau không thể rời khỏi đây.

Hơn nữa, bởi vì phản bội, bọn họ bị nguyền rủa, không thể tấn công người khác, không thể rời khỏi Hắc Ám thành, không được chữa thương bên ngoài thành.

“Nhưng khi trở về thành, tất cả vết thương trên người ngươi sẽ được hồi phục như cũ phải không?” Độc Cô Thiên Diệp tiếp lời.

Tuy rằng kinh ngạc khi nghe Độc Cô Thiên Diệp nói vậy, nhưng Mậu Ngôn vẫn gật gật đầu. Quá trình kể lại có chút dài dòng, Mậu Ngôn hỏi mượn Tử Tiêu một bộ quần áo sạch sẽ, đối mặt với bọn họ, nó chuyện.

Thu thập chỉnh tề, trông Mậu Ngôn thoạt nhìn rất thanh tú, tuy không có yêu nghiệt như Tử Tiêu, nhưng cũng thực dễ nhìn. Một thân tử y, hắn mặc vào cảm giác thật khác biệt.

“Cho nên khi ở trên đường, ta cho ngươi ăn đan dược cũng không có hiệu quả, mà khi về đến Hắc Ám thành, ngươi liền tự phục hồi?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Mậu Ngôn gật gật đầu, nói: “Phải. Tuy không có hiệu quả gì, nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ tính mạng cho ta, bằng không ta có thể sẽ chết ở bên ngoài.”

“Vậy, bọn họ gọi ngươi là tiểu vương tử là sao? Tại sao ngươi lại trở thành phản đồ?” Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục hỏi.

“Bởi vì chúng ta chỉ có thể vĩnh viễn sống trong bóng tối, cho nên tự xưng là bộ tộc Hắc ám. Mọi người đều sống ở đây, đều mang theo lời nguyền. Sau này người dân dần dần tăng lên, mọi người liền tôn lãnh đạo gia tộc lúc trước làm Vương, truyền xuống đời sau.

Vương hiện tại là cha ta, ta còn có một ca ca, bởi vì thiên phú không bằng ta sợ phụ vương chết đi sẽ truyền ngôi cho ta, cho nên mới bầy kế nói ta là phản đồ, muốn cấu kết với người ngoài, ngoại nhân đến thay thế, bắt dân ta làm nô lệ. Bộ tộc Hắc ám bọn ta tuy không thể ra ngoài, chỉ có thể sống ở đây, nhưng mỗi người đều có thiên phú cao. Nếu ai chiếm được bọn ta thì…”

Độc Cô Thiên Diệp hiểu rõ, khó trách thực lực những người ngoài đó thực mạnh ! Nhưng khi biết bọn họ không thể động thủ với mình, lòng nàng có chút thả lỏng.

“Bởi vì tổ tiên chúng ta từng phản bội một lần, cho nên nếu chúng ta muốn ra ngoài hay phản bội thì sẽ bị chỉ trích và xử phạt nhiều hơn. Vì vậy mọi người rất thống hận việc bị phản bội.”

“Người chấp pháp kia là sao?” Bọn họ hình như có thể ra tay với chúng ta.” Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới lời của tên phó thủ lĩnh kia, nói rằng đội chấp pháp có thể xử trí bọn họ.

“Đội chấp pháp là một nhánh của đội thị vệ trong hoàng cung, chuyên giải quyết việc xử phạt. Lúc trước, tổ tiên dùng tinh lực cả đời tạo ra một tế đàn, chỉ cần đi tới chỗ tế đàn, là có thể giải trừ lời nguyền. Bởi vì hiện tại lực lượng vô cùng yếu kém, nên mấy chục năm đến hơn trăm năm mới có thể giải trừ lời nguyền cho một người. Đội thị vệ vô cùng lợi hại, cho nên nếu có ai muốn phản kháng, đội thị vệ sẽ áp dụng xử phạt.”

“Giải trừ lời nguyền? Tổ tiên của các ngươi lợi hại vậy sao?!” Độc Cô Thiên Diệp nói.

“Tổ tiên quả thực vô cùng lợi hại. Hắn tinh thông thuật bói toán, khi sinh tiền từng tiên đoán sẽ có người dẫn dắt chúng ta ra khỏi nơi này, khiến cho chúng ta sinh hoạt bên ngoài ánh sáng . Mọi người đều mong chờ người đó xuất hiện, nhưng chúng ta nhiều nhất cũng chỉ sống được bốn hệ, cho nên chúng ta vẫn sinh hoạt trong bóng tối. Nhưng chúng ta vẫn tin tưởng, người đó sẽ xuất hiện.”

“Ngươi là mấy hệ?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Mậu Ngôn ngượng ngùng, nói: “Ta chỉ có ba hệ, cũng không phải người có thể mang mọi người ra khỏi đây. Ông cố tổ của ta từng nói, cõ lẽ người đó đến từ bên ngoài, cho nên ông ấy dùng sinh mệnh của mình tạo ra một thông đạo thông ra bên ngoài. Thông đạo này chỉ có Vương đươg nhiệm mới biết được. Chỉ là không nghĩ tới ca ca ta nghe lén phụ vương và mẫu hậu ta nói chuyện. Biết được có thông đạo, hắn có vụng trộm ra ngoài liên hệ với ngoại nhân. Có một thế lực gì đó, đồng ý với hắn nếu giúp bọn họ có được thế lực của bộ tộc Hắc ám, bọn họ sẽ đưa hắn ra thế giới bên ngoài, hứa hẹn cho hắn nhiều điều kiện dụ hoặc.”

“Vậy sao ngươi bị liên lụy?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

“Bởi vì có người lén ra ngoài, lần nào cũng có mười người chết một cách kỳ lạ, hơn nữa lại vô cùng thê thảm. Vì thế có người nghi ngờ có phải có ai đó lén ra ngoài hay không. Ban đầu ta cũng không có nghi ngờ ca ca ta, nhưng có một lần ta vô ý đi ngang qua cửa thông đạo, đúng lúc nhìn thấy hắn, hắn cư nhiên dẫn người ngoài vào !” Mậu Ngôn nói xong liền trở nên kích động, “Tuy rằng ngoại nhân vào trong không lâu, nhưng lần đó chết rất nhiều người. Vì thế mọi người đều khẳng định có người lén ra ngoài.”

“Ngươi không nói chuyện ca ca ngươi ra sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Mậu Ngôn như lâm vào thống khổ, chốc lát sau mới nói: “Phụ vương ta đã hoài nghi ca ca và ta, bởi vì người biết được tin tức này chỉ có hai chúng ta. Sau đó ta bị ca ca bày kế hãm hại, để cho phụ vương nhìn thấy ta xuất hiện trước cửa thông đạo, cho nên mọi người đều nói ta là phản đồ.

Bị người thân mình kính trọng hãm hại, còn mắc tội danh như vậy, nàng cũng có thể hiểu được tâm tình của Mậu Ngôn.

Độc Cô Thiên Diệp nghe xong, trầm mặc giây lát, nói: “Sau đó ngươi chạy thoát ra ngoài, kết quả gặp được hai chúng ta, càng thêm xác thực tội danh của ngươi. Chúng ta bị đều liên lụy cho nhau.” Độc Cô Thiên Diệp cho hắn ánh mắt đồng tình.

Bọn họ vì hắn mới bị bắt, hắn vì bọn họ mà càng thêm xác định tội danh, nói như vậy cũng không được hay ho cho lắm !

Mậu Ngôn nâng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu, lúc trước đả trả lời hết vấn đề của Độc Cô Thiên Diệp, bây hắn hắn mới hỏi: “Các ngươi vào đây bằng cách nào?”

“Sao ngươi không nói chúng ta là người cấu kết với ca ca ngươi, hoặc là do bọn người kia phái tới?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

“Tuy ta không biết các ngươi là ai, khi gặp các ngươi ta vẫn còn thành tỉnh, các ngươi không thể xuất hiện từ thông đạo.” Mậu Ngôn khẳng định nói.

“Vì sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

“Vì đó là nơi xa nhất trong thế giới bị vứt bỏ, ngược hướng với thông đạo.” Mậu Ngôn trả lời.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu nói: “Thì ra là vậy. Chúng ta đi Không Linh bí cảnh, khi bị truyền tống ra thì đến đây.”

“Ngươi chạy trốn sao không chạy về phía thông đọa mà chạy tới hướng ngược lại?” Tử Tiêu hỏi. Nên biết rằng, chỉ có chạy đến thông đạo hắn mới có thể chạy thoát, bằng không mặc kệ là nới nào, hắn cũng sẽ bị bắt về.

“Ta vốn không muốn tự mình rời đi…”

Mậu Ngôn còn chưa nói xong, bọn họ đã nghe thấy âm thanh mở khóa nhà giam.