Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 5 - Chương 12-1: Về đến gia tộc (1)




gia tộc Độc Cô nằm trên tây đại lục. Nếu so sánh Tây đại lục với đông đại lục, thì rộng lớn hơn nhiều, hơn nữa địa hình cũng phức tạp hơn. Đông đại lục chỉ riêng hải vực đã chiếm không ít diện tích, diện tích của đại lục ít hơn nhiều. Mà tây đại lục đều là lục địa, tuyết vực, sa mạc, thảo nguyên, núi đều có cả. Những gia tộc lánh đời này bình thường đều sống trong hoàn cảnh như vậy.

Bởi vì giữa hai đại lục không có truyền tống trận trực tiếp, cho nên chỉ có thể đến thành thị gần nhất, sau đó tự mình xuyên đi qua.

Mấy người Độc Cô Thiên Diệp tới sơn mạch Bắc Vọng, nhìn những ngọn núi kéo dài không dứt, Độc Cô Thiên Diệp còn tưởng mình về tới sơn mạch Miễn Miễn.

"Đi thôi, muốn qua đây chỉ sợ phải mấy ngày." Độc Cô Dật Lan liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, nói, "Khi qua nơi này, chỉ cần không đi ngọn núi đặc biệt cao, không phóng thích uy áp, vẫn có vẻ an toàn. Cho nên lúc chúng ta đi qua phải thu liễm uy áp của mình lại, bằng không sẽ bị xem như khiêu khích."

Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu gật gật đầu, sau đó đoàn người ngồi trên phi hành thú của Độc Cô Dật Lan, bay về phía tây đại lục. Trên đường đi Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy có không ít người lịch lãm bên trong, nhớ lại ngày đó nàng đi sơn mạch Miễn Miễn, chỉ là lúc này người có thực lực rất mạnh thôi.

Bay liên tục bốn năm ngày, cuối cùng bọn họ cũng đến tây đại lục, có bọn Độc Cô Dật Lan dẫn đường, tìm được thành thị gần nhất rất nhanh, dùng truyền tống trận đi thành phố lớn.

"Sư huynh, giờ chúng ta ở Vị Lương quốc, huynh muốn về xem không ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du hỏi.

"Không đi." Hác Bằng Du không nghĩ ngợi trả lời, có vẻ hơi gượng gạo. Độc Cô Thiên Diệp nghe ra mùi tức giận trong đó.

"Giờ chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở đây, ngày mai chuẩn bị quay về. Ta đã nói với người trong gia tộc là sẽ dẫn con về." Độc Cô Dật Lan nhìn Độc Cô Thiên Diệp, sau đó hơi lo lắng hỏi: "Con xác định muốn trở về như vậy sao? Nói như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ chịu một ít khi dễ ."

"Cứ như vậy đi." Độc Cô Thiên Diệp cười cười. Nàng là người dễ bị khi dễ như vậy sao?

Mọi người nghỉ ngơi cả đêm trong khách sạn, ngày hôm sau đi Công hội Linh sư, đi một thành nhỏ xa xôi. Sau khi ra khỏi thành thị, Độc Cô Dật Lan lại kêu phi hành thú ra, nói: "Muốn về gia tộc chỉ có thể bay về."

Người của gia tộc lánh đời bình thường sống tại nơi có vẻ hẻo lánh, nhưng tài nguyên tu luyện phong phú, thường thường cách thành thị khá xa. Không có người trong gia tộc dẫn đường, người thường căn bản tìm không thấy.

Độc Cô Thiên Diệp phát hiện càng đi nhiệt độ càng cao, nếu là người tu luyện linh lực hệ bang mà ở trong này sẽ rất khó chịu. Sau khi bay vài ngày, Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên phát hiện hai ngọn núi lửa!

Khó trách nhiệt độ nơi này có vẻ cao. Độc Cô Thiên Diệp thầm nghĩ.

"Bay qua sơn mạch phía trước là tới." Độc Cô Thiên Thiên chỉ vào sơn mạch phía trước nói, "Đến lúc đó con về có thể đi tìm ta. Chuyện của con ta và Thiên Kỳ sẽ giữ bí mật ."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, cười nói: "Cảm ơn."

Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Kỳ đều là con của đại bá, làm người hơi cao ngạo, nhưng coi như tốt. Sau khi về gia tộc nàng chắc chắn đi cùng Độc Cô Dật Lan, mà hai người bọn họ phải về chỗ đại bá.

Người của gia tộc Độc Cô vài ngày trước chỉ biết Độc Cô Dật Lan trở lại, còn mang phế vật nữ nhi của Độc Cô Dật Hiên cùng về. Lúc ấy gia tộc lập tức nổ tung, có người còn chạy tới nói với Phượng Tam Muội hãy hạ mệnh lệnh không cho phép Độc Cô Thiên Diệp trở về. Phế vật không được bước vào gia môn nơi này!

Nhưng người của chi thứ nhất không hé răng, bọn họ cũng không có cách nào. Ai bảo cầm quyền lúc này là chi thứ nhất chứ!

"Đại tẩu, chúng ta vẫn là có ý không thể cho phế vật kia vào nhà!"

Trong phòng nghị sự của gia tộc Độc Cô, mấy nam tử ngồi trên ghế phía dưới, nhìn Phượng Tam Muội ngồi ở chủ vị, thái độ kiên quyết nói. Để phế vật kia về gia tộc, vậy đánh mất hết nét mặt già nua của bọn họ!

"Đại tẩu, ngũ ca nói rất đúng, chúng ta không thể để nàng về, người gia tộc khác biết chúng ta có một phế vật như vậy đã cười nhạo chúng ta, nếu để bọn họ biết chúng ta còn để nàng vào cửa, sau này chúng ta đi ra ngoài còn ngẩng đầu lên thế nào ? Ngay cả phế vật cũng phải tìm về, là nói vãn bối chúng ta không người sao ?"

Nhưng mặc kệ người phía dưới nói thế nào, Phượng Tam Muội vẫn không mở miệng, mặc bọn họ nháo, cuối cùng còn ngủ mất. Nhìn thấy nàng ngủ, mấy người nhìn nhìn lẫn nhau, trong mắt là đắc ý che dấu không được.

"Đại tẩu? Đại tẩu?" Mấy người kia gọi.

"ừ, các ngươi nói xong rồi ?" Phượng Tam Muội mở mắt, liếc mắt nhìn mấy người một cái, nói: "Các ngươi nói xong rồi ? Ai , tinh thần ta càng ngày càng không tốt, nếu các ngươi không có chuyện gì thì đi về trước đi."

Mấy người nhìn thấy trạng huống Phượng Tam Muội quả thật không tốt, tiếp tục nói cũng không thể làm gì, đành phải đi trở về. Đợi bọn họ đi rồi, Phượng Tam Muội nhìn bóng dáng bọn họ, ánh mắt u ám.

Lúc này một thị vệ đi đến, nói: "Phu nhân, bọn thiếu gia Dật Lan đã về."

Phượng Tam Muội nhìn ngoài cửa lớn, sâu kín hỏi: "Vài người?"

"Trừ thiếu gia Dật Lan, tiểu thư Thiên Thiên, tiểu thiếu gia Thiên Kỳ còn có ba người." Thị vệ cung kính trả lời.

"Còn ba người?"

"Dạ, một nữ tử hai nam tử, chắc nữ tử là nữ nhi thiếu gia Dật Hiên."

"Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi."

“Dạ, phu nhân."

Sau khi thị vệ đi xuống, Phượng Tam Muội đi ra bên ngoài, nhìn dưới núi.

Chân núi, Độc Cô Thiên Diệp đứng ngoài cửa lớn gia tộc Độc Cô, nhìn phủ đệ cơ hồ chiếm cứ cả ngọn núi, trong lòng hơi rung động .

Quả nhiên gia tộc lánh đời không giống bình thường, mặc kệ là vị trí hoàn cảnh hay là kiến trúc xa hoa trên ngọn núi này sơn, cũng không phải gia tộc bên ngoài có thể bằng được .

"Đến. Thiên Thiên, Thiên Kỳ, hai người các con cùng ta cùng đi phục mệnh với bà cố trước rồi hãy về nhà. Thiên Diệp, con và bọn họ đi theo chúng ta là được. Lời nói những người khác không cần để ý tới. Giờ đi theo ta." Độc Cô Dật Lan nói xong, mang theo bọn họ đi vào.

Nơi này không có thủ vệ thị vệ, nhưng có trận pháp, người không biết ở bên ngoài đi mười ngày nửa tháng cũng đi không vào.

Đi theo Độc Cô Dật Lan bước chân, chuyển động trái phải, bọn họ cuối cùng cũng đi vào cửa. Quay lại nhìn thì thấy đó là thềm đá cao ngất trong mây.

"Đi thôi, ở đây không cho phép phi hành , chúng ta chỉ có thể đi bộ lên." Độc Cô Dật Lan giải thích.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nhấc chân bước trên thềm đá, từ từ nhắm hai mắt đi lên trên. Nơi này, phụ thân cũng từng bước qua đúng không ? Lúc trước nhìn thềm đá này ông ấy có cảm giác gì? Có nghĩ tới có một ngày nàng cũng tới nơi này không?

Tử Tiêu và Hác Bằng Du một trái một phải đi theo bên cạnh nàng, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp từ từ nhắm hai mắt vừa đi vừa cảm thụ, bất tri bất giác ba người đã chậm hơn bọn Độc Cô Dật Lan rất nhiều.

"A, đây là phế vật trong truyền thuyết đúng không?"

Một giọng nói bén nhọn truyền đến, Độc Cô Thiên Diệp mở to mắt, nhìn thấy trên lối rẽ một bên đi xuống đến vài bóng người.

"Hừ, như vậy phế vật cũng có thể đi vào cửa lớn của chúng ta, đúng là sỉ nhục!" Một nam tử áo xanh nhìn Độc Cô Thiên Diệp, trên mặt là khinh thường và chán ghét không chút che dấu.

"Cũng không biết chi thứ nhất nghĩ thế nào ? Cha thì làm gia tộc gặp nạn, sinh nữ nhi cũng là phế vật, chỉ làm chúng ta nâng đầu không lên trước mặt gia tộc lánh đời khác. Lần trước khi đi tụ hội đã bị người nhạo báng, giờ cư nhiên còn cho nàng vào cửa, ta thấy gần đây chúng ta vẫn là đừng ra ngoài, nếu không sẽ bị cười chết !" Nữ tử áo trắng bên cạnh nhìn Độc Cô Thiên Diệp, thật giống như là nhìn thấy thứ ghê tởm gì đó, cau mày, còn dùng tay ôm mũi của mình.

"Hừ, chi thứ nhất ngay cả loại này phế vật cũng tìm về, không chừng người." Một nam tử phụ họa.

Độc Cô Thiên Diệp che dấu thực lực của mình chỉ là chuyện khiến Đản Đản động ngón tay, nhưng ngay cả Độc Cô Dật Lan cũng nhìn không ra linh lực dao động của nàng, mấy người này càng nhìn không ra. Cho nên khi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp bọn họ đã nhận định nàng là phế vật .

Hác Bằng Du bị lời nói của mấy người làm cơn tức ứa ra, nhìn sắc mặt xấu xí của bọn họ đã muốn đi lên thu thập, bị Độc Cô Thiên Diệp giữ chặt, nói: "Chó cắn huynh một ngụm, chẳng lẽ huynh còn muốn cắn lại?"

Hác Bằng Du bị lời nói Độc Cô Thiên Diệp chọc cười, nói: "Hình như là có chuyện như vậy ! Chúng ta đều là người văn minh, sao có thể chấp nhặt với chó."

Mấy người kia bị mắng thành chó, nữ tử nói chuyện đầu tiên rống Độc Cô Thiên Diệp: "Ngươi nói ai là chó ?"

"Ai trả lời là người đó!" Hác Bằng Du nói xong còn huýt sáo một tiếng, thật sự như là đang gọi chó.

"Ngươi..." Nàng kia muốn đi lên giáo huấn Hác Bằng Du, bị nữ tử áo trắng bên cạnh giữ chặt.

Áo trắng nữ tử nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nghe nói lúc trước là mẫu thân đê tiện kia của ngươi quyến rũ thiếu gia Dật Hiên, khiến hắn vì một nữ nhân ngay cả gia cũng không về. Giờ xem ra, ngươi nhận được chân truyền của mẫu thân ngươi rồi! Cảm giác bị nam nhân trái phải ôm ấp không tệ đúng chứ ?"

"Nghe nói chó sửa không cắn người, cắn người sẽ không sủa. Hóa ra thật sự là như vậy." Trong mắt Độc Cô Thiên Diệp tích tụ lửa giận. Nói nàng có thể, nhưng vũ nhục mẫu thân nàng, tội không thể thứ!

Ngay lúc hai bên sắp đánh nhau, Độc Cô Thiên Thiên từ trên đi xuống, quát lớn mấy người : "Các ngươi ở đây làm gì?"

Bốn người thấy Độc Cô Thiên Thiên, nàng là đại tiểu thư chi thứ nhất, bọn họ không thể trêu vào, cười cười nói: "Chúng ta nói chuyện phiếm với Thiên Diệp, hoan nghênh nàng quay về."

Độc Cô Thiên Thiên nói: "Thiên Diệp, sao muội mới đi đến nơi đây? Nhanh đi lên với tỷ, tam thúc còn chờ muội trên đó kia kìa."

"Hảo." Độc Cô Thiên Diệp nói, tiếp tục đi lên trên với bọn Hác Bằng Du, hoàn toàn không nhìn bốn người kia, nhưng khi đi qua bọn họ, tay hơi động đậy, sau đó làm như không có việc gì đi tới bên người Độc Cô Thiên Thiên, nói: "Chúng ta đi thôi."

Mấy người Độc Cô Thiên Diệp đi lên trên, ngay cả chào cũng không thèm, căn bản là không để mấy người vào mắt. Tức giận đến mấy người nghiến răng.

"Hừ, không phải là tiểu thư chi thứ nhất sao, có cái gì để đắc ý. Mang theo một phế vật, nàng cũng không sợ bị chê cười!"

“Để các nàng kiêu ngạo một thời gian, sau nãy sẽ là thiên hạ của chúng ta."[nghe câu này là thấy có mùi âm mưu ha]