Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 6 - Chương 33: Khí chủ chia lìa




edit: tuyền xù

"Hả?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hạ Hầu Thuần, xua tay lắc đầu nói: "Tông chủ ngươi nghĩ sai rồi? Ta không phải là tiểu chủ gì hết!"

Hạ Hầu Thuần lắc đầu, nói: "Ta sẽ không tính sai. Ngươi có Thần Nông Đỉnh đúng không?"

Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp nhảy dựng, cười nói: "Thần Nông Đỉnh? Đó là cái gì? Ta luyện đan vẫn dùng đan lô không dùng đỉnh!"

Hạ Hầu Thuần thấy Độc Cô Thiên Diệp giả ngu, nói: "Tiểu chủ có biết vì sao Luyện Đan Sư Tông Môn ra đời không?"

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, đi lên đỡ Hạ Hầu Thuần đứng lên. Để hắn quỳ trước mình, mình cảm giác tổn thọ đó!

Hạ Hầu Thuần đứng lên, Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh phía sau cũng đứng lên theo.

"Tiểu chủ có chú ý tới thủ pháp luyện đan của chúng ta cực kỳ tương tự?" Hạ Hầu Thuần tiếp tục hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp suy nghĩ một chút, lúc ở trận thi đấu Luyện Đan Sư Vũ Linh đại lục nàng liền phát hiện ra, thủ pháp luyện đan của mình và Hạ Hầu Thanh Đế rất giống nhau, hơn nữa hắn dùng đan lô rất giống Thần Nông Đỉnh! Lúc ấy trong lòng nàng liền có nghi hoặc, chẳng qua là vẫn không mở miệng ra hỏi mà thôi.

Hạ Hầu Thuần nói ra nguồn gốc sâu xa giữa Luyện Đan Sư Tông Môn và Thần Nông Đỉnh, hiện tại hắn đã khẳng định Độc Cô Thiên Diệp là chủ nhân của Thần Nông Đỉnh, việc này cũng có thể trực tiếp nói với nàng.

Độc Cô Thiên Diệp nghe Hạ Hầu Thuần kể lại nguồn gốc sâu xa của Thần Nông Đỉnh và Luyện Đan Sư Tông Môn, cũng nói tới sứ mệnh của Luyện Đan Sư Tông Môn, sau khi Độc Cô Thiên Diệp nghe xong thì trầm mặc trong chốc lát. "Hạ Hầu tông chủ, Thần Nông Đỉnh đã thất lạc nhiều năm như vậy, đối với Luyện Đan Sư Tông Môn mà nói những sứ mệnh này hẳn là không còn lực ràng buộc. Các ngươi nên theo đuổi khát vọng của chính mình, mà không phải chờ đợi chủ nhân của Thần Nông Đỉnh xuất hiện, coi nàng là chủ, để nàng sai khiến."

Hạ Hầu Thuần lại lắc lắc đầu, nói: "Tông chủ đời thứ nhất của Luyện Đan Sư Tông Môn chính là chủ nhân của Thần Nông Đỉnh, hiện tại tất cả thủ pháp luyện đan và đan phương của chúng ta đều bắt nguồn từ Thần Nông Đỉnh. Sứ mệnh tương truyền nhiều đời lệnh chúng ta không thể nói nhưng vứt bỏ liền vứt bỏ. Như vậy không phải quên gốc sao? !"

"Nhưng là các ngươi chờ tới cũng không phải phúc tinh của các ngươi, không phải là người có thể mang theo Luyện Đan Sư Tông Môn các ngươi phát dương quang đại. Có lẽ nàng sẽ mang đến tai họa cho các ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Mặc kệ nói thế nào, tiểu chủ ngài có Thần Nông Đỉnh, chính là chủ nhân của Luyện Đan Sư Tông Môn." Hạ Hầu Thuần rất kiên trì, Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh cũng đều kiên định nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp từ chối không xong, nói ra tất cả ân oán giữa mình và Ngu Hành. "..., cho nên, hiện tại kẻ địch của ta là thống trị giả Ngu Hành. Thực lực của hắn các ngươi đều hiểu rõ, ta không thể không có làm cái gì cho các ngươi hết mà đã mang tai họa đến cho các ngươi."

"Bởi vì chúng ta không chịu quy thuận Ngu Hành, hắn vẫn nhìn chúng ta không vừa mắt, nếu không phải Luyện Đan Sư Tông Môn chúng ta liên quan tới quá nhiều thế lực, cũng không phải quả hồng mềm cho người ta nắn bóp, hắn đã sớm động thủ với chúng ta rồi! Hơn nữa trước đó không lâu nhận được tin tức nói hiện tại hắn lại bắt đầu rục rịch." Hạ Hầu Thuần thở dài nói, "Mặc kệ có ngươi hay không, mâu thuẫn giữa chúng ta và Ngu Hành đã không thể hòa giải. Nhưng dù sao Luyện Đan Sư Tông Môn chỉ là một cái Tông Môn, có ngươi, chúng ta còn có một chút phần thắng!"

"Khó trách sư phó ngươi lại thay đổi khuôn mặt, hóa ra là vì tránh né Ngu Hành." Hạ Hầu Thanh Đế nói.

Ở chỗ Cung Đà Tử hắn cũng không nhận ra được Độc Cô Thiên Diệp, nếu lúc Giản Ước Chi nói tên Độc Cô Thiên Diệp mà nàng phủ nhận là không biết bọn họ, hắn cũng không có biện pháp bắt được nàng. Cũng may là bộ dáng của mình làm cho nàng lo lắng tức giận, hiện tại cảm thấy cho dù có bị mắng cũng đáng!

Độc Cô Thiên Diệp thấy bộ dáng của bọn họ, bất đắc dĩ gật gật đầu, xem như gánh lấy Luyện Đan Sư Tông Môn này đi. "Tuy nói như thế, các ngươi cũng không được thông báo với bên ngoài chuyện về Thần Nông Đỉnh. Lúc trước Thần Nông Đỉnh bị Sáng Thế Thần cùng phong ấn, nếu Thần Nông Đỉnh hiện thế, Ngu Hành tự nhiên sẽ biết thần khí khác cũng xuất thế. Không tìm được tình huống của ta, sau đó khẳng định sẽ đến Luyện Đan Sư Tông Môn tìm manh mối, với tính tình ngoan lệ của hắn, mọi người trong Luyện Đan Sư Tông Môn, thậm chí người đã rời khỏi sẽ lâm vào nguy hiểm!"

"Chúng ta hiểu được." Hạ Hầu Thuần đáp.

"Sư phó, ngươi có thế để cho chúng ta trông thấy Thần Nông Đỉnh chân chính là bộ dáng gì được không?" Hạ Hầu Thanh Đế hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, lúc định lấy Thần Nông Đỉnh ra thì bị Hạ Hầu Thuần ngăn cản. "Ở trong này sẽ bị Cùng Kỳ phát hiện, chúng ta đi vào trong mật thất."

Sau đó Hạ Hầu Thuần mang theo Độc Cô Thiên Diệp, Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh đi vào mật thất chỗ đặt cái Thần Nông Đỉnh giả kia. Độc Cô Thiên Diệp nhìn cái Thần Nông Đỉnh giả ở giữa kia, nói: "Cái đó rất giống Thần Nông Đỉnh, nếu như không có hai con thần long kia, không cảm giác được sự liên hệ với nó, ta cũng phải cho rằng nó là thật!"

"Thần Nông Đỉnh giả này cũng là một kiện thần khí, lúc trước sau khi Sáng Thế Thần thu lại Thần Nông Đỉnh, vì không để Tông Môn rối loạn, lặng lẽ tìm người luyện chế. Cho nên trừ các đời Tông chủ, người khác cũng không biết nó là giả." Hạ Hầu Thuần giải thích.

"Sư phó, ngươi nhanh cho chúng ta trông thấy Thần Nông Đỉnh chân chính đi!" Hạ Hầu Thanh Đế thúc giục nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, ý niệm vừa động, Thần Nông Đỉnh liền xuất hiện ở trong mật thất.

Lúc Thần Nông Đỉnh vừa xuất hiện, Thần Nông Đỉnh giả đang ở giữa lập tức bay sang một bên, Thần Nông Đỉnh vây quanh Độc Cô Thiên Diệp một vòng sau đó rơi xuống dàn tế bằng đá ở giữa. Sau khi Thần Nông Đỉnh đã ổn định, dàn tế xuất động đinh một tiếng, ám sào bốn phía bắt đầu xoay tròn quanh Thần Nông Đỉnh vài vòng mới dừng lại, dàn tế lập tức phát ra ánh sáng màu đỏ, làm cho bọn họ nhịn không được nhắm hai mắt lại. Chờ tới lúc bọn họ mở mắt ra, toàn bộ mật thất tràn ngập hồng quang, cũng không mãnh liệt như lúc bắt đầu. Bốn phía trên tường đều được in đầy chữ màu đỏ, theo hào quang dao động mà di động.

"Đây là Thần Nông Đỉnh? !" Vẻ mặt ba người Hạ Hầu Thuần kích động nhìn Thần Nông Đỉnh, cảm nhận được hơi thở viễn cổ nó phát ra.

Lúc ba người bọn họ kích động cúng bái Thần Nông Đỉnh, Độc Cô Thiên Diệp lại chú ý tới chữ trên tường. Nhìn kỹ một chút, phát hiện đều là những đan phương và dược lý truyền thừa từ Thần Nông Đỉnh này, liền dời lực chú ý qua đó.

"Thùng thùng thùng." Bên trong Thần Nông Đỉnh phát ra tiếng vang, dọa ba đứa nhỏ cúng bái nó hoảng sợ, nhìn nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.

Độc Cô Thiên Diệp đi lên, gõ gõ thân đỉnh, nói: "Nếu ngươi không ra ta phóng Viêm!"

Tiểu Đỉnh lắm mồm thò đầu ra khỏi Thần Nông Đỉnh, nói: "Chủ nhân ngươi thật hung dữ! Ta thật vất vả mới tìm được cơ hội đắc ý gõ gõ một chút, ngươi không thể phối hợp với ta một chút được à? !"

"Này, đây là?"

Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Đỉnh đi qua, nói: "Đây là Khí Linh Thần Nông Đỉnh."

"Hả? Khí Linh? !" Hạ Hầu Thuần lập tức thốt ra tiếng, cúi người trước nó, nói: "Hạ Hầu Thuần bái kiến thần linh."

Lần đầu tiên Tiểu Đỉnh được người nịnh hót như vậy, hồ ly lẳng lơ Tiểu Cửu kia đều là khi dễ hắn, trong lòng âm thầm cao hứng, trên mặt gật gật đầu, nói: "Các ngươi đứng lên đi. Chữ trong hồng quang là một ít dược lý ẩn chứa trong Thần Nông Đỉnh, chắc hẳn các ngươi đã thất truyền rất nhiều, các ngươi sao chép lại trước đi. Bằng không không còn nữa các ngươi liền khóc đi."

"Cái này có thể duy trì bao lâu?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, nếu tốc độ chậm còn chưa ghi chép lại xong mà đã biến mất, vậy thật không đáng!

Tiểu Đỉnh lại bay đến không trung xoay tròn vài vòng, nói: "Cho dù ba người bọn họ cùng sao chép lại, khẳng định sao chép lại xong còn dư."

"Vậy vẫn là cần thời gian dài rồi." Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn chữ chi chít, đoán rằng bọn họ sao chép xong những cái này thời gian cần ít nhất là khoảng mấy tháng, hiện tại thời gian của nàng rất gấp rút, không có nhiều thời giờ lãng phí như vậy.

"Tiểu chủ sốt ruột chuyện chỗ Kim Linh Châu rơi xuống sao?" Hạ Minh nhìn vẻ lo lắng trên mặt Độc Cô Thiên Diệp, quan tâm hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Lần trước ta giất toàn bộ người Ngu Hành phái tới, khẳng định hiện tại hắn đã biết đến sự tồn tại của ta. Ta phải tranh thủ thời gian tìm kiếm Kim Linh Châu!"

"Vậy nên làm sao mới tốt đây?" Hạ Hầu Thuần khó xử nhìn nhìn những truyền thừa khó có được này. Vì những truyền thừa này, Luyện Đan Sư Tông Môn đã chờ đợi trăm vạn năm, hiện tại truyền thừa ở ngay trước mặt bọn họ, nếu lại bỏ lỡ cơ hội lần này, bọn họ nhất định hối tiếc cả đời.

Độc Cô Thiên Diệp cũng hiểu được điểm ấy, nhìn nhìn Thần Nông Đỉnh, lại nhìn nhìn chữ in ở trên tường, nói: "Vậy Thần Nông Đỉnh ở tại chỗ này trước đi! Các ngươi sao chép lại trước, lúc chờ ta rời đi lại đến lấy."

Hạ Hầu Thuần có ý nghĩ này, nhưng không thể mở miệng nói ra, hiện tại nghe được Độc Cô Thiên Diệp nói như vậy, cảm kích cúi đầu với nàng, nói: "Đa tạ tiểu chủ ban ân!"

Độc Cô Thiên Diệp tiến lên đỡ Hạ Hầu Thuần dậy, nói: "Đây là chuyện ta nên làm. Luyện Đan Sư Tông Môn là do vị chủ nhân trước của Thần Nông Đỉnh một tay sáng tạo, tuy rằng thời gian cách rất lâu rồi, nhưng ta cũng không thể để truyền thừa ở trong này mất đi được. Tiểu Đỉnh cũng có sứ mệnh của nó, nó có trách nhiệm làm luyện đan học và dược học phát dương quang đại!"

Tiểu Đỉnh bay đến trên vai Độc Cô Thiên Diệp, gật gật đầu theo lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm khi nghiêm túc.

"Lúc ta đi Luyện Khí Sư Tông Môn Thần Nông Đỉnh sẽ ở tại chỗ này. Nhưng chỉ có ba người các ngươi biết. Mặt khác, vẫn còn một việc phải làm phiền Tông chủ hỗ trợ." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Vẻ mặt Hạ Hầu Thuần nghiêm túc, nói: "Xin tiểu chủ phân phó."

"Có lẽ không lâu sau sẽ có một trận đại chiến, ta nghĩ muốn để ngươi chuẩn bị một chút, luyện chế một lượng lớn đan dược. Chủ yếu là khôi phục linh khí và chữa thương. Mặt khác, nhớ kỹ phải tìm một lý do thật tốt, không thể để chỗ Ngu Hành phát hiện ra manh mối gì." Độc Cô Thiên Diệp dặn dò.

"Thuần hiểu được." Hạ Hầu Thuần đáp. Bọn họ đều là người ở địa vị cao đã lâu, Độc Cô Thiên Diệp vừa nói chuyện như vậy hắn liền biết tầm quan trọng của nó, thật ra không cần nàng nhiều lời, hắn cũng biết phải nói sao cho việc giữ bí mật.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nàng tin tưởng Hạ Hầu Thuần nhất định có thể làm tốt chuyện này. Vỗ vỗ đầu Tiểu Đỉnh, nó từ trên vai nàng bay đến bên cạnh Thần Nông Đỉnh ngồi xuống, nhìn nàng nói: "Chủ nhân, ngươi phải nhanh chóng tới đón ta!"

"Ta sẽ cố gắng hết sức tìm được Kim Linh Châu sớm một chút. Hoặc là chờ bọn họ sao chép xong sau đó lại nói với ta một tiếng, ta rảnh sẽ tới đón." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Sau đó Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Thanh Đế bọn họ đưa Độc Cô Thiên Diệp ra ngoài, theo mật đạo trở về phòng luyện đan thứ nhất. Tới nơi, Hạ Hầu Thuần đưa cho Độc Cô Thiên Diệp vài cái truyền tống trận di động, địa điểm của những truyền tống trận này đều là Luyện Đan Sư Tông Môn, sau này mặc kệ Độc Cô Thiên Diệp ở đâu, đều có thể trở về rất nhanh.

"Chuyện tiểu chủ nói ta sẽ mau chóng phân phó xuống dưới, để cho bọn họ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tốt." Hạ Hầu Thuần nói.

"Như vậy làm phiền Hạ Hầu Tông chủ."

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi truyền tống trận di động, thấy Hạ Hầu Thanh Đế đi mở cửa. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Giản Ước Chi đang đi tới đi lui ở bên ngoài.

"Các ngươi đi đâu vậy? Rõ ràng ta nhìn thấy đan kiếp cũng đã rơi xuống, thấy ngươi lâu như vậy mà chưa từng đi ra, làm ta vội muốn chết, tại sao phải sợ bọn họ thua không chịu được rồi đem ngươi thế nào!" Thấy Độc Cô Thiên Diệp đi ra, Giản Ước Chi vội vàng đi tới, miệng nói liên hồi.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Không có, chúng ta chỉ ở bên trong nói chuyện một chút thôi, thảo luận phương pháp luyện đan một chút mà thôi. Hiện tại không có việc gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đi trở về."

Giản Ước Chi gật gật đầu, nói: "Vậy chúng ta trở về đi. Người nơi này thấy ta ở chỗ này, một đám đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, không thích!"

Độc Cô Thiên Diệp biết mặc dù Giản Ước Chi có lúc thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng lại mẫn cảm thận trọng, hơn nữa tình cảm rất thẳng thắn, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, không nghĩ muốn ở lại chỗ này, đó chính là thật sự không nghĩ muốn rồi.

"Vậy hiện tại chúng ta liền đi đi!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Được." Giản Ước Chi vừa định gọi Tiểu Bạch ra, sau đó lại nghĩ mình còn đang ở trên địa bàn của người ta, tôn trọng tối thiểu, hắn vẫn biết. Áy náy nhìn về phía Hạ Hầu Thuần, cười cười nói: "Hạ Hầu Tông chủ, chúng ta xin cáo từ trước."

"Giản thiếu tông chủ đến đây cũng không chiêu đãi thật tốt một phen, mong rằng thiếu tông chủ rộng lòng tha thứ." Hạ Hầu Thuần nói, sau đó nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Ngươi thắng Hạ Minh, dựa theo ước định của chúng ta hẳn là phải cử hành một lễ bái sư cho các ngươi, nhưng ngươi còn có việc muốn làm, vậy cũng chỉ có thể chờ lần sau! Ta đưa các ngươi ra ngoài."

Hạ Hầu Thuần cố ý nâng giọng nói của mình cao lên, làm cho mọi người phụ cận đều biết Độc Cô Thiên Diệp là sư phó của Hạ Hầu Thanh Đế. Cho nên trên đường đi ra ngoài, lúc đệ tử Tông Môn hành lễ với Hạ Hầu Thuần đều cố ý liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái.

Mặc dù trận đấu giữa Độc Cô Thiên Diệp và Hạ Minh không công khai, nhưng mọi người trong Tông Môn đều biết trận đấu giữa sư phó mà Hạ Hầu Thanh Đế nhận ở mặt biên thấp kia và Hạ Minh – đại đệ tử của Hạ Hầu Thuần, trước đó nhìn thấy ở trong phòng luyện đan thứ nhất truyền đến ba tiếng đan lôi, mọi người đều chắc chắn là Hạ Minh thắng, không nghĩ tới thế nhưng lại là Độc Cô Thiên Diệp thắng, xem ra sư phó này của Hạ Hầu Thanh Đế vẫn là có bản lĩnh!

Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Thanh Đế tự mình đưa Độc Cô Thiên Diệp bọn họ đến đại môn Tông Môn, Độc Cô Thiên Diệp xoay người nhìn đại môn nguy nga hùng tráng một chút, năm chữ Luyện Đan Sư Tông Môn to đùng bình yên đứng thẳng ở trên đại môn.

Có lẽ không lâu sau nơi này cũng sẽ biến thành một đống hoang tàn. Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp thở dài một hơi, sau khi cáo biệt với Hạ Hầu Thuần liền cùng Giản Ước Chi ngồi trên lưng Tiểu Bạch của hắn rời khỏi.

"Các ngươi đi chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta đi mật thất sao chép không xong không được đi ra. Ta đi an bài một chút chuyện tiểu chủ nói." Hạ Hầu Thuần phân phó Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh.

"Vâng, cha!"

"Vâng, sư phó!"

Hạ Hầu Thuần an bài chuyện luyện đan cho trưởng lão tâm phúc cùng họ, sau đó tuyên bố với bên ngoài là bế quan thời gian ngắn, ba người trở về mật thất bắt đầu sao chép chữ trên tường.

Bên kia, sau khi Độc Cô Thiên Diệp và Giản Ước Chi rời khỏi Luyện Đan Sư Tông Môn liền bay về phía Luyện Khí Sư Tông Môn, sau khi bay được một lúc, Độc Cô Thiên Diệp nhìn vẻ mặt nhởn nhơ của Giản Ước Chi, hỏi: "Ngươi không tham dự thọ yến của Cung thành chủ, sau khi trở về Tông Chủ có mắng ngươi không?"

Giản Ước Chi ngậm cỏ nhỏ nằm trên người Tiểu Bạch, nghe được lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Thật ra quan hệ giữa Cung Sử và chúng ta cũng không tốt, để ta tới tham dự thọ yến chẳng qua cũng chỉ là vì Hạ Hầu Thanh Đế muốn đi mà thôi, Cung Đà Tử không được coi là cái gì. Cha ta sẽ không trách ta! Nhưng ngươi đi Tông Môn..."

Giản Ước Chi còn chưa nói xong, một tiếng kêu mềm mại truyền đến từ phía trước: "Thiếu tông chủ, chúng ta tìm được ngươi rồi, ngươi... tiện nhân này là ai?!"