Tiểu Thư Và Nông Dân

Chương 30




Nhìn thấy tiểu thư nói về điều đó tôi cũng hình dung và cảm nhận điều gì đó kì lạ

“Chuyện xảy ra cách đây 3 năm thôi. Lúc đó em đang học lớp 7, vào một đêm mưa rất to, nó to giống như ngày hôm nay vậy, đêm đó em đang ở phòng của mình đang ngủ rất ngon, bỗng dưng nghe tiếng mẹ kêu thất thanh em giật mình và chạy ra ngoài thấy mẹ đang bị bốp cầm một vật nặng đập ngay vào đầu, em đứng đó nhìn cảnh tượng thật khủng khiếp, em không tin rằng suốt bao nhiêu năm bố mẹ rất hòa thuận chưa bao giờ xảy ra điều gì tội tệ đến như vậy, bố đã đưa mẹ đi cấp cứu nhưng vì máu chảy ra quá nhiều nên mẹ em đã mất, mẹ mất được vài tháng thì bố em có người vợ mới, ban đầu bố đưa người vợ mới về nhà nhưng em không đồng ý, vì căn nhà nay chỉ có duy nhất một người phụ nữ đó là mẹ em mới được ở đây thôi, người vợ mới của bố cũng không thoải mái khi sống trong căn nhà này, nên họ đã dọn ra ở riêng, bố vẫn lo cho em mọi thứ. Chắc em nói ra điều này anh sẽ ngạc nhiên lắm, ông chủ quán trà sữa chính là bố của em, em rất mê trà sữa, nên bố đó làm ra cái quán đó, dù em và bố không nói chuyện với nhau cũng lâu, nhưng cũng chỉ nhìn mặt nhau mà thôi, đó là lý do tai sao em dám bảo kê cho anh là không sao hết, anh sẽ được tiếp tục làm việc bình thường,đó là tất cả câu chuyện của em đó. Đến bây giờ em vẫn còn ám ảnh rất nhiều”

Tôi im lặng khi nghe hết câu chuyện của tiểu thư, sao mà cãi nhau dẫn đến mức tệ như vậy chứ? Chuyện gì cũng có thể ngồi lại nói chuyện với nhau mà, bản thân tôi cũng thắc mắc rằng tại sao lại dẫn đến việc xô xác ngoài ý muốn như vậy, chắc có lẽ bố của tiểu thư là người hiểu rõ nhất, nên đã âm thầm quan tâm chăm sóc tiểu thư mà theo ông bây giờ nó là tốt nhất.

“Thôi em buồn ngủ rồi, em ngủ đây chúc anh ngủ ngon” - tiểu thư quay lưng lại với tôi, nằm co rút, với tôi những người ngủ co rút như vậy lúc nào cũng có cảm giác không an toàn, không một ai bảo vệ.

“Uhm….em ổn chứ?” - tôi hỏi

“em ổn không sao đâu”

“uhm.. vậy em ngủ ngon nha”

Tôi nhìn tiểu thư một lát rồi mới nằm xuống, nhưng vẫn chưa chợp mắt được. Gác tay lên tráng suy nghĩ những gì tiểu thư đã kể cho tôi nghe. Bỗng dư tiếng sét đánh thật lớn ngay cả tôi còn phải giật mình, tôi chồm lên nhìn xem tiểu thư như thế nào thì thấy tiểu thư đang co rút trùm ngăn phủ kín đầu, chắc tiểu thư rất sợ, tiếp theo là những tiếng sét liên tục, tôi chỉ thấy tiểu thư vẫn nằm yên tư thế đó không nhút nhít. Không biết tiểu thư có sao không? Thương thì con gái rất sợ sét, rồi cả cúp điện nửa, nó luôn nhắc cho ta những quá khứ đau đớn nhất. Tôi nghĩ chắc mình cũng nên kể chuyện vui hay hài gì đó cho tiểu thư nghe, có khi sẽ làm cho tiểu thư quên đi kí ức xưa, để không còn sợ hãi nửa.

“Tiểu thư nghe chuyện hài không?”

“Chuyện hài hả?” - lúc này tiểu thư mới ló đầu ra khỏi mền

“uhm… em muốn nghe không?”

“nghe chứ?”

“Bắt đầu ….

Vk à, mình không gặp nhau một thời gian nhé

- Cái gì?? @.@

- Đừng nhìn ck thế! Chỉ một thời gian thôi

- Sao vậy? Ck có chuyện gì hả?

- Không có gì, ck chỉ muốn tốt cho vk

- Tốt cho vk??? Ck bị điên à?

- Không, ck chưa điên. Nhưng mà tin ck đi, mình ck đau được rồi, ck không muốn vk đau, hiểu không?

- Không hiểu! (T.T) Sao tự dưng lại vậy? Hay ck lại nghe lời ai nói linh tinh phải không??

- Ừm, thực sự thì có người nhiều kinh nghiệm khuyên ck không nên gặp vk, ck thấy đúng nên làm theo.

- Hừ! Tôi biết ngay mà. Thằng nào, con nào dám chen vào chuyện này? Nó biết gì chuyện vk-ck mình mà chen vào đây? Ck cho vk họ, tên, địa chỉ của nó, vk phải làm cho rõ ràng. {>.