Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 44: Người bệnh (1)




- Alo..._ Vy nói với giọng ngái ngủ.

- Honey dậy đi. Muộn học mất. _ giọng của Khánh ở đầu dây bên kia vang lên.

- Mệt lắm...khụ khụ....không đi học đâu_ Vy giọng yếu lại còn ho nữa.

- Đừng có nói điêu để trốn học thế chứ._ Khánh vẫn không tin Vy nói.

- Kệ anh_ Vy nói rồi tắt máy luôn. Cô lại ngủ tiếp.

Khánh thấy vậy cũng đành đến trường chờ Vy tới.

Khoảng 10 phút sau, Nhi, Lệ, Anh và Ngân đến. Khánh nhìn trước sau mà vẫn không thấy Vy đâu.

- Nhi, Vy đâu?_ Khánh quay qua hỏi Nhi.

- cảm cúm, sốt, ho, sổ mũi, đau đầu ở nhà ngủ rồi_ Nhi vừa đặt cặp xuống vừa trả lời câu hỏi của Khánh.

- Có nặng lắm không?_ Khánh nghe xong mà phát hoảng.

- Chưa chết được đâu mà lo_ Lệ ngồi bên này trả lời hộ Nhi luôn.

- Về thăm nó đi, bố nó với quản gia đi vắng hết rồi, mà chăm chứ đâu phải thăm._ Ngân cũng nói luôn.

- Về qua nhà Vy. Anh đi trước._ Khánh vỗ vai Khang rồi khoác cặp chạy nhanh ra khỏi lớp.

* Reng...Reng*

Tiếng chuông lại réo lên. Cô giáo bước vào lớp, cô Bát của ngày hôm qua đã quay trở lại và ** hại hơn xưa. Lia một vòng quanh lớp mắt cô dừng lại ở chỗ của Khánh và Vy.

- Hai người nghỉ kia có lí do không?_Cô Bát chỉ về phía bàn Vy.

- Ai nghỉ mà chả có lí do, hỏi thừa._ Nhi ngồi trên mặt bàn nói.

- Có xin phép không?_ cô hỏi tiếp.

- Không!_ Nhi thản nhiên trả lời.

- Trừ hạnh kiểm_ Cô Bát đang mừng thầm trong lòng vì đã có cơ hội trả thù Vy.

- Cô dám sao? Hai người ấu có thể cho cả trường này nghỉ học ngày hôm nay đấy._ Nhi nhìn cô Bát với ánh mắt nói rằng cô sẽ mất việc.

- Thôi được rồi, vào học_ Cô giáo đành chịu thua Nhi.

Nhi đang định ngồi xuống thì thấy Minh đang nhìn mình, nhớ ngay tới mấy câu nói đêm qua. Thế là cô cầm cặp đi sang bàn Vy ngồi. Minh thấy vậy thì ngạc nhiên lắm, bây giờ thì hối hận rồi.

* Biệt thự Thủy Tiên*

Chạy vội vàng lên phòng Vy, nhẹ vặn khóa cửa phòng. Một người con gái đang nằm trên chiếc giường ngủ. Hắn đặt cặp sách xuống ghế sofa, đi tới giường Vy, Khánh ngồi xuống.

Nó với khuân mặt nhợt nhạt, vẻ mặt trông thật mệt mỏi làm sao. Hắn lấy tay vuốt mấy sợi tóc xõa ở má nó lên. Lấy tay sờ trán nó với trán mình, hắn nhận ra nó đang sốt, sốt rét. Khánh kéo chăn lên sát cổ nó, nhét tay nó vào trong chăn. Đứng dậy, hắn tìm cái điều khiển điều hòa, cầm cho nhiệt đọ cao lên. Vâng chị ý để điều hòa tận 18 độ, thả nào lúc vào phòng hắn phải rùng mình.

Nhìn xung quanh căn phòng mà hắn lắc đầu. Quần áo, giày dép tối qua nó mặc đi bar vứt ở ghế sofa với trên sàn nhà. Hắn xuống nhà thì gặp mấy người làm đang lau nhà cửa. Họ thấy hắn thì dừng lại cúi chào.

- Mấy cô lên phòng Vy dọn đi_ Khánh vừa nói vừa vào bếp.

- Dạ._ hai cô bước luôn lên phòng Vy.

Khang đi vào bếp, mở tủ lạnh, xong nồi đủ kiểu, mà không thấy cái gì ăn sẵn. Đầu bếp thì phải đến gần trưa và tối thì mới tới nấu giờ này đi mua đồ hết trơn. Vậy là Khánh đeo cái tạp dề vào, lấy đồ trong tủ ra nấu cháo cho Vy ăn. Trong lúc chờ đợi hắn lên phòng coi Vy dậy chưa.

Vừa vào phòng hắn đã hốt hoảng chạy lại đỡ Vy. Vy khát nước, dậy uống nước nhưng đứng không vững nên ngã xuống đất, đang chuẩn bi đứng dậy thì Hắn vào.

- Em làm gì vậy?_ Hắn cau có

- Nước..._ Miệng nó lẩm bẩm.

Thấy thế hắn vội mang nước lại cho nó uống.

- Anh về đi_ Nó đuổi hắn với cái giọng yếu ớt.

- Ở im đấy, về được sao._ Nói rồi hắn xuống nhà.

VY nằm đó, nước mắt chảy ra, khuân mặt càng đáng thương.

" Tại sao anh cứ phải vậy? Anh làm thế nếu một ngày mỗi người một thế giới em sẽ yêu đuối biết bao, em biết tìm anh nơi nào. Em chỉ sợ cái ngày đó đến quá sớm, nó sẽ làm cả hai ta khổ đau. Em không thể nhìn anh như thế được....."

Nó đang nghĩ thì cánh cửa mở ra lần nữa. Hắn bước vào, đặt bát cháo xuống bàn cạnh giường nó. Nó thì vội lau nước mắt rồi quay đi thật nhanh.

- Tiểu Vy dạy ăn cháo nèo._ Hắn cỏ vẻ đỡ buồn.

-...._ Vy im lặng, nước mắt cô lại chảy ra.

Hắn định lay người nó vì tưởng nó ngủ nhưng không, cái anh vừa thấy là nó vừa nấc, một cái nấc kèm sụt sùi. Hắn quay qua bên kia nhìn nó, do bất ngờ, nó chả kịp lau nước mắt nữa. Hắn đã biết nó đang khóc. Mặt lại không vui.

- Em không muốn anh ở đây?_ Hắn lạnh lùng hỏi.

-...._ Nó không nói gì.

- Em nói đi, đừng có khóc như thế, anh đau khi thấy em khóc đấy, em có biết không?_ Hắn cầm tay nó kéo nó dậy rồi quát.

-...Đau..._ Nó vừa khóc, vừa nói, vừa cố cựa quậy tay để bỏ tay hắn ra khỏi cô tay mình.

- Em đã không muốn anh ở lại thì thôi._ Nói rồi hắn đứng dậy, đi khỏi biệt thử của Vy, bỏ lại chiếc cặp sách không có chủ ý trước.

Nó ngồi trên giường, tay ôm đầu gối khóc không quên khóa phòng lại.

* Trường Vĩnh Thiên *

Nhi, Minh, Khang, Lệ, Ngân, Hiếu, Huy, Anh đang ngồi ở căng tin ăn. Vì lí do giờ ra chơi hết chỗ nên giờ này chúng tới đây hưởng thụ cả cái căng tin chỉ có tám người bọn chúng.

- Không biết con bé Vy này sao mà không biết giữ sức khỏe?_ Ngân vừa văn vừa càu nhàu.

- Em thì sao, chả suốt ngày bệnh_ Hiệu ngồi cạnh nói luôn.

- Khác nhau, không tính_ Ngân chối luôn.

- Bệnh như nó thật thích_ Lệ ngồi dựa vào vai Khang nói.

- Tại sao?_ Khang thấy lạ đây mà.

- Có người lo lắng chứ sao._ Nhi nằm dài trên bàn, ngồi đối Lệ trả lời.

- Trời!_ Khang ngạc nhiên.

- Tốt nhất đừng ai bệnh, chỉ khổ người kia_ Huy phán 1 câu rất hay, được cả bọn ủng hộ luôn.

- Nhưng nhiều lúc đâu phải không muốn mới muốn là được đâu._ Diệu Anh tay chống cằm nói.

- Tất nhiên, nếu cái gì cũng như ý mình, chắc chắn sẽ có một người thiệt thòi_ Minh vừa nói vừa nhìn Nhi.

- Mà....

" Aa"

Lệ đang định nói thì kêu lên, sắc mặt cô tái lại. Một con người đứng ở góc nhà mỉm cười độc ác.

- Em sao vậy?_ Khang lo lắng.

Thấy người Lệ đột nhiên như không xương ngã vào lòng KHang, cậu nhanh tay vòng sau lưng đỡ cô. Cái gì ở tay cậu thế này, một vật gì đó kèm thứ dung dịch ươn ướt, có mùi gì đó tanh tanh. Cậu đưa tay về đằng trước, cả hội lại một lần nữa ngạc nhiên. Là máu, máu của Lệ.

- Đứng lại_ Chợt Nhi hét lên, cô nhảy qua bàn đuổi theo một học sinh nữ đứng góc phòng vừa chạy đi.

Thấy thế Minh cũng vội chạy theo Nhi.

- Cô ấy bị trúng phi tiêu rồi_ Huy nhìn vết thương ở lưng Lệ nói.

Trong lúc Khang loay hoay tháo chiếc phi tiêu sắc bén ra thì Diệu Anh lại có điện thoại từ người làm nhà Vy.

- Có chuyện gì?_ Anh bắt máy.

- Cô chủ vừa lẫy khóc rất lớn rồi chúng tôi thấy sơ đồ báo nước phòng cô chủ mở, nhưng nước đã mở được gần tiếng rồi chưa tắt, hơn nữa là nước lạnh, chúng tôi thì không mở được cửa phòng._ Giọng một hầu nữ.

-Cái gì?_ Diệu Anh hét lên khiến hai người con trai kia càng tò mò.

- Thôi được rồi, tôi về ngay đây._ Diệu anh nhanh chóng trả lời điện thoại.

- Sao thế?_ Huy lo lắng khi thấy sắc mặt của Diệu Anh.

- Chị Vy không ổn rồi, mau đưa Lệ tới biệt thự Thủy tiên đi_ Anh chạy qua chỗ Khang đỡ Lệ.

Thế là bốn người họ đưa Lệ về trước. Từ lúc đến giờ Nhi vẫn đuổi theo nữ sinh kia. Cô ta bịt mặt bằng một dải lụa. Nhi vọt lên chặn trước cô ta. Hai người giao tranh quyết liệt. Nhi đang giành phần thắng, cô nhân cơ hội, kéo cái dải lụa kia ra. NHi nhìn thấy gương mặt đó thì ngạc nhiên vô cùng, cô đứng người lại. Đúng lúc này cô nữ sinh biết mình đã lộ, liên lấy dao định chém NHi nhưng Nhi đưa cánh tay ra đỡ kịp. Nữ sinh kia biết không thành liền chạy mất. Máu từ cánh tay Nhi chảy ra như nước suối, màu máu đỏ nhỏ xuống sân trường lia lịa. Bây giờ Minh mới tới thấy Nhi đứng quay người lại. cậu tiến chậm về phía cô.

- Có biết ai không?_ Minh vẫn chưa biết.

- Biết...

Nhi vừa nói được một từ thì ngã khụy xuống, Minh chạy vội tới đỡ. Anh nhìn thấy máu, chỉ toàn máu ở cánh tay cô, nó chảy ra gần hết vạt áo trắng phía trước. Vội vàng Minh bế cô chạy thật nhanh ra nhà xe rồi đưa cô về biệt thự Thủy Tiên....