Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi

Chương 13




Thời tiết vẫn chẳng tốt hơn là bao, nó ở nhà một mình nhưng chơi đùa thật vui —— khả năng học tập của nó rất cao, lên mạng vèo vèo.

“Em đang viết tiểu thuyết đó ~” Nó ngậm rau câu, má phồng lên một cục, đắc ý chỉ vào màn hình máy tính.

Tôi bước qua xem: 《 Cuộc sống của tớ với người Trái Đất 》, tỉ lệ click vào còn rất cao.

“Nội dung là gì vậy?” Tôi hỏi.

Nó thẹn thùng cười cười, nhai rau câu hai cái rồi nuốt xuống: “Là cuộc sống ở đây của em nè.”

“Sao lại gọi là tiểu thuyết? Đây phải gọi là nhật ký hay tuỳ bút chứ?”

“Bởi vì tất cả mọi người đều nói truyện của em là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đấy.” Nói xong, nó hăng hái bừng bừng gõ bàn phím tiếp.

Tôi đứng sau lưng nó nhìn một hồi, sau đó vào nhà bếp nấu cơm trưa.

“Trần…” Sủi cảo vừa mới cho vào nước sôi, nó đứng trong thư phòng gọi tôi, giọng điệu rất là ấm ức.

“Làm sao vậy?” Tôi phủi tay, đi vào thư phòng.

Nó không nói lời nào, vành mắt đỏ hoe, nước mắt lăn lăn rồi rơi xuống.

Tôi bị nó doạ sợ: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Nó cắn môi, vô thanh vô tức chỉ vào màn hình.

Phía dưới chương mới nhất của nó có một phản hồi: “Vừa nhìn là biết ngay chủ thớt chém gió vụ người ngoài hành tinh rồi! Làm gì có đứa nào có thể đi đi lại lại giữa các hành tinh, có thể biến hình rồi lại chém pin năng lượng mặt trời thành hàng công nghệ khoa học kỹ thuật cao được chứ? Thấy ngu chưa! Viết ra mà không sợ người cười cho đần mặt à, não tàn vãi!”

Nó dụi mắt, nước mắt vẫn rớt lộp độp: “Sao thằng đó lại như vậy a… Đây là sự thật mà…”

Lòng tôi mềm nhũn ra, vòng tay qua vai nó, ôm nó vào lòng mà dỗ dành: “Đừng để ý tới nó nữa, nó mới là não tàn ấy.”

Nó buồn bã hừ một tiếng trong lòng tôi, khóc no nê rồi mới ngẩng mặt hỏi tôi: “Trần, não tàn là cái gì vậy?”

“…” Tôi quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt kia, khóe miệng co quắp, “Em không biết ‘Não tàn’ là gì à?”

“Không biết.” Nó ngoan ngoãn trả lời.

“Vậy mày khóc cái gì?”

Nó ủy khuất cọ cọ trong lòng, cọ đến nỗi rớt chăn xuống luôn: “Tại nó dữ quá…”

… (= =)

Kết quả sau khi khóc xong, nó tiếp tục viết ” Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ” của mình.

Tôi hỏi vì sao nó không chơi trò chơi, nó mặt nhăn mặt nhăn mũi oán giận: “Không có mặt trời.”

“Hở?”

“Máy biến hình chưa nạp đủ năng lượng nên không biến về được… ” Nó giơ tay ra, nghiêm túc giải thích, “Tay ít quá.”

“… Ờ…thật ra ấy, trò chơi ở Trái Đất… chỉ cần hai tay là đủ chơi rồi.”

Bất quá, có lẽ do nó không thích chơi trò chơi. Đến khi trời trong xanh trở lại, dụng cụ biến hình đã nạp đầy năng lượng, nó cũng không có biến trở về nguyên hình mà chơi game online, vẫn kiên trì viết tiểu thuyết, dù có bị ném đá cũng không từ bỏ.

Lại đến cuối tuần, nó do dự kéo kéo tay áo tôi, hỏi: “Trần, anh cho em mượn quần áo với nha?”

“Ơ? Không phải em không chịu mặc sao?” Tôi giật mình.

“Nhưng… ” Nó len lén nhìn sắc mặt của tôi, nũng nũng nịu nịu nói, “Em muốn đi ra ngoài chơi…”