Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 5 - Chương 9: Chuyện cũ bi thảm




Cảm thấy sát khí khiến người ta hít thở không thông, mấy người Độc Cô Thiên Diệp ngừng lại. Người đi đường bốn phía cảm nhận được sát khí thì né ra xa rất nhanh, chỉ còn lại mấy người bọn họ đứng ở đó.

"Còn rất mẫn cảm." Giọng nói như truyền đến từ địa ngục, mấy bóng người xuất hiện, vây quanh bọn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp nhíu mày, nàng không biết những người này.

"Các ngươi là loại người nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Người đưa các ngươi xuống địa ngục!" Kẻ cầm đầu nói xong thì tấn công bọn Độc Cô Thiên Diệp, ra tay tàn nhẫn, đều là người ngoan độc.

Tử Tiêu và Hác Bằng Du kêu khế ước thú của mình ra, Thứ Hồn vừa thấy đến hắc y nhân, hét lớn: "Ta còn tưởng rằng bảo ta ra xem mỹ nữ, không nghĩ tới là bảo ta đi ra liều mạng !"

"Không muốn ra thì đừng ra ." Tử Tiêu lạnh lùng nói.

"Được rồi, ta vẫn là đi đánh địch nhân thôi." Thật vất vả Thứ Hồn mới được đi ra một lần, cũng không muốn cứ liền bị kêu về như vậy.

Nhìn ra được, sau lần Thứ Hồn được Bách Lý Như Yên cứu, hăng hái hơn nhiều, bây giờ năng lực chiến đấu cao hơn trước không ít. Cũng không biết Tử Tiêu làm thế nào trong thời gian ngắn như vậy làm hắn gia tăng thực lực.

Lúc này Độc Cô Thiên Diệp không thể kêu bọn Lam Mân ra ngoài, nói với thực nhân Hoa Vương trên tay: "Đằng Hoàng, có người đến khi dễ bọn ta."

Đằng Hoàng còn đang mơ hồ nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, cọ một chút cao lên, thì thầm nói: "Ai dám khi dễ chúng ta ta ăn hắn!" Nói xong, nó ném một sợi dây lên mặt đất.

Hắc y nhân trong thời khắc nhìn thấy đối phương ném dây leo xuống đất, cũng không cảm thấy buồn cười, mà là cảnh giác nhìn nó. Quả nhiên, đột nhiên căn dây kia bắt đầu lớn lên, không đến nửa phút đã thành một gốc thực nhân hoa cao trăm trượng, có vô số phân chi, trên đó nở đầy đóa hoa thực nhân.

Hắc y nhân chưa từng thấy khế ước thú là thực vật, nhưng thứ này cho bọn họ cảm giác nguy cơ, trừ một người đối phó một người, những hắc y nhân khác đến công kích thực nhân Hoa Vương.

Cành Thực nhân hoa công kích bọn họ từ bốn phương tám hướng, cho dù bọn họ chém đứt một ít, sau đó lập tức tới nữa, tốc độ sinh trưởng còn nhanh hơn tốc độ hủy diệt của bọn họ!

Hác Bằng Du nhìn thực nhân Hoa Vương điên cuồng, phát hiện so với lần trong sơn cốc còn lợi hại hơn, chẳng lẽ nguyên nhân là do khế ước với Độc Cô Thiên Diệp?

Có một phần là vì khế ước, còn có một phần là vì Độc Cô Thiên Diệp phát hiện Đằng Hoàng rất thích ăn đan dược, hơn nữa sau khi hiệu quả ăn rất tốt, vì thế trong thời gian này, cho nó ăn rất nhiều đan dược, đan dược cấp sáu cấp bảy đều bị xem như đồ ăn vặt.

Bị thực nhân Hoa Vương cuốn lấy, một cái linh sư trong đó nghĩ tới hỏa công, nhưng sau khi khế ước với Độc Cô Thiên Diệp Đằng Hoàng cũng không sợ công kích hỏa diễm. Có hậu thuẫn trâu bò như Viêm, chút hỏa diễm đó của ngươi tính là gì? ! Trước kia hỏa diễm là nhược điểm duy nhất của nó, mới bị Độc Cô Thiên Diệp chui chỗ trống, giờ thực nhân Hoa Vương đã không có nhược điểm, là thực vật chi vương chân chính, thậm chí còn lợi hại hơn linh thú!

Đối phương đánh lại một thần kỹ hỏa hệ, vốn nghĩ ít nhất cũng sẽ đốt trọi một mảng lớn, không nghĩ tới đối phương chỉ bị đốt một hai chiếc lá cây, chẳng những không giải vây thành công, ngược lại còn khiến thực nhân Hoa Vương công kích càng thêm điên cuồng.

Nhưng thực lực mỗi người của đối phương cũng không yếu, cứ dây dưa với bọn Độc Cô Thiên Diệp. Chỉ chốc lát sau, một đạo thần kỹ càng thêm cao cấp và tiếng quát lớn đánh tới.

"Âu Dương Lâm, Âu Dương gia các ngươi quả nhiên vô sỉ như vậy!"

Tiếng nói vừa dứt, Độc Cô Dật Lan mang theo Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Kỳ rơi xuống phía trước Độc Cô Thiên Diệp.

Âu Dương Lâm tránh đi công kích của Độc Cô Dật Lan, nói: "Hừ, chỉ cần gia tộc Độc Cô ngươi muốn, chúng ta nhất định sẽ hủy diệt, hôm nay không được, thì ngày mai. Ha ha, ngươi có thể mỗi thời mỗi khắc canh giữ ở bên người hắn sao ?" Sau đó nhìn Độc Cô Thiên Diệp, "Hôm nay tính ngươi may mắn! Chúng ta đi!"

Âu Dương Lâm nói xong lập tức chuẩn bị rút lui, tính giết chết Độc Cô Thiên Diệp trong lần tiếp theo. Có Độc Cô Dật Lan ở đây, hôm nay không thể được.

Độc Cô Thiên Diệp tà tà cười, nói: "Ta chưa cho đi, sao các ngươi có thể đi chứ!"

"Ngươi..." Âu Dương Lâm mới nói ra một chữ, thì nhìn thấy cành của Đằng Hoàng ùn ùn xông tới, vây khốn mấy người trong đó. Sau đó Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu, Hác Bằng Du phi thân lên, tự chọn một người, rồi cùng nhau tấn công.

Âu Dương Lâm thật vất vả rời khỏi vòng vây của thực nhân hoa, mới ra thì nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp vẻ mặt tà tà cười đứng trước mặt hắn, khi linh lực còn chưa kịp xuất ra, Độc Cô Thiên Diệp đã một cước đá lên. Linh sư dù lợi hại, chỉ cần không phải linh kiếm Song Tu, thân thể rất yếu ớt, trừ phi đã đột phá thần cấp.

Âu Dương Lâm bị trúng một cước, Độc Cô Thiên Diệp vận dụng Phiêu Miểu bộ pháp, trước khi hắn đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, ánh sáng chủy thủ lóe lên, đầu Âu Dương Lâm đã bị lấy xuống. Khi rơi xuống đất, ánh mắt hắn vẫn trợn trừng, biểu tình không dám tin.

Máu tươi từ trên cổ Âu Dương lâm phun ra, chủy thủ Độc Cô Thiên Diệp xẹt qua, đầu người khác cũng rơi xuống đất, không dính một giọt máu tươi. Máu này bị Đằng Hoàng hút sạch sẽ.

Đằng Hoàng nếm được vị máu càng thêm hưng phấn, ở bên cạnh thi thể Âu Dương Lâm nở ra một đóa thực nhân hoa cao ngang người, nuốt hắn xuống, sau đó đóa hoa nhanh chóng khép lại, chỉ chốc lát sau, lúc mở ra bên trong chỉ còn lại một đống quần áo.

Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy Đằng Hoàng rất hưng phấn, nói với bọn Tử Tiêu: "Đừng hủy thi thể, tiểu Đằng nhà ta muốn ăn !"

Nàng cũng không phải là cô gái nũng nịu gì, cũng không phải người thiện lương gì, nếu Đằng Hoàng thích ăn, vậy thừa dịp này cho nó ăn đã!

Độc Cô Dật Lan thấy hành vi của bọn Độc Cô Thiên Diệp thì biết hôm nay không có dự tính buông tha người của Âu Dương gia. Nghĩ đến việc nàng bị người của Âu Dương gia vây công, nếu không có người đi cùng, nàng có khả năng bị giết, Độc Cô Dật Lan phi thân lên, giải quyết vài người còn lại. Nhưng vì người có vẻ nhiều, phương hướng chạy trốn cũng hỗn loạn, vẫn là không cẩn thận để một người chạy thoát.

Độc Cô Dật Lan nhìn người nọ thoát đi, lo lắng người của Âu Dương gia rất nhanh sẽ biết, đến lúc đó sẽ phái càng nhiều người đến giết Độc Cô Thiên Diệp, đang định đuổi theo, người kia bị đạp về từ xa xa, sau khi rơi xuống rất nhanh bị thực nhân hoa ăn luôn.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn qua đi, nhìn thấy người tới, cười nói: "Sư bá, sao các ngươi đến đây?"

"Chúng ta nhận được tin tức nói ngươi ở đây bị chặn giết, thì chạy tới. Lúc đến vừa vặn nhìn thấy hắn, thuận tiện đá về." Bạch Vô Thường nói, "Thế nào, không có việc gì chứ ?"

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Không có. Người của gia tộc Độc Cô vừa vặn chạy tới."

Hắc Vô Thường nhìn Độc Cô Dật Lan, nói: "Các gây phiền phức ngươi nàng."

Độc Cô Dật Lan cũng hơi ngượng ngùng, dù sao đây là sự thật. Nhưng ông không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên kêu Hắc Bạch Vô Thường là sư bá.

"Oa oa oa, tiểu Đằng này mới không gặp bao lâu, đã lợi hại như vậy ?" Bạch Vô Thường nhìn thực nhân Hoa Vương lớn bằng một con phố, cảm thán.

Độc Cô Thiên Diệp thu Đằng Hoàng lại, nói: "Chúng ta đi về thôi."

"Được. Có cái gì về rồi nói." Độc Cô Dật Lan cũng đồng ý.

Mọi người cùng nhau về khách sạn, toàn bộ đi phòng Độc Cô Dật Lan.

Ngày hôm qua Độc Cô Dật Lan nói muốn chuyển lại đây, không nghĩ tới nhanh như vậy đã làm xong. Hơn nữa bởi vì thân phận tôn quý, ông ở phòng tốt nhất của khách sạn, đương nhiên cũng là rộng nhất. Cho nên bọn họ tạm thời xem nơi này như phòng họp.

Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Kỳ nhìn thấy đêm nay Độc Cô Thiên Diệp ánh mắt nháy cũng không nháy đã cắt đầu một người xuống, từ đáy lòng cảm thấy nàng cũng không dễ chọc, hơn nữa nghĩ đến nàng uy toàn bộ thi thể cho đóa hoa trên tay nàng, bọn họ nổi da gà toàn thân.

"Thiên Thiên, Thiên Kỳ, đây là muội muội các con." Độc Cô Dật Lan nói với Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Kỳ.

"Muội muội?" Hai người ngạc nhiên kêu to. Hắn không phải nam sao, sao có thể là muội muội? !

Độc Cô Thiên Diệp bỏ huyễn giới và mặt nạ xuống, khôi phục hình dáng nữ nhi. Độc Cô Thiên Kỳ nhìn nàng, chỉ vào nàng nói: "Ngũ thúc?"

Độc Cô Dật Lan gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, nàng là nữ nhi ngũ thúc các con - Thiên Diệp."

"Nhưng Thiên Diệp không phải phế vật sao? Mà nàng..." Đêm nay lợi hại như vậy. Độc Cô Thiên Thiên ý thức được mình nói sai, nhanh chóng ngậm miệng lại.

"Cái gì? Trước kia Thiên Diệp là phế vật? !" Hắc Bạch Vô Thường và Hác Bằng Du đều kinh ngạc nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Đối với việc Độc Cô Thiên Diệp yêu nghiệt, bọn họ đều biết, nếu nàng là phế vật, vậy ai còn dám nói mình không phải phế vật? !

"Ta không có nguồn huyễn lực, trước trước 15 tuổi cũng không thể tu luyện." Độc Cô Thiên Diệp thản nhiên nói, xác minh phế mà Độc Cô Thiên Thiên nói.

"Phanh!" Hác Bằng Du trực tiếp ngã ngồi khỏi ghế, người ngã trên đất.

Trước 15 tuổi không thể tu luyện, đến bây giờ 20 tuổi thần vương cao cấp, nói cách khác chỉ dùng thời gian 5 năm! Còn là luyện đan sư cấp chín, thuần thú tông sư, nếu lại cho hắn nói, nàng có thể luyện khí, nhất định hắn sẽ không cảm thấy bất khả tư nghị!

Hác Bằng Du cảm thấy mình nhất định là ngủ còn chưa tỉnh, ngô, nhất định là chưa tỉnh ngủ!

Nhìn thấy Hác Bằng Du phản ứng lớn như vậy, Bạch Vô Thường trừng mắt nhìn hắn một cái, quát: "Ngươi lại trúng gió gì ? !"

"Trước 15 tuổi tiểu sư muội không thể tu luyện, nhưng giờ nàng mới 20 tuổi, đã là thần vương cao cấp ." Hác Bằng Du nói ra nguyên nhân làm mình bị kinh hách đến. Ừ, nên cùng nhau kinh ngạc mới đúng!

Cái gì? !

Tất cả mọi người giống như nhìn quái vật mà nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nàng đã không thể xem như người bình thường.

"Khụ khụ, chuyện này..." Độc Cô Thiên Diệp muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể cười cười.

"Năm nay con mới 20 tuổi?" Độc Cô Dật Lan hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu. Chênh lệch thời gian giữa các không gian thật sự khiến người ta đản đau.

"Sao vậy tam bá?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Còn tưởng con hẳn là ba mươi . Không nghĩ tới ở dưới mới qua hai mươi năm." Độc Cô Dật Lan cảm thán. Nhoáng một cái, ngũ đệ đã ngây người ở đó ba mươi năm. Hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nghiêm túc nói: "Con có thể nói cho ta nghe những chuyện con gặp ở dưới kia không?"

Nhìn thấy những người khác cũng dùng vẻ mặt tò mò nhìn chính mình, Độc Cô Thiên Diệp giản lược nói những chuyện mình trải qua. Tuy nàng nói rất đơn giản, nhưng những người khác lại nghe cả kinh, nhất là Bạch Vô Thường và Độc Cô Thiên Thiên. Đến cuối cùng Độc Cô Thiên Thiên đã dùng ánh mắt sùng bái nhìn Độc Cô Thiên Diệp .

Tử Tiêu nghe Độc Cô Thiên Diệp nói về chuyện của nàng, đột nhiên thấy đau lòng, nữ tử trong gia tộc bình thường giống lớn như nàng đều có cha mẹ trưởng bối che chở vô ưu vô lự tu luyện, mà nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Đối với thăng cấp, nàng luôn một hai câu nói qua, nhưng những người đang ngồi đều là người khôn khéo, ai chẳng biết phía sau lần lượt bay vọt kia trả giá là thứ gì!

Nhất là Hác Bằng Du chính mắt thấy nàng thăng cấp từ huyễn tôn đến thần vương trung cấp, lần đó quả thật vạn phần mạo hiểm. Lại nghe nàng nói vì củng cố thực lực tăng vọt, đi theo linh thú của mình cùng nhau vượt qua lôi kiếp. Tuy nàng đặt trọng điểm trên chuyện vì vậy mà mình hiểu được một chút quy tắc thiên địa, những người khác nghĩ đến lại là dáng vẻ hấp hối lúc ấy của nàng!

"Muội thật lợi hại, dưới tình huống không có bối cảnh gì dám diệt phân gia Phong gia, nếu là ta, ta không dám đâu." Độc Cô Thiên Thiên nhìn Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt mang theo ánh sáng hưng phấn.

"Người Mạc gia là con cứu ?" Độc Cô Dật Lan hỏi, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp gật đầu thừa nhận, nói, "Con đúng là thừa kế được bá khí trên người cha nương con!"

"Tam bá, giờ người có thể nói cho con biết về cha mẹ con không ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Ai." Độc Cô Dật Lan cảm thán, bắt đầu nói về chuyện của hơn ba mươi năm trước.

Độc Cô Dật Hiên là đứa nhỏ tuổi nhỏ nhất gia tộc Độc Cô trong thế hệ này, cũng là người có thiên phú tốt nhất trong gia tộc, hơn một trăm tuổi thăng cấp thần hoàng cao cấp, làm cho mọi người của nhũng gia tộc lánh đời khác đỏ mắt. Hơn nữa bề ngoài hắn tuấn dật, cho dù tính cách lạnh lùng, hắn trong gia tộc lánh đời vẫn rất khiến nữ tử yêu thích.

Nhưng hắn không có hứng thú với những người này, cũng không nghĩ tới chuyện tình cảm, một lòng nghĩ tu luyện. Chưa bao giờ để cho nữ tử tiếp cận hắn.

Một nam tử vĩ đại như thế, bị lão phù thủy linh vị kia coi trọng, vừa gặp đã thương, tái kiến đã muốn khuynh nhân. Nhưng Thần nữ có tâm tương vương vô tình, đối với việc linh vị yêu thích mình, Độc Cô Dật Hiên nửa điểm cũng không cảm kích. Thậm chí trong một lần đại gia tộc tụ hội, linh vị chủ động dụ dỗ hắn, hắn lại trước mặt mọi người dùng một cước đá văng linh vị, vẻ mặt chán ghét nói: "Người muốn mặt cây muốn vỏ, súc sinh còn biết liêm sỉ là cái gì, ta thấy ngươi ngay cả chúng nó cũng không bằng !"

Linh vị vẫn luôn là người cao cao tại thượng, nhưng vì Độc Cô Dật Hiên một lần lại một lần buông kiêu ngạo xuống, thậm chí làm ra chuyện dụ dỗ, lại bị hắn châm chọc, hơn nữa còn ở trước công chúng, cho nên người tham sống hận, sinh ra oán niệm với Độc Cô Dật Hiên.

Điện chủ Thần điện Đông đại lục - Ngô Ba vẫn ngưỡng mộ linh vị, nhưng linh vị lại chướng mắt hắn. Biết linh vị ái mộ Độc Cô Dật Hiên, hắn ghi hận trong lòng. Sau khi xảy ra chuyện kia, nhìn thấy linh vị bị hắn đối đãi như thế, tự nhiên muốn trừ khử hắn. Lặng lẽ triệu tập không ít cao thủ của thần điện đi vây công Độc Cô Dật Hiên, tính diệt sát hắn trên đường về. Linh vị biết chuyện này, nghĩ đến Độc Cô Dật Hiên không thèm quan tâm đến sự ái mộ của nàng, cũng ngầm đồng ý .

Độc Cô Dật Hiên và thần điện nhân xảy ra chiến đấu kịch liệt, bởi vì đối phương nhiều người, Độc Cô Dật Hiên bị trọng thương, rơi vào một khe hở không gian, rơi xuống đại lục Huyền Nguyệt, được Mạc Thu Thủy lúc ấy ra ngoài lịch lãm cứu mạng. Độc Cô Dật Hiên vẫn không gần nữ sắc, trong khi được chăm sóc thì bị Mạc Thu Thủy bắt làm tù binh, mà Mạc Thu Thủy cũng bị Độc Cô Dật Hiên mê hoặc, cho nên hai người rơi vào bể tình rất nhanh.

Hơn một năm sau Mạc Thu Thủy hoài thai Độc Cô Thiên Diệp, khi mới hơn tám tháng, Ngô Ba mang theo người tìm đến đại lục Huyền Nguyệt, song phương xảy ra kịch đấu, Mạc Thu Thủy bị động thai khí, Độc Cô Dật Hiên mang nàng chạy trốn, đêm đó liền ra Độc Cô Thiên Diệp. Bởi vì sinh non, cho nên Độc Cô Thiên Diệp không có nguồn huyễn lực, không thể tu luyện.

Đối với người trên thần cấp mà nói, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra có nguồn huyễn lực hay không, cho nên việc Độc Cô Thiên Diệp không thể tu luyện, ngay từ đầu Độc Cô Dật Hiên đã biết, nhưng vì không để Mạc Thu Thủy đau lòng, hắn cũng không nói cho nàng biết. Những ngày tiếp theo, song phương trôi qua trong cảnh một bên truy đuổi một bên chạy trốn.

Khi Độc Cô Thiên Diệp ba tuổi, người của gia tộc Độc Cô và thần điện đã biết bọn họ ở đại lục Huyền Nguyệt, song song đi đến. Biết chuyện của Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy, cũng biết bọn họ có một nữ nhi phế vật. Lúc này Mạc Thu Thủy mới biết hóa ra Độc Cô Thiên Diệp không thể tu luyện.

Người của gia tộc Độc Cô muốn giết Mạc Thu Thủy và Độc Cô Thiên Diệp, con cháu gia tộc Độc Cô không thể lấy một nữ tử ở không gian thấp như thế, còn sinh một đứa phế vật! Cuối cùng vẫn là Độc Cô Dật Hiên dung cái chết ép buộc, mới có thể giữ mạng cho bọn họ, hơn nữa để Độc Cô Dật Lan đưa Mạc Thu Thủy và Độc Cô Thiên Diệp về Mạc gia. Ai biết sau khi Mạc Thu Thủy đưa Độc Cô Thiên Diệp về lại một người đi tìm Độc Cô Dật Hiên, cuối cùng bị thần điện bắt đi huyễn hải. Sau khi một năm giam giữ bị mang đi đại lục Vũ Linh.

Nói đến Độc Cô Dật Hiên bị gia tộc mang về đại lục Vũ Linh, ca ca linh vị cũng biết chuyện này. Ca ca linh vị là một tướng quân dưới trướng người thống trị, biết muội muội của mình bị tủi thân như thế, yêu cầu gia tộc Độc Cô giao Độc Cô Dật Hiên ra. Độc Cô Dật Hiên là người được sủng ái nhất gia tộc Độc Cô, dù bọn họ không thừa nhận Mạc Thu Thủy, nhưng cũng sẽ không giao Độc Cô Dật Hiên ra.

Gia tộc Độc Cô và thần điện xảy ra kịch chiến, gia gia Độc Cô Dật Hiên là Độc Cô Vân Hằng bị thương trong chiến đấu, cho tới bây giờ vẫn phải dùng Tuyết Hàn đan giữ mệnh. Nhưng Tuyết Hàn đan có tác dụng phụ rất lớn, vừa cứu trị vừa làm bị thương thân thể, cho nên lúc này mới vội vã cần Hỏa Long đan giải trừ ỷ lại của Độc Cô Vân Hằng với Tuyết Hàn đan.

Sau khi Độc Cô Vân Hằng bị thương, vì không muốn liên lụy người nhà, Độc Cô Dật Hiên một mình ra ngoài, ban đầu ca ca linh vị muốn trực tiếp giết Độc Cô Dật Hiên. Nhưng người của gia tộc Độc Cô dưới sự lãnh đạo của bà nội Độc Cô Dật Hiên là Phượng tam muội, toàn bộ đứng ra, muốn quyết chiến. Ca ca linh vị cũng không dám thật sự tiêu diệt một gia tộc lánh đời, vì thế trấn áp Độc Cô Dật Hiên ở tại vực sâu hỏa diễm – nằm ở rìa Tây sa mạc

Vực sâu hỏa diễm khắp nơi đều là hỏa diễm thiêu đốt. Lúc đầu là do dị hỏa thiêu đốt mà thành, sau đó càng ngày càng nhiều, hình thành một vực sâu mấy vạn năm chưa từng tắt qua.

Nói đến chuyện hơn một năm sau Mạc Thu Thủy bị bắt đến đại lục Vũ Linh, chuyện này bị Phượng tam muội biết, trước khi linh vị giết nàng đến thần điện náo loạn nháo. Bởi vì lần trước chuyện của Độc Cô Dật Hiên đã làm rất nhiều nơi sinh linh đồ thán, cho nên lần này mắt thấy song phương vừa muốn đánh nhau, các thế lực khác mời dự họp đại hội, ý đồ hóa giải ân oán hai bên.

Dưới áp lực của cả đại lục, hai bên không thể không thối lui một bước, quyết định dùng phương thức tương tự trấn áp Mạc Thu Thủy.

Người Thần điện đồng ý không giết Mạc Thu Thủy, nhưng cũng không tính để những người khác biết nàng bị trấn áp ở đâu, cùng người thủ vệ không gian trấn áp Mạc Thu Thủy tại nơi nào đó, nhốt tới bây giờ.

Độc Cô Thiên Diệp nghe xong, im lặng không nói lời nào. Cuối cùng đứng dậy về phòng mình, nhốt mình trong phòng cả đêm không ra.

Những người khác đều không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp sẽ phản ứng như vậy, một câu cũng không nói nhốt mình lại. Tử Tiêu đi đến cửa phòng Độc Cô Thiên Diệp, muốn gõ cửa, bàn tay đi được nửa đường rồi buông xuống, lẳng lặng tựa vào cửa.

Trong phòng Độc Cô Dật Lan, mọi người đều im lặng. Lúc ấy Hắc Bạch Vô Thường cũng tham gia hội nghị lần đó, biết chuyện của Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy, không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp là nữ nhi bọn họ, mà một nhà ba người bọn họ cư nhiên trải qua nhiều cực khổ như vậy!

Độc Cô Thiên Diệp ngồi cạnh cửa sổ, nhìn thành thị đã chìm vào yên tĩnh, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì. Cem ra mình cũng chỉ là muốn im lặng một chút, điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Nàng rót ly rượu cho mình, tựa vào lan can cửa sổ, nghĩ lại lời nói của Độc Cô Dật Lan.

Nàng luôn luôn nghĩ vì sao nhiều như vậy năm bọn họ không về thăng nàng – dù chỉ là một cái liếc mắt, nghĩ rất nhiều. Trước khi chết tiểu Thiên Diệp vẫn oán hận bọn họ, còn tưởng rằng phụ mẫu mình không thương mình, không nghĩ tới là do nguyên nhân này.

Vực sâu hỏa diễm ở rìa Tây sa mạc, Độc Cô Thiên Diệp từng nghe Hác Bằng Du, hỏa diễm nơi đó vạn năm qua chưa từng tắt, cho dù có là cấp bậc thần hoàng, cũng không dám tùy tiện đi xuống. Nhưng đối với nàng mà nói, hỏa diễm đều là thứ yếu, không có hỏa diễm gì dám ở giương oai trước mặt Viêm. Giờ chủ yếu là phù trận trấn áp, nó có thể làm cho phụ thân không bị chết cháy, lại khiến ông ấy khó chịu, chắc chắn không dễ loại bỏ.

Nhưng nàng học trận pháp cũng không phải đặc biệt giỏi, nếu muốn cứu Độc Cô Dật Hiên ra phải suy nghĩ biện pháp cẩn thận.

Mà mẫu thân, bị người thần điện trấn áp tới nơi nào cũng không biết, muốn cứu bà, còn cần đi thần điện tìm kiếm manh mối.

Trừ bỏ thần điện cũng chỉ có người thủ hộ không gian, chắn chắn bọn họ sẽ không nói với nàng. Một khi đã như vậy, nàng sẽ đi thần điện tìm tin tức! Nhưng lúc này còn rất nhiều có chuyện cần nàng đi giải quyết.

Nguyện vọng cuối cùng của Mạc gia là có thể trở về, chuyện của Phong gia cũng phải giải quyết, Độc Cô Vân Hằng cần Hỏa Long đan - bây giờ nàng còn chưa thể luyện chế, thời gian khẩn cấp, nàng phải mau chóng đề cao cấp bậc luyện đan của nàng. Cha mẹ chờ nàng đi cứu, còn có thần điện, làm ra chuyện như vậy với cha mẹ nàng, không thể tha thứ!

Đối với gia tộc Độc Cô, Độc Cô Thiên Diệp không biết đối mặt thế nào. Bọn họ từng muốn giết mình và mẫu thân, chỉ vì thân phận mẫu thân không xứng với phụ thân, mà nàng là một phế vật không thể tu luyện! Cùng lúc đó, bọn họ cũng hết sức bảo vệ tánh mạng phụ thân mẫu thân. Hơn nữa nhìn dáng vẻ tam bá, trong gia tộc cũng có mấy người quan tâm nàng.

Nếu mình lấy thân phận một phế vật về, không biết sẽ là dáng vẻ gì nữa ?

"Chủ nhân là tuyệt nhất, tiểu Đằng tin tưởng chuyện gì chủ nhân cũng có thể làm được. Tiểu Đằng có thể giúp chủ nhân đánh người xấu!" Cảm nhận được tâm trạng của Độc Cô Thiên Diệp trầm xuống, Đằng Hoàng giật giật cánh hoa hoa nhỏ của nó, lại nở ra một đóa hoa nhỏ làm Độc Cô Thiên Diệp vui vẻ.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Đằng Hoàng, nói: "Ta biết, có các ngươi ở cùng với ta! Thật tốt!"

Nàng vừa ngồi xuống là một buổi tối, sáng sớm hôm sau khi mở cửa, phát hiện Tử Tiêu đứng ngoài cửa.

"Ngươi không đứng ở chỗ này cả đêm chứ?" Độc Cô Thiên Diệp để hắn vào, đóng cửa lại hỏi.

"Đúng vậy, có phải rất cảm động không?" Tử Tiêu nói, ánh mắt chớp chớp nhìn nàng.

"Không có." Độc Cô Thiên Diệp xem thường. Nàng mới sẽ không tin hắn đứng ở bên ngoài một đêm!

Trên thực tế hắn quả thực không đứng một buổi tối. Sau khi Độc Cô Thiên Diệp nửa giờ cũng không ra thì hắn về phòng. Chỉ cần thời gian trước không có việc gì, vậy nàng sẽ không có tình huống gì.

"Ha ha, tam bá bảo ta tới kêu nàng." Tử Tiêu cười nói.

"Cái gì tam bá, đó là tam bá của ta, không phải của ngươi, đừng có kêu thuận miệng như vậy." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Của ngươi không phải là của ta sao? Chúng ta còn phân rõ ràng như vậy làm gì." Tử Tiêu bất mãn với hành vi phân chia rạch ròi của Độc Cô Thiên Diệp, đi qua hôn mặt nàng một chút, sau đó ôm lấy nàng, thân ái hôn trên đầu nàng, nói: "Có chuyện gì, ta đều cùng nàng, dùng lo lắng."

Ban đầu Độc Cô Thiên Diệp còn muốn mắng hắn trộm hôn nàng, còn chưa mở miệng thì cảm nhận được sự che chở của hắn, từ từ nhắm hai mắt, hung hăng hít hai hương tùng trên người hắn.

"Đi thôi, ngươi không phải nói tam bá còn chờ ta sao?" Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi ôm ấp của Tử Tiêu, đi ra ngoài. Khóe miệng cong lên, nhìn ra được tâm trạng cũng không tệ lắm.

Tử Tiêu nhìn người hơi thẹn thùng kia, cũng cười theo.

"Tam bá, ngài tìm con." Độc Cô Thiên Diệp gõ cửa đi vào, hỏi. Lập tức phát hiện bọn Hắc Bạch Vô Thường họ đều có mặt, còn Hác Bằng Du và Mạc Phong, huynh muội Độc Cô Thiên Thiên không có, "Ách, các ngươi sẽ không vẫn nói đến bây giờ chứ ?"

Mọi người nhìn thoáng qua Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy sắc mắt nàng không khác bình thường lắm, mới yên lòng.

"Khụ khụ, chúng ta luôn nói về trận đấu và chuyện luyện chế Hỏa Long đan, cho nên còn chưa về." Bạch Vô Thường nói.

"Làm sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp không biết vì sao phải trộn hai chuyện này vào cùng một chỗ.

"Không phải lần trước con nói với ta nói đã có thể đột phá luyện đan sư cấp mười sao? Ta nghĩ nếu không con thừa dịp trận đấu lần này luyện chế đan dược cấp mười." Bạch Vô Thường nói.

"Sư bá không sợ đến lúc đó con thất bại, hạng nhất để cho người khác dành được ?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Con sẽ sao?" Hắc vô thường nói.

Độc Cô Thiên Diệp bĩu môi, là các người chắc chắn ta sẽ không!

"Giờ còn cách trận đấu mấy ngày, con đi xem thử có đột phá không. Nếu trước trận đấu có thể thành công, trong trận đấu con sẽ luyện chế đan dược cấp mười, để đông đại lục thắng đẹp một chút. Nếu không đột phá được, con sẽ luyện chế đan dược cấp chín, nhưng phụ trách lấy hạng nhất." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Tâm tư của Bạch Vô Thường bị Độc Cô Thiên Diệp đoán trúng, hắn cười cười nói: "Hảo hảo, con về đột phá đi, ta chờ tin tức tốt của con. Đến trận đấu hung hăng làm sáng mắt chó của bọn họ. Hội trưởng tổng công đoàn, kiếp sau hẵng nằm mơ!"

"Nếu con có thể luyện chế ra đan dược cấp mười trước khi ta về thì không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu luyện chế không được, cũng đừng miễn cưỡng. Từ giờ đến tháng 3 sang năm còn hơn bốn tháng." Độc Cô Dật Lan nói.

"Con biết. Con đi về trước ."

"Được. Trước trận đấu có tin tức gì, ta sẽ để người đến báo cho con." Hắc Vô Thường nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, sau đó xoay người về phòng mình, lắc mình vào Luyện Yêu Hồ.

"Chủ nhân." Đô Đô đúng lúc xuất hiện trong lòng Độc Cô Thiên Diệp, nước miếng chảy xuống cái yếm.

"Đô Đô, ta muốn luyện chế đan dược cấp mười, ngươi chuẩn bị cho ta một chút dược liệu." Độc Cô Thiên Diệp lấy mấy Đan Phương ra giao cho Đô Đô.

Mấy loại đan dược này đều là đan dược có vẻ dễ luyện chế trong cấp mười, bình thường muốn đột phá cấp mười đều luyện chế mấy đan dược này.

"Chủ nhân, ở đây không luyện chế ra đan dược cấp mười, cho dù ngài thành công, cũng sẽ biến thành đan dược cấp chín." Đô Đô nhìn Đan Phương nói.

"Không thể luyện chế ra đan dược cấp mười? Vì sao ?" Độc Cô Thiên Diệp không rõ, hỏi.

"Bởi vì nơi này không có quy tắc thiên địa ! Chủ nhân Ngu ngốc." Đô Đô nói.

Đô Đô nhắc nhở như vậy, Độc Cô Thiên Diệp mới nhớ tới đến sau khi luyện chế thành công đan dược cấp mười trở lên, sẽ có đan lôi. Loại đan lôi này không giống lôi kiếp linh thú biến hóa, đan lôi là trong quá trình ngưng đan đan dược trên cấp mười phải trải qua sét đánh. Bằng không khi kết đan phẩm chất chỉ có là cấp chín. "Giờ ta làm quen quá trình luyện chế, không cần bước cuối cùng kia, cấp chín thì cấp chín."

Đô Đô nghe lời chuẩn bị cho nàng mấy phần dược liệu dựa theo Đan Phương. Khi dược liệu chuẩn bị xong, Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu bế quan làm quen thuộc quá trình luyện chế đan dược cấp mười.

Thời gian trận chung kết cuối cùng càng tới thành gần Phi Sa càng náo nhiệt, rất nhiều người đều đang chờ đợi kết quả. Người của Công hội Luyện đan sư bày một cái bàn lớn ở quảng trường, một bóng dáng màu trắng ở đó thét to mọi người hãy đặt cược. Đối tượng đơn giản là Sa Nham, Hạ Hầu Thanh Đế và Độc Cô Thiên Diệp. Bởi vì tiếng hô của Độc Cô Thiên Diệp ít nhất, cho nên tỉ lệ bồi thường là lớn nhất . Dù vậy, người mua nàng vẫn rất ít.

"A, không nghĩ tới Bạch hội trưởng còn nhàn hạ thoải mái bày ra chuyện này?" Sa Bảo nghe nói nơi này mở ván bài kết quả cuối cùng của bọn Sa Nham, nghĩ tới nhìn một cái, không nghĩ tới cư nhiên thấy Bạch Vô Thường ở đây. Bình thường con gà xù lông này vừa nói chuyện sẽ xù long lên, hôm nay nhưng tính tình thật tốt, không giận, chỉ nhìn Sa Bảo nói: "Thế nào, lão già kia, muốn thử xem không?"

Sa Bảo nhìn tỉ lệ tiền đặt cược, phát hiện tỉ lệ Sa Nham nhỏ nhất, người mua cũng nhiều nhất. Tiếp theo là Hạ Hầu Thanh Đế, Độc Cô Thiên Diệp ít nhất, chỉ có mấy người ít ỏi. Hắn đắc ý cười rộ lên, nói: "Thế nào, vẫn là Sa Nham có khả năng đoạt giải nhất đi ? Bách Lý Tà kia của các ngươi, nên về nhà sớm làm ruộng đi thôi. Nhưng thân thể như hắn về làm ruộng chắc thu hoạch lương thực cũng không nổi đâu !"

"Ngươi muốn mua thì mua, không mua thì đi nhanh." Bạch Vô Thường nghe thấy lời nói của Sa Bảo thì thúc giục.

"Mua, sao ta lại không mua, ta đặc biệt đấn đây mua. Ta dùng một trăm ngàn tử tinh tệ mua Sa Nham thắng." Sa Bảo cười nói, sau đó lấy thẻ tạp ra đưa cho Bạch Vô Thường. Nhìn Bạch Vô Thường để người ghi tên hắn, trong lòng cười trộm, Sa Nham đã có thể luyện chế đan dược cấp chín cao cấp, hạng nhất lần này chắc chắn sẽ là hắn. Lần này hắn không chỉ làm Tổng hội trưởng Công hội Luyện đan sư, còn muốn làm Hắc Bạch lão nhân hung hăng phun ra một ngụm máu! Hắn đặt một trăm ngàn, đến lúc đó bọn họ phải bồi cho mình năm trăm ngàn, ngẫm lại thật khiến cho người ta kích động !

Bạch Vô Thường cũng rất hưng phấn, một trăm ngàn này trong mắt hắn đã là của hắn, Sa Bảo này mang dáng vẻ ta chắc thắng rồi không biết khi biết kết quả cuối cùng sẽ là dáng vẻ gì ?

Ván bài của Bạch Vô Thường mỗi ngày người tới đặt cược nối liền không dứt, Bạch Vô Thường nhìn xem trong lòng cao run lên. Đây đều là tiền đó! Ngay lúc nhân dân toàn thành chờ mong, tổng trận chung kết trận đấu luyện đan sư cuối cùng đến đúng hạn.

Lời tác giả: Độc Cô Dật Lan là tam bá Độc Cô Thiên Diệp, không phải tam thúc!

Lời editor: thật ra lời tác giả rất nhiều, nhưng nói tóm lại là như vậy đó!