Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 6 - Chương 16: Hỏa diệm sơn Lạp Mã




Độc Cô Thiên Diệp ở trong viện chờ Tử Tiêu đi ra, cùng hắn đi tìm Niệm Vân. Khi đến Ly viện nhìn đến những người khác đã có mặt, cũng chỉ thiết hai người bọn họ.

"Sư tổ." Độc Cô Thiên Diệp hành lễ với Niệm Vân.

Thất Nguyệt đang nói chuyện phiếm với Mộng Thiên Quân, nghe thấy giọng Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Cuối cùng ngươi cũng đến rồi sao, ta còn tưởng ngươi cần nghỉ ngơi hai ngày nữa đó!"

Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Thất Nguyệt, không tiếng động uy hiếp hắn.

"Thiên Diệp, ngươi thật sự phải đi hỏa diệm sơn Lạp Mã sao?" Bạch Đồng đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, thân thiết hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, hỏa diệm sơn Lạp Mã, nàng không thể không đi ! Nàng không chỉ có phải đi, còn nhất định phải thu phục Hỏa Linh Châu!

"Ta nghe sư phụ nói, nơi đó rất nguy hiểm, ngươi..." Bạch Đồng lo lắng nói.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Đồng Đồng, ta phải đi, ta không có đường lui !"

Bạch Đồng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, thở dài: "Được rồi, vậy ngươi nhất định phải chú ý an toàn."

"Ừ, ta biết đến." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Gia Cát Tiêu Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Lúc trước là ta không đúng, vẫn không xin lỗi ngươi. Giờ cho ta nói xin lỗi với ngươi, hy vọng ngươi đừng ghi hận sư thúc."

"Ta hiểu được, cũng không ghi hận sư thúc." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Gia Cát Tiêu Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nghĩ mình lúc trước cư nhiên làm ra chuyện như vậy, vô cùng xấu hổ. Kéo tay Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chúng ta chờ ngươi trở về!"

Niệm Vân đi tới sau nói: "Chúng ta đi thôi."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn Mộng Thiên Quân, nói: "Nếu không các ngươi cứ ở đây đi, ta và sư tổ đi là được."

Mộng Thiên Quân biết nàng là sợ thể chất của mình đi vào trong đó khó chịu, nói: "Ta nhanh chân đến xem ngươi thu phục Hỏa Linh Châu kia thế nào. Tốt xấu gì ta cũng là vương địa ngục Vô Gian, chút hỏa diễm nho nhỏ này ta còn chưa thể tạo thành thương tổn gì. Cùng lắm thì đến lúc đó ta cách xa một chút là được."

Thất Nguyệt gật đầu nói: "Ta cũng phải đi . Ngươi đi hỏa diệm sơn Lạp Mã, sao có thể thiếu ta chứ ? !"

Độc Cô Thiên Diệp chỉ nói ý kiến của mình, nếu bọn họ kiên trì, nàng cũng không phản đối nữa. Mọi người đi ra ngoài, nhìn thấy Lưu Vân đứng bên ngoài chờ bọn họ, Tiểu Bạch Cầu đứng trên vai của hắn ăn linh quả. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, Tiểu Bạch Cầu đạp bả vai Lưu Vân một cái, lập tức nhảy tới trong lòng Độc Cô Thiên Diệp.

"Khả khả, hai ngày nay người ta cũng không nhìn thấy ngươi, có phải ngươi không cần người ta rồi không?" Trong mắt to Tiểu Bạch Cầu nước mắt lưng tròng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, linh quả trong móng vuốt cũng không ăn.

Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Bạch Cầu, nói: "Không phải mgươi thích ở cùng Lưu Vân sao, ta còn tưởng rằng ngươi chơi thật vui vẻ đó!"

"Nhưng người ta lâu như vậy không nhìn thấy khả khả, người ta nhớ khả khả lắm." Tiểu Bạch Cầu cọ cọ trước ngực Độc Cô Thiên Diệp.

Tiểu Bạch Cầu vốn là vô tình, lại làm cho Tử Tiêu xụ mặt. Hắn đi qua, nắm Tiểu Bạch Cầu lên, một tay ném nó tới trong lòng Lưu Vân, nói: "Thích thì ngốc nhiều chút đi."

Độc Cô Thiên Diệp buồn cười nhìn Tử Tiêu, không nói gì thêm. Chờ Niệm Vân gọi ra chim đại bàng của ông ra, đoàn người bay đi hỏa diệm sơn Lạp Mã.

Hỏa diệm sơn Lạp Mã nằm ở cực tây của đại lục Phượng Vũ, bởi vì lửa trên núi trăm vạn năm không tắt, phạm vi trăm vạn hecta là sa mạc, thậm chí ngay cả một ốc đảo cũng không có.

Sau khi vào sa mạc, Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn Mộng Thiên Quân, phát hiện hắn cũng không có gì không thoải mái, mới đưa đặt tâm tư mình lên đám lửa hừng hực trước mặt.

Tử Tiêu nắm tay Độc Cô Thiên Diệp nặng nề mà nhéo một chút, kéo suy nghĩ Độc Cô Thiên Diệp lại.

"Làm sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp không rõ cho nên hỏi.

"Thứ ma quỷ kia, đã sống hơn trăm vạn năm, nàng đừng quan tâm hắn!" Tử Tiêu nhỏ giọng lên án.

"Ngạch!" Độc Cô Thiên Diệp nhìn dáng vẻ Tử Tiêu, phù một tiếng cười ra. Tiến đến bên tai hắn, nói "Chàng đây là ăn dấm hả?"

Hơi thở ấm áp phun trên lỗ tai Tử Tiêu, làm cho hắn muốn ôm nàng lại đây hung hăng hôn nàng!

"Hừ hừ, nàng hẳn là quan tâm quan tâm ta nhiều hơn!" Tử Tiêu nói.

Độc Cô Thiên Diệp ngồi thẳng thân thể, nói: "Mặc kệ ta thăng cấp mau cỡ nào, chàng cũng lợi hại hơn ta, sao lại cần ta quan tâm chàng!"

Nàng vẫn đoán không ra thực lực của hắn, giờ mình đã là thần tôn, vẫn không cảm nhận được cấp bậc hắn như cũ!

"Nàng muốn biết cái gì, ta đều nói cho nàng mà!" Tử Tiêu cười nói.

Độc Cô Thiên Diệp hừ hừ hai tiếng, quay sang một bên không để ý tới hắn. Tử Tiêu lại bám lên dỗ nàng.

Người của quân Diễm Tự nhìn dáng vẻ Tử Tiêu đối xử Độc Cô Thiên Diệp, đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Tiểu Đậu tử thậm chí ngửa mặt lên trời cảm thán: " Đây thật sự là chủ thượng sao? Có phải chúng ta hoa mắt rồi không? Tiểu nam nhân này nhất định không phải chủ thượng của chúng ta!"

Phi hành hơn một tháng, cuối cùng bọn Độc Cô Thiên Diệp cũng đến trung tâm sa mạc Lạp Mã. Tuy từ rất xa đã thấy được hỏa diệm sơn Lạp Mã, nhưng đi vào núi Lạp Mã mới chính thức cảm nhận được nó độ nóng của nó.

"Đây là hỏa diệm sơn Lạp Mã!" Độc Cô Thiên Diệp nhìn một con hỏa long kéo dài, trên tảng đá trụi lủi bay từng đợt từng đợt lửa nóng, cảm khái.

"Tuy nơi này không có linh thú, nhưng hỏa diễm này đã thiêu đốt trăm vạn năm, còn do Hỏa Linh Châu dẫn phát , chỉ sợ sớm đã sinh ra linh trí rồi." Niệm Vân nói, "Sau khi đi vào mọi người phải cẩn thận."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Sư tổ, một mình con đi vào, mọi người chờ bên ngoài."

"Không được!" Niệm Vân phủ định trước tiên, "Sao chúng ta có thể cho con đi vào một mình!"

Thất Nguyệt cũng không đồng ý, nói: "Chúng ta đều đến đây, dù thế nào cũng phải đi vào cùng ngươi chứ!"

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Ta có Viêm, khi ở bên trong có thể cam đoan an toàn của mình."

" Vậy cũng không được. Viêm là lửa, theo cấp bậc, nó phải phục tùng Hỏa Linh Châu. Cũng không thể chân chính bảo vệ con an toàn." Niệm Vân lắc đầu nói.

"Con còn có thứ này." Độc Cô Thiên Diệp lấy Thủy Linh Châu ra, nhất thời cảm giác mát mẻ tràn ngập, làm cho mọi người cảm thấy sảng khoái một trận.

Niệm Vân nhìn thấy Thủy Linh Châu, không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên ngay cả thứ này cũng có, nói: "Haizz, vậy tự con cẩn thận!"

"Ta nhìn nàng." Tử Tiêu vuốt mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, hiểu ý của Tử Tiêu. Nếu nàng có chuyện gì, hắn sẽ vọt vào trước tiên, mặc dù hỏa diễm này cũng sẽ làm hắn bị thương !

"Khả khả, người ta cùng đi với ngươi!" Tiểu Bạch Cầu nhảy từ trên người Lưu Vân đến trên vai Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Bạch Cầu xuống, nói: "Cầu cầu, ngươi ở chỗ này chờ ta được không? Lưu Vân chơi với ngươi, ta trở về rất nhanh."

"Không tốt! Người ta muốn đi cùng với khả khả, người ta muốn khả khả, không cần Lưu Vân, ô ô, người ta cùng đi với khả khả!" Trực giác nói cho nó lần này đi Độc Cô Thiên Diệp sẽ rất nguy hiểm, nó phải cùng với nàng.

"Ngươi nói như vậy, Lưu Vân sẽ làm bị tổn thương nha!" Độc Cô Thiên Diệp đón được Tiểu Bạch Cầu đang rơi nước mắt tí tách, thổi mạnh cái mũi nhỏ của nó nói.

"Người ta mặc kệ! Người ta muốn cùng khả khả mà!" Lần này Tiểu Bạch Cầu mặc kệ Độc Cô Thiên Diệp nói thế nào, thái độ rất kiên quyết, móng vuốt nhỏ vẫn cầm ngón tay Độc Cô Thiên Diệp không thả, "Nếu khả khả không mang người ta theo, chờ ngươi đi vào, người ta sẽ tự đi!"

Độc Cô Thiên Diệp không rõ lần này vì sao Tiểu Bạch Cầu kiên quyết như vậy, sợ nó thật sự ở tự chạy vào, đặt nó ở trên vai, nói: "Nếu ngươi không thoải mái thì nói cho ta, ta thu hồi ngươi vào không gian." Không gian, tự nhiên là nói Luyện Yêu Hồ.

Tiểu Bạch Cầu thấy Độc Cô Thiên Diệp đồng ý , gật đầu nói: "Được."

Độc Cô Thiên Diệp lại liếc mắt nhìn Tử Tiêu một cái, phi thân vào hỏa diệm sơn Lạp Mã. trong nháy mắt nàng đi vào, thân thể Tử Tiêu giật giật, nhưng bị hắn khống chế lại, chỉ là đôi tay đã nắm thành quyền!

Quân Diễm Tự thấy Độc Cô Thiên Diệp không có một tia lùi bước, trong lòng đều hơi bội phục dũng khí của nàng!

Sơn mạch Lạp Mã này, dù là bọn họ đi vào, trong lòng cũng có một tia sợ hãi, không nghĩ tới nàng cư nhiên đầu cũng không quay lại mà đi vào! Nếu nữ tử bình thường, y theo trình độ Tử Tiêu sủng nàng, chắc chắn sẽ để Tử Tiêu đi theo bảo vệ nàng.

Quả nhiên nữ tử này là khác biệt!

Đại bàng chở mọi người đi theo Độc Cô Thiên Diệp về phía trước, nhưng nàng ở trong hỏa diễm, bọn họ ở ngoài hỏa diễm. Tất cả người trên Đại bàng đều nhìn nàng trong hỏa diễm.

Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi đại bàng không lâu, dùng thần hỏa bao bọc mình lại, hỏa diễm với hỏa diễm, trong nháy mắt nàng đi vào, nàng nghe thấy một tiếng xích.

Hỏa diệm sơn Lạp Mã, nhìn từ xa như một viên ruby, sau khi đi vào mới biết, bên trong ruby là than đá màu đen.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn cả ngọn trước mắt đều là nham thạch màu đen, nghĩ Hỏa Linh Châu sẽ ở đâu. Có Viêm ngăn cản, hỏa diễm nơi này đều cách xa nàng mấy thước, ở bên người nàng hình thành một vòng tròn hình chân không.

"Khả khả, ngươi có biết Hỏa Linh Châu ở đâu không? Giờ chúng ta chạy đi đâu?" Tiểu Bạch Cầu ghé vào vai của nàng, nhìn nơi nơi đều là núi non như nhau, dùng móng vuốt cào quần áo trên vai nàng hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn, cảm thấy nhìn thế nào cũng giống nhau. Nàng lấy Mộc Linh Châu ra, nói: "Ngươi dẫn chúng ta đi tìm Hỏa Linh Châu đi."

Tiểu Bạch Cầu nhìn Mộc Linh Châu, hỏi: "Nó có thể mang chúng ta đi không?"

Độc Cô Thiên Diệp cũng không xác định, nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng giữa Linh Châu với nhau hẳn là sẽ có cảm ứng. Thử xem đi! Mộc Linh Châu, đi!"

Mộc Linh Châu vốn chuyển động trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nghe lệnh Độc Cô Thiên Diệp, tự xoay tròn vài vòng, sau đó bay đi trung tâm hỏa diệm sơn Lạp Mã.

Tốc độ của Mộc Linh Châu, rất nhanh, Độc Cô Thiên Diệp nói với Tiểu Bạch Cầu "Bám chắc!" Sau đó toàn lực đuổi theo. Dù vậy, nàng cũng nhìn không thấy bóng dáng Mộc Linh Châu, chỉ là dựa vào liên hệ với nó mới biết được phương hướng của nó.

Chim đại bàng trên không thấy Độc Cô Thiên Diệp chạy, nó cũng bay theo, để người trên lưng nó có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng.

Độc Cô Thiên Diệp vẫn chạy, càng đi sâu vào trong, nhiệt độ càng cao. Rất nhiều ngọn lửa công kích tới nàng, nhưng đều bị Viêm cản lại. Những ngọn lửa này đó vẫn kém Viêm rất nhiều.

Chạy khoảng nửa ngày, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy càng vào trong, hỏa diễm càng ít, nhưng nhiệt độ xung quanh lại càng ngày càng cao. Nàng để băng tâm không ngừng vận chuyển lãnh khí trong thân thể mình, đồng thời lấy Thủy Linh Châu ra để hạ nhiệt độ trực tiếp. Dù vậy, khi nàng đi vào một chân núi ở trung tâm không có hỏa diễm, nàng vẫn cảm thấy loại nhiệt độ này cơ hồ hòa tan nàng như cũ.

Tiểu Bạch Cầu cũng rất khó chịu, lúc trước Độc Cô Thiên Diệp muốn thu nó vào Luyện Yêu Hồ, bị nó khóc cự tuyệt. Nhìn thấy ngọn núi cao ngất trong mây, Tiểu Bạch Cầu thở gấp ra nhiệt khí hỏi: "Tỷ tỷ, Hỏa Linh Châu ở trên đó hả?"

"Hẳn là ở đó. Ít nhất Mộc Linh Châu ở trên đó." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nhiệt độ nơi này cao như vậy, cao hơn bên ngoài rất nhiều, nếu không có Hỏa Linh Châu thì có không khả năng."

"Vậy chúng ta đi lên đi." Tiểu Bạch Cầu cơ hồ đã dựa vào trên vai Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, tính bay lên, lại phát hiện nơi này cấm không. Muốn dùng bộ pháp Phiêu Miểu chạy lên, mới vừa đi hơn một nửa thì phát hiện hành động không tiện, không khí giống như bị cô đọng lại, làm cho nàng chạy không được nữa.

"Xem ra tới nơi này phải đi lên." Độc Cô Thiên Diệp dừng lại, hơi bất đắc dĩ nói.

"Nhiệt độ nơi này cao như vậy, nếu ở đây lâu sẽ rất khó chịu ." Tiểu Bạch Cầu kêu lên.

"Không có biện pháp khác. Viêm, ngươi che chở ta!" Có Viêm, nàng mới có thể miễn cưỡng làm mình không khó chịu như vậy.

Nhưng, đi hơn một nửa, Viêm chậm rãi ủ rũ xuống, hỏa diễm bao bọc Độc Cô Thiên Diệp đều bị tắt. Độc Cô Thiên Diệp cảm nhận được, đó là một loại thần phục.

Khó trách ngọn núi này không có hỏa diễm thiêu đốt! Độc Cô Thiên Diệp nghĩ.

Lúc này, đột nhiên Mộc Linh Châu từ phía trên bay xuống, dừng lại trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, sau đó xoay tròn, hình như có ý muốn trao đổi với nàng tình huống trên đó. Nhưng Mộc Linh Châu không thể nói chuyện, biểu đạt với Độc Cô Thiên Diệp thật lâu, nàng cũng không có hiểu được ý của nó.

"Mộc Linh Châu, sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp đưa tay ra, để Mộc Linh Châu rơi xuống trong lòng bàn tay nàng.

Mộc Linh Châu chuyển động trong lòng bàn tay nàng, một lát lăn về phía đỉnh núi hai cái, một lát lại xoay quanh trong tay nàng.

"Nó nói, Hỏa Linh Châu bảo cho ngươi đi." Đản Đản nhìn không được, phiên dịch thay nàng.

"Đi lên đi? !" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mộc Linh Châu, nói, "Là ý này sao?"

Mộc Linh Châu chuyển động cao thấp, xem như gật đầu .

Lúc này Đản Đản còn nói: "Hỏa Linh Châu còn nói ngươi không thể mượn dùng ngoại lực gì!"

"Như vậy khả khả sẽ bị nướng thành thịt nướng !" Tiểu Bạch Cầu lắc đầu nói.

"Hỏa Linh Châu đã nói, hắn là nhìn phân lượng bọn Mộc Linh Châu mới không có hóa ngươi thành tro tàn, nếu ngươi ngay cả chuyện này cũng làm không được nói, vậy hắn sẽ trực tiếp nướng ngươi!" Đản Đản nói xong, Mộc Linh Châu lại chuyển động cao thấp.

Độc Cô Thiên Diệp nghe Đản Đản phiên dịch, nói: "Sao ta nghe thấy vui sướng khi người gặp họa trong lời nói của ngươi vậy ? !"

"Khụ khụ, " Đản Đản giả bộ ho khan một chút, nói: "Có sao? Không có đâu ! Cảm giác của ngươi sai lầm rồi."

Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nhìn người từng là Thần Sáng Thế bị vòng tay trước kia của làm khó, trong lòng hắn cảm thấy rất thích! Cũng đúng như nàng nói là vui sướng khi người gặp họa, ha ha ha!

Nếu Đản Đản ở bên ngoài, Độc Cô Thiên Diệp nhất định sẽ nắn mặt hắn. Rõ ràng như vậy, còn dám nói không có? !

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi Viêm lại, dáng vẻ ủ rũ của nó bây giờ cũng không thể giúp nàng ngăn cản bao nhiêu nhiệt lượng. Sau đó nàng nhét Thủy Linh Châu vào trong lòng Tiểu Bạch Cầu, nói: "Ngươi ôm nó đi!"

Sau khi thu hồi Viêm, Tiểu Bạch Cầu lập tức cảm thấy nóng đến hít thở không được, đang lúc nó thở không nổi, Độc Cô Thiên Diệp nhét Thủy Linh Châu vào trong lòng nó, cảm giác mát mẻ làm cho nó thư thái hơn nhiều.

"Khả khả, ngươi cho người ta Thủy Linh Châu, ngươi làm sao bây giờ?" Tiểu Bạch Cầu hỏi.

"Ngươi không nghe Đản Đản nói sao, Hỏa Linh Châu bảo ta không thể mượn ngoại lực gì, Thủy Linh Châu này đương nhiên ta không thể dùng. Cầu Cầu, ngươi đồng ý với ta, nhất định phải ở trên vai ta, mặc kệ gặp chuyện gì cũng không thể rời khỏi, bằng không ta sẽ lập tức thu ngươi vào Luyện Yêu Hồ!" Độc Cô Thiên Diệp nói,

Tiểu Bạch Cầu nghe Độc Cô Thiên Diệp nói như vậy, lại khóc lên, nói: "Người ta không đi Luyện Yêu Hồ, người ta muốn đi cùng với khả khả!"

"Vậy ngươi đồng ý lát nữa mặc kệ chúng ta gặp chuyện gì, ngươi cũng phải đứng trên vai ta!" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Bằng không ta lập tức..."

Tiểu Bạch Cầu ngừng khóc, nói: "Người ta không xuống, khả khả đừng thu người ta vào Luyện Yêu Hồ, người ta đi cùng với khả khả!"

Lần đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp thấy Tiểu Bạch Cầu kiên trì như vậy muốn cùng mình, còn dưới tình huống như vậy, trong lòng rất cảm động. Nàng ôm Tiểu Bạch Cầu xuống hôn một cái, lại thả lại trên vai, nói: "Ta bắt đầu đây." Nói xong nàng hít sâu một hơi, bắt đầu đi lên trên.

Lúc trước cảm thấy xương cốt kim sắc rất không giống con người, nhưng giờ nàng rất may mắn thân thể của mình đã khác người thường. Bởi vì kinh mạch và xương cốt của mình đều từng được Viêm luyện chế, giờ nàng cho dù hài của nàng sắp tan chảy, thân thể của nàng cũng không quá khó chịu.

Nàng từ từ đi lên trên đi, nhiệt độ càng ngày càng cao, mặt cũng càng ngày càng nóng, hài của nàng đã bị hòa tan. Khi gan bàn chân lần đầu tiên trực tiếp đạp trên mặt đất thời điểm, nàng đau đớn nhíu mày một chút, sau đó lại lấy đôi giày thứ hai ra. Nhưng nhiệt độ ấm nơi này rất cao, nàng thay giầy đi chưa được mấy bước đã hòa tan rồi. Sau đó lại biến thành giầy vừa chạm đất thì hóa thành tro .

Giầy của nàng là thánh khí nàng đặc biệt luyện chế để tới nơi này, không nghĩ tới ở đây cư nhiên không chịu nổi nhất kích như thế!

"Khả khả..." Tiểu Bạch Cầu nhìn chân Độc Cô Thiên Diệp bị nóng nổi bọt khí, đau lòng kêu tên của nàng.

Người trên lưng đại bàng cũng nhìn thấy tình huống bên dưới. Tuy ngọn núi này không có hỏa diễm, nhưng bọn hắn thấy Độc Cô Thiên Diệp tần suất đổi giày và tốc độ giầy tan chảy thì biết tình hình phía dưới khốc liệt cỡ nào.

Tay Tử Tiêu nắm thành quyền, móng tay cắm sâu vào trong thịt. Thất Nguyệt và Niệm Vân gắt gao nhìn chằm chằm Độc Cô Thiên Diệp, một câu cũng cũng không nói ra được. Trong mắt Tiểu Đậu tử đã tràn đầy nước mắt. Tuy rằng hắn mới gặp Độc Cô Thiên Diệp lần đầu tiên, nhưng nàng cho hắn cảm giác rất ấm áp, hắn rất thích nàng, nhìn đến nàng bị được tra tấn như vậy, đau lòng vì nàng.

Mà người của quân Diễm Tự, lúc này đã hoàn toàn tiếp nhận Độc Cô Thiên Diệp. Nữ tử như vậy hoàn toàn có thể làm nữ chủ nhân của bọn họ. Tuy rằng thực lực nàng không mạnh, nhưng cấp bậc và tuổi của nàng vừa so với nhau, thiên phú của nàng vượt xa bất kì người nào của Cửu Thiên Huyền Giới!

Độc Cô Thiên Diệp nhìn một đôi hài nữa của mình bị tan chảy, lòng nàng kiên định, trực tiếp chân trần đạp lên."

Xèo xèo xèo xèo —— "

"A —— "

Trong nháy mắt chân rơi xuống đất, nàng có thể nghe thấy tiếng gan bàn chân mình bị nướng thành thịt nướng, nàng đau đớn rên rỉ một chút, thân thể cũng thiếu chút trực tiếp ngã xuống.

Nàng nhìn lên trên một chút, còn có một nửa, mà ở điểm cuối của khoảng cách một nửa này, một viên châu màu đỏ đang nhìn nàng, nhìn dáng vẻ chật vật của nàng.

Nhắm hai mắt lại, Độc Cô Thiên Diệp dùng hỗn độn lực bảo vệ chỗ trí mạng của mình. Nghĩ tới việc mình một đường đi tới gặp được những mưa gió gì, nghĩ đến kết cục khi Ngu Hành phát hiện tồn tại của mình và người nhà, hai mắt nàng mở ra, khí thế bễ nghễ thiên hạ kia lại toát ra ngoài. Nhìn đỉnh núi, nàng từng bước một đi lên trên, thịt trên chân đã bị nướng hết, vừa nhấc chân, thịt rớt xuống, chỉ còn lại có xương cốt kim sắc.

Tử Tiêu nhìn chân nàng không có thịt, đau lòng tột đỉnh. Hắn muốn đi xuống cùng nàng, nhưng hắn biết cá tính Hỏa Linh Châu, nếu hắn đi xuống, thì hôm nay nàng sẽ không thể thu phục Hỏa Linh Châu, vậy đau đớn nàng đã chịu hoàn toàn uổng phí !

Những người khác nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp như thế, vẫn không la một tiếng, không có hô đau một câu nào, không có một chút ý muốn buông tha, tâm bọn họ bị rung động thật sâu!

Hỏa Linh Châu trên đỉnh núi cũng chú ý tình huống Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy kiên trì của nàng, hạt châu lửa đỏ xoay tròn , không biết nghĩ cái gì.

Mộc Linh Châu vẫn lui tới làm người truyền lời nhìn chân Độc Cô Thiên Diệp, muốn đi xuống giúp nàng.

"Đứng lại!" Hỏa Linh Châu dùng liên hệ giữa bọn họ nói chuyện, gọi Mộc Linh Châu lại.

"Đại ca, muội muốn đi giúp chủ nhân." Giọng nói nũng nịu của Mộc Linh Châu vang lên, nếu hóa thành hình người, hẳn là đáng yêu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu.

"Không được đi!" Hỏa Linh Châu nói, "Để tự nàng đi lên!"

"Nhưng đại ca, huynh xem dáng vẻ chủ nhân, muội..." Mộc Linh Châu bị gọi lại, đã sắp khóc ra .

"Nếu muội đi xuống giúp nàng, dù nàng lên đây, ta cũng sẽ không nhận chủ !" Thái độ Hỏa Linh Châu rất mạnh mẽ cứng rắn, làm cho thân thể Mộc Linh Châu muốn đi xuống im bặt dừng lại.

"Đại ca!" Mộc Linh Châu phẫn nộ hô.

"Ta đã nói, tự muội nhìn mà làm." Hỏa Linh Châu nói.

Mộc Linh Châu nhìn nhìn Hỏa Linh Châu, lại nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp gian nan đi lên phía dưới, khó khăn giữ lại thân thể của mình.

Hai chân Độc Cô Thiên Diệp đã không có một mm da thịt nguyên vẹn nào, đi một bước rơi một chút, đến cuối cùng chỉ còn lại có xương cốt kim sắc sạch sẽ.

Nàng cúi đầu nhìn chân mình một chút, cười khổ. Đã xem như bạch cốt tinh sao? ! Không đúng, không phải bạch cốt tinh, là kim cốt tinh!

Cắn chặt răng, may mắn kinh mạch và xương cốt của mình còn có thể miễn cưỡng chống đỡ một lát!

Hình như Hỏa Linh Châu cảm thấy Độc Cô Thiên Diệp chưa đủ khổ, ý niệm nó vừa động, trước mặt Độc Cô Thiên Diệp dâng lên một bức tường lửa. Mộc Linh Châu vừa thấy tường lửa, khóc hô: "Đại ca, huynh làm cái gì? !"

"Muốn ta nhận chủ, người bình thường sao có thể!" Hỏa Linh Châu nói, "Nếu không phải thấy các ngươi đều nhận thức nàng làm chủ, ngay cả suy nghĩ ta cũng lười. Nếu nàng không thể thử thách của ta, chủ nhân như vậy không cần cũng được!"

"Đại ca, huynh có biết không, nàng là..." Mộc Linh Châu muốn nói lời trong lòng ra, bị Hỏa Linh Châu đánh gãy .

"Trừ chủ nhân trước kia của chúng ta, mọi người đều giống nhau, muội đừng nói nữa!" Hỏa Linh Châu nghĩ tới Thần Sáng Thế, nghĩ đến lúc trước nàng ngã xuống, huynh muội bọn họ bị chia cắt, trong lòng ưu thương.

"Đại ca, nàng là..." Mộc Linh Châu muốn nói ra thân phận Độc Cô Thiên Diệp, còn không chưa nói xong, thì nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp có động tác, làm nàng nói cũng không xong, trực tiếp bay xuống.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn hỏa tường trước mắt, ánh lửa toát ra trong mắt nàng, nàng hít một hơi, nâng chân mình lên...